Thần nữ tóc vàng nghe ra ngụ ý thì khẽ nhíu mày: “Như vậy cũng được sao?”
“Đây là ván cờ chính hắn lựa chọn.”
“Cũng phải.”
Vùng đất Khư Tịch.
Trần Mục và Nghịch Càn Khôn vẫn đang đánh cờ.
Ván cờ này rất kỳ diệu, trong mắt Trần Mục có ánh sáng, giống như vì sao vạn dặm, hắn tập trung tinh thần, mỗi lần hạ cờ đều sẽ dừng lại rất lâu.
Thời gian đánh trận cờ này kéo dài hơn so với các trận đấu trước đó, thời gian chầm chậm trôi đi, rất nhiều chủ tể có mặt ở đó đều cảm thấy mất kiên nhẫn.
Minh Hồng chủ tể lạnh giọng nói: “Ta cảm thấy Trần Mục càng lúc càng tốn sức, hắn có thể không phải là đối thủ.”
“Thắng bại không quan trọng, làm thế nào rời khỏi Uyên Hải mới quan trọng.” Vân Mộng Trần nhìn cường giả ở bốn phía nhìn chằm chằm như hổ đói, bọn họ muốn rời đi là không hề dễ dàng.
May mà vị diện Quang Minh sẵn sàng ra tay tương trợ, bọn họ vẫn có cơ hội giết phá vòng vây.
“Bọn họ đang kéo dài thời gian sao?” m Cửu U cau mày, hắn ta đã mất kiên nhẫn chờ đợi.
Có chủ tể Thiên Giới trầm giọng nói: “Ở vùng đất Khư Tịch, trận đấu dài nhất kéo dài hàng trăm năm, có lẽ ván cờ của bọn họ sẽ càng lâu hơn.”
Trần Mục liên tục hạ cờ, hắn nhìn thế cờ trên bàn cờ rồi lại phát hiện sau khi hai bọn họ hạ cờ thì không ăn khớp gì với toàn bộ ván cờ.
Dòng khí của toàn bộ ván cờ sinh sôi không ngừng.
Trần Mục không hạ cờ nữa, hắn nhắm mắt lại, trong thức hải xuất hiện toàn bộ thế cờ, quân cờ đen trắng đang lập lòe: “Chẳng lẽ đây không phải là thế cờ?”
Mọi người đều nhìn thấy Trần Mục nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, thời gian trong Uyên Hải cổ thành đã trôi qua rất dài, thế lực các phương đều sốt ruột nhìn bọn họ đánh cờ, càng ngày càng có nhiều vị diện lựa chọn rời đi, vốn ban đầu còn có vị diện đến tham gia náo nhiệt, bây giờ ngoại trừ mấy vị diện muốn tìm vị diện Thâm Lam thì chỉ còn vị diện Quang Minh, các vị diện khác đều đã rời đi.
Khương Phục Tiên nhìn Trần Mục, trong đôi mắt đẹp mang theo vẻ lo lắng, nàng ta biết bây giờ Trần Mục không phải đang suy diễn mà là đang ngộ đạo, có cảm ngộ mới.
Suy diễn không phải việc nguy hiểm nhất, ngộ đạo mới là nguy hiểm nhất, bây giờ Trần Mục đang tập trung tinh thần, một khi bị tấn công trong lúc ngộ đạo thì hậu quả khó mà lường được.
Nghịch Càn Khôn và Trần Mục giao ước đánh cược, có lẽ bản thân ván cờ này đã là một cái bẫy.
Theo thời gian trôi đi, hô hấp của Trần Mục càng trở nên chậm rãi, cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành phát giác được sự khác thường, Vân Mộng Trần lẩm bẩm nói: “Quả nhiên là một ván cờ, hắn ta muốn dùng thế cờ để gài bẫy Trần Mục.”
Lâm Thanh Đại nghi hoặc: “Trần đại ca cũng không bị bất lợi trong thế cờ, chẳng lẽ Trần đại ca sắp thua?”
Chủ tể Hồng Minh trầm giọng nói: “Hô hấp của Trần Mục đã trở nên chậm lại, thân thể của hắn cũng dần dần ngủ đông, rất nhanh sẽ tiến vào trạng thái chết giả.”
Lâm Thanh Đại bỗng nhiên hiểu ra: “Hay nói cách khác, vùng đất Khư Tịch sẽ cho rằng Trần Mục đã chết!”
“Không sai.”
“Nghịch Càn Khôn rất thông minh.”
