Mọi người đều hiểu được chỗ khó của Đậu Đậu.
Hốc mắt Đường Uyển rơm rớm nước mắt, Trần Dĩnh an ủi nói: “Nương, ngài đừng lo, ta sẽ ở bên cạnh Đậu Đậu, giúp đỡ con bé.”
“Dĩnh Dĩnh, ngươi có người mình thích không, đây mới là chuyện nương quan tâm.”
Trần Nghiêm hỏi với danh nghĩa của Đường Uyển.
Trần Dĩnh nhướng mày: “Cái này ấy à, ta vẫn chưa nghĩ đến, tiểu muội muội có không?”
Trần Dao bị hỏi thì không chút biểu cảm, nàng ta vén nhẹ sợi tóc bên tai: “Muội thì chưa nghĩ đến, chủ yếu là cũng không ai dám theo đuổi muội.”
“Ha ha ha.”
Trần Dĩnh không nhịn được cười to.
Hai tỷ muội cùng nhau đi đến thiên cung.
Hai phu thê Trần Nghiêm và Đường Uyển nhìn nhau mỉm cười.
Trong nhà chỉ có Đại Tráng ở cùng với bọn họ, tuy rằng Tiểu Hắc và Tiểu Bạch được đưa về đây, nhưng chúng nó thích đi quậy phá khắp nơi, rất ít khi về nhà.
Xuân đi thu đến, hạ qua đông đến.
Chớp mắt lại trôi qua mười mấy năm.
Ở chỗ sâu trong tinh không, thông đạo vị diện bị bóp méo, hai bóng người vĩ ngạn giáng xuống, tam giới đều đang rung chuyển, vô số cường giả giật mình tỉnh giấc.
Thiên Cung.
Trần Tiểu Đậu ngẩng đầu lên.
Nàng ta có thể cảm nhận được dao động quen thuộc.
Trần Mục và Khương Phục Tiên quay về vị diện Vĩnh Hằng, hai người họ đều che giấu khí tức, sau đó kiểm tra tình hình của vị diện, nhanh chóng biết được nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Trần Tiểu Đậu lập tức đi đến chỗ sâu trong tinh không, nàng ta trông thấy Trần Mục và Khương Phục Tiên, nhìn bọn họ, trong miệng nhẹ giọng gọi: “Phụ thân, mẫu thân.”
Trần Mục biết những trọng trách mà mấy năm nay Trần Tiểu Đậu phải gánh vác nên rất tự trách, hắn và Khương Phục Tiên đến bên cạnh nữ nhi, cùng lúc ôm nàng ta.
Người một nhà cùng ôm lấy nhau.
Hốc mắt Trần Tiểu Đậu hiện lên gợn sóng, từ nhỏ đến lớn nàng ta đều chưua từng mất kiểm soát như vậy.
Khương Phục Tiên có muôn vàn điều muốn nói, lúc trước không nên giao cục diện rối rắm của vị diện Vĩnh Hằng cho nàng ta: “Đậu Đậu, là do nương không tốt, đã để ngươi phải chịu khổ.”
“Đậu Đậu, là cha không tốt.”
“Không, Đậu Đậu tự hào về phụ thân và mẫu thân.” Trong mắt Đậu Đậu lóe lên ánh sáng.
Nhìn thấy nữ nhi hiểu chuyện, trong mắt Trần Mục tràn đầy tự hào: “Cha cũng tự hào về ngươi.”
Trong mắt Khương Phục Tiên tràn đầy niềm vui, áp lực trên người Trần Tiểu Đậu cũng biến mất, nàng ta thoải mái cười lớn, đây là lần cười vui vẻ nhất từ sau khi nàng ta trở thành Thiên Đế.
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về thiên cung.
Thần tiên đại năng nhận được tin bọn họ quay về thì kéo nhau đến chúc mừng, Trần Dĩnh ôm lấy Trần Mục khóc đến đỏ mắt, Trần Dao và Khương Phục Tiên trò chuyện về những việc đã xảy ra trong mấy năm gần đây.
Các nàng đều khen ngợi Đậu Đậu.
Trần Tiểu Đậu rúc vào trong vòng tay của Khương Phục Tiên.
Mấy người Thủy Kỳ Lân lần lượt đến chúc mừng, mọi người đều rất vui mừng, bởi vì có Trần Mục và Khương Phục Tiên ở đây thì sẽ không cần lo lắng kẻ địch ở ngoại vực.
