Nơi này có thể gọi là xứ sở thần tiên.
Trần Tiểu Đậu ngồi trên đá xanh bên hồ, nàng ta chống má nhìn phụ mẫu chuẩn bị đồ ăn, hai người họ chia nhau cùng làm, vừa nói vừa cười.
Đây là hình ảnh mà nàng ta muốn xem nhất, trên khuôn mặt của Trần Tiểu Đậu tràn đầy hạnh phúc.
Trần Mục phụ trách nướng đồ ăn, Khương Phục Tiên phụ trách làm món tráng miệng, bên hồ tràn ngập mùi thơm, Trần Tiểu Đậu ngửi được mùi thơm thì đi đến gần: “Thơm quá.”
“Đậu Đậu, mau nếm thử xiên thịt nướng cha làm.” Trần Mục đưa cho Trần Tiểu Đậu một xâu thịt nướng, Trần Tiểu Đậu nhận lấy xâu thịt nướng rồi ăn một miếng lớn.
Trần Tiểu Đậu vừa ăn xâu thịt nướng vừa lẩm bẩm: “Thơm quá đi, đây là xiên nướng thơm nhất mà con từng ăn.”
Trần Mục còn nướng rất nhiều thức ăn chay, chẳng hạn như khoai lang nướng, khoai tây nướng, bắp nướng, những món ăn bình thường này, Trần Tiểu Đậu cũng ăn rất ngon miệng.
Khương Phục Tiên làm xong món tráng miệng với đủ loại hương vị khác nhau, Trần Tiểu Đậu ăn món tráng miệng, cười duyên nói: “Nương, đồ tráng miệng người làm lúc trước đều bị người Trần gia ăn hết rất nhanh, con chẳng được ăn đã, cũng ngại nói ra.”
“Ha ha ha.”
Trần Mục không khỏi bật cười thành tiếng.
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên chứa đậm ý cười: “Đậu Đầu, lần này nương làm cho con nhiều món tráng miệng hơn, nếu ăn không hết thì để cha từ từ ăn.”
“Được ạ!”
Trần Tiểu Đậu vui vẻ gật đầu.
Buổi tối, bên hồ đốt lên đống lửa, Trần Mục cùng thê nữ thưởng thức đồ ăn, bọn họ nâng chén uống rượu trái cây, cuộc sống ấm áp như thế này là thứ Trần Tiểu Đậu khao khát nhất.
Đêm khuya, Trần Tiểu Đậu đang ngủ say trong vòng tay mẫu thân, trong mắt Khương Phục Tiên đầy vẻ dịu dàng.
Trần Mục ngồi gần các nàng, phu thê hai người không làm phiền nữ nhi nghỉ ngơi, bọn họ biết đã nhiều năm Đậu Đậu không được ngủ thật sự.
Bọn họ để Trần Tiểu Đậu nghỉ ngơi thật tốt.
Trần Mục đứng dậy, hắn đưa tay ra, Hoang giới xuất hiện trong cơ thể, đó là thế giới nhỏ do Hoang chủ tạo ra, bây giờ bọn họ có thể có được tự do thật sự.
Tổ tiên của chúng sinh ở Hoang giới đến từ Hoang Châu.
Tây Hoang bị Tà tông tàn phá, chỗ đó ít người thưa thớt, Trần Mục thi triển thần thông đưa chúng sinh của Hoang giới đến Tây Hoang, để bọn họ được bắt đầu cuộc sống một lần nữa.
Trần Mục lại giơ tay ra, nửa chiếc thuyền khổng lồ hoành không xuất thế, đó là mầm lửa duy nhất còn sót lại của Tiên tộc.
Tiên tộc đã hoàn toàn phục tùng, Trần Mục đưa bọn họ đến chỗ sâu trong tinh không để bọn họ bắt đầu lại từ tinh vực gần đó, cũng xem như là thực hiện lời hứa ban đầu.
Xử lý xong công việc trong tay, Trần Mục trở về bên cạnh Trần Mục, hắn nhìn Đậu Đậu đang ngủ say, đưa tay gãi nhẹ mũi quỳnh của nàng ta, mắt đẹp của Khương Phục Tiên trừng Trần Mục một cái, nàng ta dùng thần niệm truyền âm: “Để Đậu Đậu ngủ ngon một lát. Đứa nhỏ này đã lâu không được nghỉ ngơi rồi.”
Trần Mục cười gật đầu.
Phu thê hai người cứ như vậy nhìn Đậu Đậu.
Ba ngày sau.