Vân Mộng Trần lắc đầu bất lực, bây giờ không ai có thể nhắc nhở Trần Mục, chỉ có thể dựa vào chính bản thân hắn.
Khương Phục Tiên đang âm thầm nhắc nhở Trần Mục trong lòng, nhưng vùng đất Khư Tịch hoàn toàn bị ngăn cách với Uyên Hải cổ thành, tiếng nói của nàng ta căn bản không thể truyền tới bên trong.
Trần Mục ngồi xếp bằng trước ván cờ, bên tai hắn dường như vang lên tiếng gọi của Khương Phục Tiên, loại cảm giác này rất đặc biệt, lòng vừa nghĩ đến thì đột nhiên bừng tỉnh.
“Ván cờ này rất thú vị.”
Trần Mục bỗng nhiên mở mắt ra, từ từ hạ cờ xuống bàn cờ trong suốt, Nghịch Càn Khôn vẫn không chút biểu cảm, hai con rồng lớn liên tục chiến đấu, bất phân thắng bại, muốn phá vỡ cục diện này có lẽ phải mất rất nhiều thời gian.
“Đây không phải ván cờ hoàn chỉnh.” Trần Mục nhìn Nghịch Càn Khôn, cười hỏi.
Nghịch Càn Khôn cũng không giấu giếm: “Không sai, bàn cờ bắt nguồn từ phiến đá sứt mẻ ở Bỉ Ngạn, trên phiến đá kia ghi chép rất nhiều thông tin, giống như là mồi lửa của nền văn minh.”
“Chẳng trách.”
Trần Mục nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Hóa ra ngươi không biết đánh cờ.”
Trần Mục nhìn chằm chằm vào mắt Nghịch Càn Khôn, Nghịch Càn Khôn gượng gạo cười cười: “Cho dù ta không biết, ngươi cũng chẳng thể thắng được ta, không phải sao?”
“Vậy thì không chắc.”
Ánh mắt Trần Mục kiên định, trên mặt nở nụ cười.
Hắn nghĩ đến miếng ngọc thạch màu xanh của sư tôn, ban đầu hắn đã dùng ngọc thạch để có được tuyến đường kim sắc.
Trần Mục lại hạ cờ, Nghịch Càn Khôn nhanh chóng đuổi theo, nhưng tốc độ hạ cờ của hắn rõ ràng là nhanh hơn, Nghịch Càn Khôn trở nên chậm lại, hắn không đoán ra đầu mối.
Ván cờ này dù hắn đã luân hồi nhiều kiếp nhưng vẫn không thể phá giải, ngay cả Thần Sáng Thế của vị diện Luân Hồi cũng bất lực, vị Thần Sáng Thế kia từng nói ván cờ này chính là một mê cung.
Trong ván cờ, bạch long ngày càng mạnh, trong khi hắc long lại dần dần rơi vào hoàn cảnh bất lợi, cường giả xung quanh đều nâng cao tinh thần, bọn họ biết thế cục đã thay đổi.
Với những nước đi thần tốc của Trần Mục, Nghịch Càn Khôn có chút hoảng loạn, nhưng hắn ta vẫn tùy ý đi cờ tùy tiện, hắn ta nghĩ rằng bán cờ này hẳn là không có cách giải.
Trên bàn cờ trong suốt, cục diện thay đổi trong nháy mắt, mọi người nhìn hắc long ngã xuống chỉ còn lại bạch long.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành vang lên tiếng kinh hô, bọn họ không dám tin Trần Mục có thể giết chết hắc long trong thời gian ngắn như vậy, Nghịch Càn Khôn lại càng trố mắt nhìn trân trân: “Ván cờ này, ngươi thắng rồi.”
Hắc long trên bàn cờ bị siết chết, Nghịch Càn Khôn thua tâm phục khẩu phục, có làm sao hắn ta cũng không ngờ được thế cờ này lại thật sự có cách phá giải.
Nghịch Càn Khôn đứng dậy, hắn chủ động bước ra khỏi phạm vi của lôi đài, sau đó xuất hiện bên ngoài Uyên Hải cổ thành, cường giả của vị diện Luân Hồi đều đang thở dài.
Trên thuyền đen, khuôn mặt đẹp của Khương Phục Tiên tràn đầy vui mừng, nàng ta tin chắc Trần Mục có thể đứng vững đến cuối cùng.
Cường giả của vị diện Thâm Lam đều hoan hô chúc mừng, bây giờ bọn họ chính là vị diện mạnh nhất.