Vân Mộng Trần không dám nói chuyện, đối với nàng ta thì đây chính là sinh linh tối thượng, làm sao lại có chuyện không như ý.
Khương Phục Tiên như có điều suy nghĩ, sau đó mỉm cười: “Thời gian sẽ cho đáp án.”
“Đúng vậy, quá khứ đều ở trong dòng sông Thời Gian.” Lão giả cười khổ lắc đầu.
Khương Phục Tiên không hỏi quá khứ của chính mình, nàng ta muốn tự mình giải ra, trong mắt Vân Mộng Trần đầy vẻ chấn động, nàng ta có thể đoán được Trần Mục và Khương Phục Tiên đều không đơn giản.
Vùng đất Khư Tịch, trên con đường cổ.
Trần Mục luyện hóa thành công một viên thần thạch Sáng Thế, hắn mở mắt ra, trong mắt bắn ra hai sợi thần mang, bóng dáng vĩ ngạn vĩnh hằng bất diệt bao trùm lên chỗ tạo hóa cuối cùng, ngay cả sinh linh mơ hồ kia cũng không kiềm được kinh ngạc.
Trần Mục thuận lợi đột phá cảnh giới chủ tể Thiên Giới, từng cái giơ tay nhấc chân của hắn đều sở hữu sức mạnh hùng vĩ hủy diệt thế giới, đại đạo đang run lên dưới chân hắn, chư thiên cũng theo đó mà rung lắc.
“Mau đi đi.”
“Vùng đất Khư Tịch đã sắp sụp đổ.”
Trước khi đi, Trần Mục lại mở miệng nói: “Có thể tặng ta một phiến lá được không.”
Sinh linh mơ hồ phất tay, trên cổ thụ Sáng Thế có một chiếc lá kim sắc trong suốt rơi xuống, Trần Mục đón lấy chiếc lá, mỉm cười nói: “Đa tạ.”
Trần Mục biến mất trên con đường cổ.
Sinh linh mơ hồ lẩm bẩm: “Có vận khí của Tổ Thần gia trì, ngay cả ta cũng không nhìn thấu được.”
Sau khi Trần Mục rời khỏi con đường cổ thì bị truyền tống ra bên ngoài Uyên Hải cổ thành, hắn nhìn thấy Khương Phục Tiên ở trên thuyền đen, nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh nàng ta.
“Nương tử.”
“Phu quân.”
Trần Mục ôm Khương Phục Tiên vào lòng.
Trong đôi mắt xanh thẳm của Khương Phục Tiên hiện lên gợn sóng.
Trần Mục hôn nhẹ lên trán nàng ta, dịu dàng nói: “Xin lỗi vì đã rời đi lâu như vậy.”
Khương Phục Tiên liên tục lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Phu quân, chàng không có lỗi, lẽ ra ta nên trấn thủ ở thiên cung nhưng lại chạy tới Uyên Hải tìm chàng.”
Trong lúc bọn họ đang thổ lộ với nhau, Vân Mộng Trần không nhịn được chen miệng vào: “Trần Mục, đa tạ sự giúp đỡ của ngươi, nếu như không còn chuyện gì khác thì ta sẽ quay về vị diện Thâm Lam.”
Trần Mục buông Khương Phục Tiên trong lòng ra, tâm trạng vui vẻ, cười nhẹ nói: “Ngươi đi đi.”
Vân Mộng Trần đen mặt, lạnh giọng nói: “Ngươi cũng phải trả đạo binh lại cho ta chứ?”
“Suýt chút là quên mất.”
“Đạo binh của ngươi rất hữu dụng.”
Trần Mục trả đạo binh lại cho Vân Mộng Trần.
Sau khi Vân Mộng Trần rời đi, Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng ngồi thuyền đen rời khỏi Uyên Hải cổ thành.
Khương Phục Tiên lấy bộ y bào mới ra: “Phu quân, đây là y phục ta làm lúc rảnh rỗi trên đường.”
“Nương tử, nàng tốt thật.” Trần Mục hôn lên bên mặt sáng mịn của Khương Phục Tiên.
Trong mắt Khương Phục Tiên chứa đầy niềm vui.
Trần Mục thay y phục xong, hắn lại ôm Khương Phục Tiên vào lòng, hôn lên mày liễu, trán và má nàng ta, niềm vui trên mặt tràn cả ra ngoài.
Khương Phục Tiên yên lặng dựa vào lòng Trần Mục, bọn họ không nói gì mà đang giao lưu bằng thần thức, chia sẻ từng chút một những chuyện đã trải qua của nhau.
