Vùng đất Khư Tịch.
Trần Mục vẫn đang đánh cờ.
Quân trắng đang chớp lóe trên bàn cờ hư ảo, cường giả xung quanh chăm chú nhìn thế cờ, bọn họ cảm nhận được có gì đó không đúng, có cường giả phản ứng lại: “Trên bàn cờ kia hình như có một con đường.”
Trần Mục đặt tuyến đường Bỉ Ngạn vào trong bàn cờ, đây là con đường dẫn đến chỗ tạo hóa của Bỉ Ngạn, phiến đá kia chính là bản đồ của Bỉ Ngạn.
“Bản đồ của Bỉ Ngạn là thật hay giả, các ngươi tự mình xem đi.” Trần Mục nhẹ giọng thì thầm, cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành đều trở nên vội vàng.
Cơ Thái Uyên của vị diện Sâm La hộc máu nói: “Ta nhìn thấy vùng đất Trường Sinh.”
Hắn ta dùng Trùng Đồng nhìn thấy điểm cuối của con đường, cường giả của vị diện Sâm La kinh ngạc thất sắc, bọn họ nhận thấy cơ hội rồi đột ngột rời khỏi Uyên Hải cổ thành.
Cường giả của các vị diện khác đều phát giác được, cảm thấy bên trong ván cờ này có ẩn giấu tạo hóa to lớn.
Khương Phục Tiên đương nhiên cũng biết con đường này, nàng ta cũng hiểu được lý do Trần Mục làm như vậy chính là muốn xua những cường giả bên ngoài Uyên Hải cổ thành đi.
Rất nhanh, cường giả của vị diện Ám Ảnh và vị diện Hư Không đều lần lượt rời khỏi Uyên Hải, cường giả của vị diện Tử Linh và vị diện Trường Sinh cũng theo sau rời khỏi Uyên Hải, bọn họ đều muốn có được tạo hóa của Bỉ Ngạn.
Chỉ còn vị diện Thâm Lam và vị diện Quang Minh ở lại bên ngoài Uyên Hải cổ thành, còn cả Khương Phục Tiên, bọn họ cũng chú ý đến Khương Phục Tiên.
Cường giả của vị diện Quang Minh phát hiện trên người Khương Phục Tiên có dao động đặc thù, ánh mắt Lâm Nhược Khê khẽ híp lại: “Dao động trên người nàng ta rất giống với chúng ta, trên người Trần Mục cũng có dao động quen thuộc kia.”
Đúng vào lúc này, vùng đất Khư Tịch xuất hiện con đường đá màu xám cổ xưa, điểm cuối lẫn trong sương mù xám xịt không xác định được, đây là con đường cổ dẫn đến tạo hóa cuối cùng.
Cho dù đứng vững đến cuối cùng cũng không có nghĩa là có thể lấy được tạo hóa cuối cùng, muốn có được tạo hóa cuối cùng thì vẫn còn bài kiểm tra cuối cùng.
Trần Mục giẫm bước trên con đường cổ.
Khi bước vào sương mù xám xịt, hắn đột nhiên quay lại mỉm cười, trên mặt mang theo tự tin, ánh mắt dịu dàng.
Khương Phục Tiên biết là Trần Mục không muốn nàng ta lo lắng, trong đôi mắt đẹp hiện lên gợn sóng, đáy lòng kiên định nói: “Phu quân, ta tin tưởng chàng.”
Vùng đất Khư Tịch.
Trần Mục giẫm lên con đường cổ bước vào màn sương xám.
Uyên Hải cổ thành trở nên tĩnh mịch, trên mặt các cường giả của vị diện Thâm Lam đều hiện lên vẻ vui mừng, bây giờ các vị diện lớn đều đã nối tiếp nhau rời đi, bọn họ có thể toàn thân rút lui.
Vân Mộng Trần nhàn nhạt nói: “Minh Hồng, các ngươi rời đi trước, ta ở đây đợi Trần Mục.”
“Vì sao?”
“Nguy hiểm vẫn chưa hết thúc, chúng ta chia nhau đi, đến lúc đó có thể tránh được truy kích.”
Minh Hồng chủ tể cảm thấy có lý: “Như vậy cũng được, chúng ta trở về trước thông báo cho cường giả của vị diện Thâm Lam đến tiếp ứng cho các ngươi.”
Vân Mộng Trần gật đầu.
