Sâu thẳm trong linh hồn, ấn ký luân hồi tàn khuyết đang được hồi phục không ngừng, rất nhanh sẽ khôi phục toàn vẹn.
Vùng phụ cận cây cổ thụ.
Trong hư không hiện ra vương tọa vĩ ngạn.
Vương toạ được điêu khắc từ tảng đá màu xám khổng lồ, có thể thấy được vết tích thăng trầm, có sinh linh mơ hồ đang ngồi trên vương tọa, hư vô mờ mịt, không thể thăm dò.
Dấu ấn luân hồi ở sâu trong linh hồn Trần Mục đã hoàn toàn nhưng tụ, năng lượng tinh thần dồi dào đưa thần thức của hắn khôi phục đỉnh phong, tinh thần thể giải phóng ánh sáng thần thánh giống như mặt trời, xung quanh có đại đạo gợn sóng dập dờn.
“Ngươi lại đến rồi.”
Sinh linh trên vương tọa nói với Trần Mục.
Trần Mục ngước mắt lên nhìn thẳng vào sinh linh ở trên cao, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy.”
“Ngươi có thể có được vận khí của Tổ Thần chứng tỏ ngươi có tư cách quản lý thế giới.” Sinh linh trên vương tọa từ từ đứng dậy, sau đó bước xuống vương tọa.
“Vị trí đó, thuộc về ngươi.”
Sinh linh mơ hồ muốn nhường vị cho Trần Mục.
“Ngươi chỉ là ý chỉ của vũ trụ, quả thật không có tư các quản lý thế giới Tổ Thần để lại.”
Lời nói của Trần Mục rất thẳng thắn, sinh linh mơ hồ kia cũng không để tâm: “Ngươi có bằng lòng trở thành người quan sát vũ trụ, thay ta quản lý thế giới không.”
“Ta không có hứng thú với vị trí kia, ta muốn biết ngươi biết được bao nhiêu về Bỉ Ngạn.”
“Đi rồi mới biết.”
Sinh linh mơ hồ là ý chí của vũ trụ, tự nhiên sẽ chưa từng đến Bỉ Ngạn, Trần Mục cũng không hỏi gì thêm.
“Ngươi không thể trở thành người quan sát của vũ trụ thì sẽ không thể lấy được tạo hóa cuối cùng.”
Trần Mục không hề để tâm, hắn cười nhẹ nói: “Ngươi là ý chí của vũ trụ, ta muốn luận bàn với ngươi.”
“Ngươi đang uy hiếp ta?”
Sinh linh mơ hồ không kiềm được bật cười lớn.
Trần Mục không để ý, sâu trong linh hồn của hắn có kiếm quang chém ra, đó là kiếm quang do năng lượng tinh thần ngưng tụ thành, vượt qua cả giới hạn của thời gian, chiếu sáng chỗ tạo hóa cuối cùng.
“Dừng!”
Sinh linh mơ hồ hét lớn.
Kiếm quang của Trần Mục dừng lại giữa không trung.
“Ngươi có thể mang một viên thần thạch Sáng Thế đi.”
“Ta muốn hai viên.”
“Không thành vấn đề.”
“Ba viên?”
“Không được, sẽ làm lung lay căn nguyên của vũ trụ, nếu như ngươi muốn có được thần thạch Sáng Thế thì có thể đi tới Bỉ Ngạn, chỗ đó có lực lượng mà ngươi cần.”
Trong hư không, hai viên thần thạch chói lóa rơi xuống, linh hồn của Trần Mục cũng cảm nhận được hơi ấm, kiếm quang do hắn dùng thần lực thành biến mất.
Trần Mục có được hai viên thần thạch Sáng Thế.
Thần thạch Sáng Thế sở hữu lực lượng mở ra vũ trụ, có thể giúp Trần Mục trở thành chủ tể Thiên Giới trong thời gian ngắn, thần lực Sáng Thế còn có thể chống lại Thần Sáng Thế của các vị diện khác, đây là sự tồn tại mà Thần Sáng Thế cũng phải kiêng kỵ.
“Tổ Thần là sự tồn tại như thế nào?”
Trần Mục nhìn sinh linh mơ hồ, đối với sự tồn tại chí cao của vũ trụ này hắn có chút tò mò.
Sinh linh mơ hồ im lặng rất lâu rồi cười nói: “Hắn ta là kẻ tiền hành cô độc.”
