Trần gia vẫn còn rất nhiều tiểu bối, Trần Mục nhìn gia tộc to lớn, trên mặt hiện lên niềm vui, nhưng trong lòng vẫn vẫn có chút nuối tiếc, bởi vì gia gia không còn nữa.
Trần Hại vội trở về từ Huyền Kiếm tông, hắn ta kích động ôm chầm lấy Trần Mục, hai huynh đệ nhiệt tình chào hỏi: “Tam đệ, tối nay chúng ta phải uống mấy chén.”
“Không thành vấn đề.”
Trần Mục ha ha cười lớn.
Trần Hi không khỏi lau mắt, nhìn thấy Trần Mục quay về nàng ta vui đến rơi lệ.
Trần Hãn và Tạ Nhã giới thiệu tiểu bối trong ngực với Trần Mục và Khương Phục Tiên, còn cả rất nhiều tiểu bối bên ngoài, gần đây đều đang lục tục về nhà.
Trần gia trở nên náo nhiệt.
Trần Mục tất nhiên là muốn mười gia gia trở về, với thực lực hiện giờ của hắn thì làm cho Trần Thiên Nam sống lại là chuyện rất đơn giản: “Nhị ca, ta đến Địa Phủ xem sao đã,
đợi ta trở về sẽ uống rượu với mọi người.”
Trần Hạo cũng biết Trần Mục muốn làm gì, không nói gì cả, hắn ta cũng muốn gia gia quay lại.
“Phu quân, ta đi cùng với chàng.”
Khương Phục Tiên đã nhiều năm không gặp Trần Thiên Nam, nàng ta cũng cảm thấy nên đi thăm lão nhân gia.
Hai phu thê đi đến U Minh Địa Phủ.
Quỷ sai chạm mặt nhìn thấy bọn họ đều bị dọa cho run sợ, kéo nhau quỳ xuống hành lễ, vừa tiến vào Địa Phủ, hai người Trần Mục đã gặp được Kim Thiền.
Kim Thiền vẫn là dáng vẻ của một đứa trẻ.
Hắn ta đang niệm phật tụng kinh, siêu độ vong hồn.
Trần Mục khẽ khom người: “Sao ngươi cũng chạy tới Địa Phủ rồi, không ở nhân gian truyền đạo nữa?”
Kim Thiền mỉm cười, từ tốn nói: “Tất cả chúng sinh A-lại-da thức vốn dĩ đã có, viên mãn thanh tịnh, sinh ngoài thế gian, giống như niết bàn.”
Trần Mục khẽ cười, hắn và Khương Phục Tiên tiếp tục đi đến chỗ sâu trong Địa Phủ, lúc đi đến gần cầu Nại Hà, bọn họ lại gặp người quen.
Trên cầu Nại Hà có bạch y tiên tử.
Bạch Thanh Hoan ở đây phụ trách canh giữ cầu Nại Hà.
“Bạch tỷ.”
Trần Mục cười chào hỏi.
Bạch Thanh Hoan hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy bọn họ, dù sao thì tin tức ở Địa Phủ không được nhanh nhạy, không biết bọn họ trở lại: “Trần Mục, các ngươi quay về rồi!”
Trần Mục khẽ cười nói: “Sao không ở Huyền Kiếm tông mà lại chạy đến Địa Phủ làm việc?”
Bạch Thanh Hoan gượng gạo nói: “Độ kiếp thất bại, rồi thì không muốn đầu thai, thế là ở đây lăn lộn qua ngày.”
“Hóa ra là vậy, Bạch tỷ, tỷ yên tâm, trở về ta sẽ đốt thêm giấy cho tỷ.” Trần Mục trêu đùa.
Khương Phục Tiên không khỏi che miệng cười nhẹ.
Mặt Bạch Thanh Hoan sương giá, rất muốn mắng Trần Mục nhưng lại không dám mở miệng, chỉ có thể hừ nhẹ.
“Bạch tỷ, nếu như tỷ muốn sống lại, ta có thể giúp tỷ.” Trần Mục nghiêm túc nói.
Năm xưa Bạch Thanh Hoan ở Trần gia đã dạy cho các tiểu bối Trần gia tu luyện, cũng xem như là lão bằng hữu của Trần gia.
Bạch Thanh Hoan khẽ lắc đầu: “Hừ, cũng xem như ngươi có lương tâm, nhưng mà ta ở Địa Phủ tích lũy công đức, chỉ cần tích đủ là ta có thể tu thành chính quả.”