Tiểu Thất bây giờ là đại cô nương Thủy Linh Linh, nàng ta đến bên cạnh Trần Mục: “Tam ca, ta và Tiểu Côn đang chuẩn bị cử hành hôn lễ, huynh quay về vừa đúng lúc.”
Tiểu Côn hóa thành hình người, anh tuấn tiêu sái, Trần Mục cười gật đầu: “Yên tâm đi Thất Thất, đến lúc đó ta và Phục Tiên tỷ của ngươi đều sẽ tới.”
“Tốt quá!”
Tiểu Thất vui sướng nhảy cẫng lên.
Khương Phục Tiên mỉm cười đề nghị: “Tiểu Thất, hay là hôn lễ của các ngươi tổ chức ở Trần gia đi.”
“Được ạ được ạ!” Thất Thất chớp đôi mắt to sáng ngời, không cần nói cũng biết nàng ta vui mừng biết bao.
Trần Mục cười gật đầu, vừa hay còn có thể mượn hôn lễ của Tiểu Thất và Tiểu Côn để mời các vị thần tiên và bằng hữu đến Trần gia tụ họp, vui càng thêm vui.
Bọn họ bàn bạc về ngày tháng xong, Tiểu Côn và Tiểu Thất lập tức trở về chuẩn bị hôn lễ.
Trần Mục và Khương Phục Tiên tiếp tục tiếp kiến các cường giả lão bối, sau khi bận xong, bọn họ dẫn theo Trần Tiểu Đậu dạo bộ trong tinh không, người một nhà trò chuyện về cuộc sống hàng ngày.
Lam Hải tinh.
Thảo nguyên màu xanh giống như biển cả.
Trần Mục và Khương Phục Tiên tùy tiện ngồi trên bãi cỏ, Trần Tiểu Đậu ngồi giữa phụ mẫu, thư giãn thoải mái, nàng ta kể về những chuyện xảy ra mấy năm nay.
“Cuối cùng Ma chủ cùng Tổ Tà Thần trở về hư vô, ta không hiểu tại sao nàng ta lại làm như vậy.” Trần Tiểu Đậu vẫn rất khó hiểu, nàng ta biết dự định ban đầu của Ma chủ, chuẩn bị hủy diệt thế giới, khởi động lại vị diện.
Ánh mắt Trần Mục nhìn về phía tinh không: “Nàng tin tưởng chúng ta có thể mở ra một chương mới.”
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta sẽ cùng nhau viết nên một chương mới.”
“Đậu Đậu, mấy năm nay vất vả cho con rồi.”
“Cha, không vất vả, đây là chuyện con nên làm, năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nhiều.”
Trong mắt Trần Mục tràn đầy vui mừng, hắn nói với vẻ nghiêm túc: “Đậu Đậu, con có thích công việc này không?”
“Thích ạ, có thể bảo vệ chúng sinh, nhận được sự kính của mọi người, rất có ý nghĩa.” Trần Tiểu Đậu lộ ra hàm răng trắng tinh, cười rất vui vẻ.
Trần Mục nhìn sang Khương Phục Tiên, trên mặt hai phu thê đều nở nụ cười, nếu như Đậu Đậu không muốn trở thành Thiên Đế thì bọn họ cũng sẽ không ép buộc.
Trần Tiểu Đậu như có điều suy nghĩ, nàng ta vội vàng hỏi: “Cha, chẳng lẽ hai người còn phải rời đi?”
Trần Mục suy nghĩ một lát, hắn không giấu giếm: “Tạm thời sẽ không rời đi, có thể sau này vẫn còn phải đến Bỉ Ngạn, dù sao bí mật ở đó vẫn chưa được phá giải.”
Ánh mắt Trần Tiểu Đậu kiên định nói: “Cha, nương, hai người yên tâm, bây giờ con có thể gánh được trọng trách.”
Khương Phục Tiên đưa tay ôm lấy Trần Tiểu Đậu, nhẹ giọng nói: “Đậu Đậu, con vẫn chưa nếm thử tay nghề của cha ngươi, lát nữa để hắn làm đồ ăn ngon cho ngươi.”
“Được ạ.”
Mắt Trần Tiểu Đậu chứa ý cười.
Bây giờ nàng ta không có vẻ uy nghiêm của Thiên Đế, trước mặt phụ mẫu chỉ giống như một đứa trẻ, còn biết làm nũng nữa.
Trần Mục nhanh chóng chuẩn bị xong các loại nguyên liệu, bọn họ đến ven hồ, hồ nước trong vắt, phía sau là rừng đào, hoa đào nở rộ khắp trời, hoa rơi lả tả.