Trần Mục nhìn thấy Đậu Đậu.
Đậu Đậu lúc bé rất đáng yêu.
Nàng ta lớn lên trong sự bảo bọc của mọi người, không mỏng manh yếu ớt mà ngược lại còn chịu khó tu luyện, tích cực tiến lên, Trần Mục nhìn nàng ta từ đứa trẻ trở thành một đại cô nương xinh đẹp.
Không thể ở bên cùng nữ nhi lớn lên là điều tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời Trần Mục, hắn thầm muốn bù đắp cho Đậu Đậu, Khương Phục Tiên dùng thần niệm nhẹ giọng nói: “Phu quân, Đậu Đậu rất hiểu chuyện, con bé vẫn luôn tự hào về chàng.”
Trần Mục còn biết được lý do Khương Phục Tiên tới đây, nàng ta đã thức tỉnh một phần ký ức có liên quan tới Bỉ Ngạn, bản đồ mà hắn có được thật ra không phải bản hoàn chỉnh.
Phần bản đồ mà Khương Phục Tiên thức tỉnh và phần bản đồ mà Trần Mục lấy được mới là Bỉ Ngạn thực sự, tọa độ mà cường giả của những vị diện kia có được đều sai cả.
Khương Phục Tiên sớm đã nhận ra điều đó, khi chiến đấu với Nghịch Càn Khôn hắn đã phát hiện bàn cờ bị thiếu khuyết, Khương Phục Tiên đến đây là muốn giúp đỡ Trần Mục và nhắc nhở hắn.
Khương Phục Tiên nhìn thấy những chuyện Trần Mục trải qua trong mấy năm này, còn nhìn thấy quá khứ của chính mình, nàng ta nhẹ giọng thì thầm: “Khương Thanh Vũ, kiếp trước chúng ta còn có nhiều chuyện xưa như thế.”
“Nương tử, có thể nàng còn là Thần Sáng Thế của vị diện Vĩnh Hằng, nàng thì sao?”
“Không biết.”
“Có lẽ chúng ta đã quen biết nhau từ lâu.”
Khương Phục Tiên có cùng cảm giác với Trần Mục.
Trần Mục nhìn ấn ký luân hồi ở sâu thẳm trong linh hồn, hắn biết hậu quả của việc mở ra ấn ký luân hồi, sau khi dung hợp ấn ký luân hồi đầu tiên thì sẽ có cảm giác không chân thực, giống như thể đang sống ở hai không gian và thời gian.
Tạm thời Trần Mục không muốn dung hợp ấn ký luân hồi này, Khương Phục Tiên cũng không để tâm chuyện ký ức kiếp trước, nàng ta dựa vào lòng Trần Mục cười không ngậm được miệng.
Khương Phục Tiên cứ cười mãi, trong mắt hiện lên gợn sóng, Trần Mục vuốt nhẹ lưng nàng ta: “Nương tử, sau này ta sẽ ở bên cạnh nàng.”
“Phu quân, chỉ cần có chàng ở bên, cho dù là đi đâu thì ta cũng đều nguyện ý.” Khương Phục Tiên cười tươi như hoa, nàng ta không muốn lại rời khỏi Trần Mục nửa bước nào nữa.
Trần Mục và Khương Phục Tiên ôm chặt nhau.
“Chúng ta về nhà trước đi.” Trần Mục muốn quay về thăm Đậu Đậu, không muốn nữ nhi phải một mình gánh vác mọi thứ.
Khương Phục Tiên gật đầu mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Phu quân, ta nghe theo chàng hết.”
Trần Mục buông lỏng Khương Phục Tiên ra, gãi nhẹ lên mũi nàng ta, sau đó lấy ra hai món chí bảo.
Phiến lá kim sắc và thần thạch Sáng Thế.
Phiến lá kim sắc là chí bảo tinh thần, có thể giúp Khương Phục Tiên khôi phục ký ức trước kia.
Thần thạch Sáng Thế có thể giúp Khương Phục Tiên trở nên mạnh hơn.
Linh hồn của Khương Phục Tiên và Trần Mục đan xen vào nhau, tự nhiên cũng biết được công năng của hai món chí bảo này: “Thần thạch Sáng Thế chàng giữ lại đi, nó rất hữu dụng với chàng.”
Vẻ mặt Trần Mục trịnh trọng nói: “Nương tử, ta muốn cùng nàng trở nên mạnh hơn, nàng có bằng lòng không?”