“Nơi này là trại chăn nuôi, Thần Ma có mạnh hơn nữa cũng không thể nắm giữ vận mệnh của chính mình.” Sinh linh mơ hồ nhìn Trần Mục, trầm giọng nói: “Ở lại đây, chỉ cần ở vị trí kia, ngươi sẽ có thể nắm giữ vận mệnh.”
“Ta có thứ mình quan tâm hơn.” Trần Mục cười xoay người, linh hồn nhanh chóng trở lại nhục thân, bên cạnh còn có hai viên thạch thần Sáng Thế.
Thân thể Trần Mục tỏa ra quang mang, xung quanh còn có thế giới u ám, hắn đi dọc theo con đường cổ, trước khi rời khỏi Vô Sắc Giới thì bỗng nhiên ngồi xếp bằng.
Bên ngoài có thể có nguy hiểm.
Trần Mục không tùy tiện ra ngoài, trên người hắn có thần thạch Sáng Thế, hắn quyết định luyện hóa thạch thần Sáng Thế ở vùng đất Khư Tịch để quay về với trạng thái cường thịnh nhất.
Thần thạch Sáng Thế mang theo ánh sáng chói lọi, Trần Mục đắm mình trong ánh sáng, lực lượng trong cơ thể tăng mạnh không ngừng, hắn có được năng lực mở ra vị diện.
Trong cơ thể Trần Mục còn có Hoang Giới, đó là thế giới nhỏ do Hoang chủ sáng lập, bên trong còn có rất nhiều sinh linh, bây giờ hắn cũng có năng lực sáng lập ra một vị diện thật sự.
...
Bên ngoài Uyên Hải cổ thành.
Ánh mắt Vân Mộng Trần dần trở nên nghiêm trọng, Trần Mục đi lên con đường cổ đã rất lâu nhưng vẫn không có động tĩnh, những người chiến thắng trước kia rất nhanh đã đi ra.
“Ta từng nghe Sáng Thế mẫu thần của vị diện Thâm Lam nói tạo hóa cuối cùng có thể là trở thành người quan sát, sở hữu năng lực giám sát toàn bộ thế giới.”
Vân Mộng Trần lẩm bẩm.
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên khẽ híp lại: “Vậy trở thành người quan sát, thì cần phải đánh đổi thế nào?”
“Không rõ, có thể là vĩnh viễn Trần Mục cũng sẽ không quay lại.” Vân Mộng Trần lắc đầu, thông tin liên quan đến người quan sát vũ trụ chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Ánh mắt Khương Phục Tiên kiên định, trên mặt nở nụ cười, nàng ta tin tưởng Trần Mục chắc chắn sẽ đi ra.
Vân Mộng Trần nhìn dung mạo tuyệt mỹ của Khương Phục Tiên, bỗng nhiên hiểu được tại sao Trần Mục lại không có hứng thú với nàng ta, hóa ra là có giai nhân tuyệt thế như vậy đang đợi hắn.
“Tiểu cô nương, ta thấy ngươi rất quen mắt.” Lão giả đang ngồi xếp bằng dưới cây cổ thụ lên tiếng.
Trên thuyền đen, vẻ mặt Vân Mộng Trần chấn kinh, lão giả trước mắt đến từ thời đại của Tổ Thần, ngay cả Thần Sáng Thế của các vị diện lớn khi nhìn thấy ông ta cũng phải hành lễ.
Khương Phục Tiên khẽ khom người, mỉm cười đáp lại: “Có lẽ là từng gặp, ta đã từng thấy chỗ này trong mơ.”
Lão giả ôm trán, sau đó trước mắt sáng lên, vẻ mặt ông ta phấn khích nói: “Ta nhớ ra rồi, ngươi là tiểu cô nương mà Tổ Thần dẫn tới.”
“Ha ha ha.”
Lão giả ha ha cười lớn, giống như là một chuyện rất vui vẻ, Vân Mộng Trần ngạc nhiên nhìn Khương Phục Tiên, có thể kéo được quan hệ với Tổ Thần thì đều là sự tồn tại kinh khủng.
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu: “Tiền bối, rất xin lỗi, ta không nhớ rõ chuyện của quá khứ.”
Lão giả trầm giọng nói: “Có một số chuyện, muốn quên nhưng lại không quên được, có một số chuyện, muốn nhớ lại nhưng không nhớ nổi, cuộc đời này, vẫn luôn không như ý muốn.”