Thần thuyền của vị diện Thâm Lam cách xa Uyên Hải cổ thành, Vân Mộng Trần đi đến gần chiến thuyền của vị diện Quang Minh, nàng ta chắp tay nói: “Đa tạ các vị.”
Nữ chủ tể của vị diện Quang Minh mỉm cười đáp lại: “Chúc mừng vị diện Thâm Lam giành được vị trí thứ nhất, đại chiến vị diện đã kết thúc, vậy thì chúng ta có duyên lại gặp.”
Vân Mộng Trần đưa mắt nhìn cường giả của vị diện Quang Minh rời đi, rất nhanh bên ngoài Uyên Hải cổ thành đã trở nên yên lặng.
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành chỉ còn lại một chiếc thuyền đen, Vân Mộng Trần nhìn Khương Phục Tiên rồi khẽ nở nụ cười, nháy mắt đã xuất hiện trên thuyền đen: “Xin chào.”
Khương Phục Tiên mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh: “Xin chào, xin hỏi ngươi có việc gì?”
“Ngươi là bằng hữu của Trần Mục?”
“Đúng vậy.”
Khương Phục Tiên không hề che giấu.
Vân Mộng Trần cười nhẹ nói: “Nếu ngươi đã là bằng hữu của Trần Mục, vậy thì ta ở cùng ngươi một lúc.”
“Đa tạ.”
Khương Phục Tiên mỉm cười ngọt ngào.
Vân Mộng Trần vốn định rời đi, nhưng nghĩ đến Khương Phục Tiên là bằng hữu của Trần Mục nên lựa chọn ở lại bên cạnh Khương Phục Tiên, bảo vệ nàng ta tránh khỏi uy hiếp.
Trần Mục và vị diện Thâm Lam hợp tác với nhau, dù sao hắn cũng đã giúp cho bọn họ giành được danh xưng đệ nhất vị diện, Vân Mộng Trần tất nhiên sẽ sẵn sàng bảo vệ Khương Phục Tiên.
Vùng đất Khư Tịch.
Trần Mục bước qua sương xám.
Trước mắt là con đường cổ không nhìn thấy điểm cuối.
Ánh sáng xung quanh có chút đặc biệt, giống như sương mù u ám, giống như xám nhưng không xám, đây là Vô Sắc Giới, thân thể Trần Mục mất đi màu sắc.
Trên con đường cổ có cấm chế mạnh mẽ, đạo hạnh của Trần Mục đã biến mất khi ở đây, hắn đi dọc lên các bậc thang, xung quanh còn có những vật tổ cổ xưa.
Trần Mục đã từng đến đây, hắn không để ý cứ tiếp tục tiến về phía trước, xung quanh có di cốt cổ xưa, đây là thứ do chí cường giả để lại, bên trong có nhiệt lượng còn sót lại.
Con đường cổ là chỗ tạo hóa cuối cùng, nơi đây có rất nhiều tạo hóa nghịch thiên, Trùng Đồng của Cơ Thái Uyên là cường giả của vị diện Sâm La cũng được mang đi từ chỗ này.
Ven rìa con đường cổ có một lưỡi kiếm gãy, chỉ cần nhìn chăm chú vào nó đã cảm thấy lạnh sống lưng.
Trần Mục không bị thu hút bởi những tạo hóa này, ánh mắt của hắn dán chặt vào điểm cuối con đường cổ, một đường tiến thẳng về phía trước, không biết trôi qua bao lâu, hắn đột nhiên quay đầu lại nhìn bậc thang phía dưới, phát hiện có vô số dư ảnh.
Tất cả đều là dư ảnh của Trần Mục để lại.
Trần Mục tiếp tục đi về phía trước, hắn nhìn thấy ánh sáng ở điểm cuối con đường cổ, có một cái cây xanh.
Cơ thể hắn bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng, Trần Mục quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nhục thân đã dừng ở đằng sau, tiếp tục tiến lên phía trước thì chỉ có linh hồn mới có thể chạm tới.
Linh hồn của Trần Mục lựa chọn đi tiếp.
Ở điểm cuối con đường cổ có gốc cây hư ảo trong suốt, màu xanh dạt dào, tràn đầy sức sống.
Trần Mục lại đi đến chỗ tạo hóa cuối cùng, linh hồn của hắn đắm chìm trong ánh sáng sinh mệnh, hấp thụ năng lượng tinh thần đặc thù, lại có màu sắc lần nữa.