“Như vậy cũng không tệ.” Trần Mục cười gật đầu, sau đó cùng Khương Phục Tiên đi đến điện chính của Địa Phủ.
Trần Thiên Nam mặc áo bào đen, đội mũ đen, khuôn mặt nghiêm túc đang giải quyết công việc trong điện.
“Gia gia.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên cung kính nói.
Trần Thiên Nam nhìn thấy bọn họ thì mở to hai mắt, sau đó phấn khích nói: “Tiểu Mục, Phục Tiên.”
Trần Mục vào thẳng vấn đề: “Gia gia, ta đến là muốn mời ngài trở về, mọi người đều nhớ ngài.”
Nghe thấy vậy, Trần Thiên Nam lại xua tay: “Thỉnh thoảng trở về thăm xem thì được, ta cảm thấy như bây giờ rất tốt, ở Địa Phủ làm phán quan, đoạn sinh tử.”
Trần Mục thấy gia gia sống ở đây rất vui vẻ thì cũng hiểu ra, ông ta ở Trần gia rất buồn chán, trừ ở cùng tiểu bối thì cũng không có việc gì để làm.
“Gia gia, nếu ngài đã thích nơi này, ta và Phục Tiên cũng không miễn cưỡng ngài rời khỏi, gần đây Tiểu Thất sắp kết hôn, ngài có muốn trở về nhìn xem không?”
“Đến lúc đó ta sẽ nói một tiếng với Minh chủ, quay về thăm sợ là sẽ dọa đám tiểu bối.”
“Không đâu không đâu.”
Trần Mục và Trần Thiên Nam cười không ngậm được miệng.
Ban đêm.
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại Trần gia.
Bọn họ nói tin tức của Trần Thiên Nam cho trưởng bối biết, Trần Nghiêm và Trần Uy nghe xong thì cũng yên tâm, mọi người cùng uống rượu ở sân tập võ để chúc mừng mấy người Trần Mục quay về.
Đêm khuya.
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở về đình viện của bọn họ, chỗ này vẫn là cách bài trí như trước kia.
“Nương tử, ta thấy nàng cũng khá mệt rồi, từ vị diện Vĩnh Hằng chạy đến Uyên Hải, sau đó chúng ta lại vội vã trở về, nàng còn chưa từng nghỉ ngơi.”
“Phu quân, ta không mệt.”
Trần Mục để Khương Phục Tiên ngồi xuống, sau đó hai tay hắn đặt trên vai thơm của nàng ta, nhẹ nhàng xoa bóp.
Khương Phục Tiên rất thoải mái, nàng ta trêu chọc: “Bây giờ chàng chính là phụ thân của Thiên Đế.”
“Nàng còn là mẫu thân của Thiên Đế.”
Trần Mục nói một cách nghiêm túc.
Hai phu thê cùng lúc bật cười.
Có Trần Mục ở cạnh, Khương Phục Tiên mới có cảm giác về nhà, không lâu sau bọn họ về phòng nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi đến Lăng Vân tông.
Hai người họ đến Lăng Vân tông thăm Tô Mân.
Tô Mân vẫn là dáng vẻ lão giả nhàn rỗi kia, ông ta giống như thể sống bên ngoài thời gian, dù cho thiên địa có trật tự mới cũng không thể nào ảnh hưởng đến ông ta.
“Sư tôn.”
“Sư thúc.”
Trần Mục và Khương Phục Tiên khom người hành lễ.
Tô Mân vẫn đang tưới nước cho hoa cỏ, nhìn thấy bọn họ thì nhanh chóng dừng công việc trông tay: “Dĩnh Dĩnh có đến đây, con bé nói các con đã trở về.”
Trần Mục chủ động pha trà, khẽ thở dài: “Sư tôn, con quay về nửa đường, không đi đến Bỉ Ngạn.”
“Bỉ Ngạn ở ngay chỗ là ở đó, con con đi lúc nào cũng đều được.” Tô Mân không để tâm.
Trần Mục cũng có suy nghĩ tương tự, lúc đầu trật tự mới của vị diện Vĩnh Hằng chỉ có thể kéo dài mười vạn năm, còn có mối đe dọa từ bên ngoài cho nên hắn rất gấp gáp.
Khủng hoảng năng lượng của vị diện Vĩnh Hằng đã được giải quyết, mối đe dọa bên ngoài cũng được loại bỏ, Trần Mục và Khương Phục Tiên bây giờ vẫn chưa có kế hoạch tiến đến Bỉ Ngạn.