Lông mi Đậu Đậu khẽ run lên, sau đó mở mắt ra, ánh mắt trong veo, nàng ta ngồi dậy, vô thức chống lưng, cực kỳ thoải mái: “Nương, con đã ngủ bao lâu rồi, không làm chậm trễ mọi người chứ?”
“Không.”
Khương Phục Tiên dịu dàng lắc đầu.
Trần Mục cười nói: “Hôn lễ của đám Tiểu Thất sắp bắt đầu rồi, chúng ta chuẩn bị trở về Trần gia, chắc mọi người đều đang đợi chúng ta.”
“Được ạ.”
“Mọi người đều rất nhớ hai người, đặc biệt là nhị bá, ông thường nhắc tới ngài.”
Trần Mục nghe vậy thì cất giọng cười to.
Bọn họ đến Tiêu Dao Minh ở Tiên giới trước.
Tiểu Thất vẫn đang ở đây, nàng ta đang chuẩn bị thiệp mời hôn lễ, Tiểu Côn đang chuẩn bị hôn lễ ở Bắc Hoang, nơi đó giống như nhà của hắn ta, đến lúc đó hôn lễ sẽ được tổ chức ở Trần gia.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đến đây thăm Tần Nghê Thường, Tần Nghê Thường mặc y phục màu đỏ, dáng vẻ uy nghiêm bá đạo, là một nữ nhân hung hăng có tiếng ở Tiên giới.
Tần Nghê Thường bỏ công việc trong tay xuống, cười tươi như hoa đi đến giữa cung điện: “Sư tỷ, tiểu sư đệ, ta còn tưởng hai người đã quên ta rồi.”
Lúc mấy người Trần Mục vừa quay về, Tần Nghê Thường đã nhận được tin Trần Dao đưa tới, ngày đêm mong ngóng bọn họ xuất hiện.
Khương Phục Tiên cười nói: “Sư muội, sao chúng ta có thể quên muội được chứ, hôn lễ của Tiểu Thất, muội cũng đến Trần gia tụ họp, tham gia náo nhiệt đi.”
“Được thôi.”
Tần Nghê Thường vui vẻ gật đầu.
“Tiểu sư thúc, Khương sư thúc.”
Liễu Mi Nhi và Tiêu Vân đi vào trong điện, bọn họ khom người hành lễ, trên mặt tràn đầy biểu cảm phấn khích.
Bọn họ đã làm việc ở Tiêu Dao Minh nhiều năm, bây giờ Tần Nghê Thường đang chuẩn bị giao việc cho Tiêu Vân xử lý, mấy năm nay nàng ta có ý định nghỉ hưu.
Trần Mục và Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.
Trần Tiểu Đậu ở bên ngoài trò chuyện với Trần Phàm và Tần Di, tiểu bối của Trần gia đã rèn luyện ở Tiêu Dao Minh rất nhiều năm, nàng ta chính thức mời bọn họ sau này đến Thiên Cung làm việc.
Cơ hội như thế này, Trần Phàm và Tần Di đều nhanh chóng gật đầu, bọn họ cũng chẳng phải muốn có được lợi gì, mà là muốn san sẻ giúp Đậu Đậu.
Mấy người Trần Mục chuẩn bị quay về Trần gia, Trần Tiểu Đậu muốn ở lại cùng tân nương, lúc còn nhỏ Thất Thất thường chơi cùng với Đậu Đậu, quan hệ của hai người rất tốt.
Khương Phục Tiên và Trần Mục trở về Trần gia trước.
Ở Trần gia giăng đèn kết hoa, một bầu không khí vui mừng, Trần Mục và Khương Phục Tiên đi thẳng đến đình viện của phụ mẫu, Trần Nghiêm và Đường Uyển rõ ràng đều đã trở nên già hơn rất nhiều, trên mặt đã có nếp nhăn, cho dù là Trần gia thì với bọn họ mà nói, nếu không độ kiếp thì sinh mệnh đều có hạn.
Đường Uyển kéo tay Khương Phục Tiên, vui đến bật khóc, Trần Mục ôm lấy Trần Nghiêm, hai cha con cười lớn, Đại Tráng vui mừng vẫy đuôi, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch đều vội chạy về nhà, lăn lộn trong viện tử.
Trần Dĩnh và Trần Dao nhìn vẻ vui mừng trên mặt phụ mẫu, hai nàng cũng vui theo.
Phu phụ Trần Uy và đám tiểu bối trong nhà đều tấp nập kéo đến, một số tiểu bối gọi Trần Mục là gia gia, cũng có tiểu bối gọi hắn là tằng tổ, có người còn gọi hắn là lão tổ tông.