“Bái kiến sư thúc tổ.”
“Bái kiến sư tôn, tiểu sư thúc.”
Triệu Phi Yến vội đến Trích Tinh phong, nàng ta cảm nhận được sự tồn tại của sư tôn, không ngờ Trần Mục và Khương Phục Tiên thật sự ở đây.
Tô Mân mỉm cười gọi: “Phi Yến, qua đây ngồi đi, không cần đa lễ.”
Khí tức trên người Triệu Phi Yến rất mạnh, cảnh giới của nàng ta đã là Chân Tiên, nhưng vẫn ở lại Lăng Vân tông, Khương Phục Tiên rất tán thưởng nhìn nàng ta: “Phi Yến, con là tông chủ đạt chuẩn, còn xuất sắc hơn cả vi sư.”
“Con vẫn đang đuổi theo bước chân của sư tôn, Tần sư thúc là tiểu sư muội còn mời con đến Thiên Cung, nhưng con luyến tiếc Lăng Vân tông cho nên không rời đi.”
Triệu Phi Yến thích nơi này, mục tiêu của nàng ta chính là quản lý Lăng Vân tông thật tốt, giúp tông môn phát triển rực rỡ.
Khương Phục Tiên nhìn thấy những thay đổi của Lăng Vân tông, đây là tông môn mạnh nhất ở nhân gian, thậm chí còn có tiểu bối đích hệ của thế lực Tiên giới đến Lăng Vân tông tu luyện.
Trần Mục cười nói: “Sư tôn, Phi Yến, mấy ngày nữa Tiểu Thất sẽ kết hôn với Tiểu Côn, đến lúc đó sẽ tổ chức hôn lễ ở Trần gia, hai người cùng đến uống rượu mừng đi.”
Triệu Phi Yến nhanh chóng gật đầu: “Ừm ừm, đến lúc đó chắc hẳn còn có thể gặp được đám người Tiêu Vân.”
Bình thường Tô Mân đều ở Trích Tinh phong, rất hiếm khi rời khỏi, nhận được lời mời của Trần Mục, ông ta gật đầu đồng ý.
Bọn họ ngồi uống trà trò chuyện ở Trích Tinh phong, thời gian trôi qua nháy mắt đã đến chạng vạng tối, Trần Mục và Khương Phục Tiên rời khỏi Trích Tinh phong, bọn họ đi đến Ngạo Kiếm phong.
Phu thê hai người hồi tưởng lại quá khứ ở đây.
Bọn họ nằm nghỉ ngơi trong rừng trúc, ngắm nhìn đối phương, trong mắt phản chiếu hình ảnh của nhau.
Lăng Vân tông, Ngạo Kiếm phong.
Trong rừng trúc, ánh sáng chiếu xuống mặt đất.
Trần Mục chăm chú nhìn Khương Phục Tiên, cặp mắt xanh biếc kia phảng phất như biển cả phản chiếu sao đầy.
"Phu quân, ta muốn tới bờ biển."
"Được, bây giờ chúng ta liền đi."
Trần Mục và Khương Phục Tiên dịch chuyển đến Lan Hải, bọn họ tùy tâm sở dục, muốn đi chỗ nào cũng được.
Khương Phục Tiên đi đến bờ biển, váy tuyết lộng lẫy chạm đất biến thành váy trắng dây đeo ngắn gọn, theo gió biển mát mẻ, váy trắng phấp phới, tóc bạc phiêu tán.
Cánh tay Trần Mục để trần, mặc quần cộc, hắn nắm tay Khương Phục Tiên tản bộ bên bờ biển.
Thủy triều lên xuống, nước biển tràn qua mắt cá chân bọn họ, dấu chân trên bờ biển đều bị tách ra.
Thời điểm Khương Phục Tiên buông lỏng, sẽ thích ngâm nga, Trần Mục không kiềm chế được ngâm nga theo, bọn họ nhìn sang đối phương, sau đó đồng thời cười một trận.
Không lâu sau.
Hai người ngồi ở bờ biển chờ đợi mặt trời mọc.
Đôi tay của Khương Phục Tiên ôm thật chặt cánh tay Trần Mục, thân thể dựa vào trên vai của hắn, loại cảm giác kia đặc biệt an tâm, sự yêu thích ở khóe miệng nàng ta không giấu được.
Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên, nói khẽ: "Nương tử, ta ôm nàng."
"Cứ như vậy."
Khương Phục Tiên lắc đầu cười mỉm.
Bọn họ nhìn nhau cười một tiếng, sau đó nhìn mặt biển, mặt biển xanh thẳm, ánh sao sáng chói.
Sáng sớm, khi luồng ánh sáng thứ nhất xuất hiện, mặt biển lấp loáng sóng nước, ánh sáng rọi vào mặt.
Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên, khẽ hôn lên trán nàng ta, Khương Phục Tiên nhướng mày, nàng ta nhìn sang Trần Mục, dịu dàng nói: "Phu quân, sao không ngắm ánh bình minh?"
"Không có đẹp bằng nương tử nhà ta." Trần Mục khẽ hôn Khương Phục Tiên lần nữa, giống như chuồn chuồn lướt nước.
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ, nàng ta buông cánh tay Trần Mục ra, sau đó ôm cổ của hắn.
Nàng ta ngồi ở trên đùi Trần Mục, khóe miệng giương lên độ cong mê người, cường thế nói: "Phu quân, vừa rồi chàng hôn quá qua loa, ta dạy cho chàng."
...
Khương Phục Tiên mím môi một cái, vẫn chưa thỏa mãn, đã rất lâu không có phóng túng như vậy.
Trần Mục mỉm cười nói: "Nương tử, trở về còn chưa thăm hỏi nhạc phụ bọn họ đâu."
"Bây giờ chúng ta đi thôi."
Khương Phục Tiên thay sang bộ váy tuyết chạm đất kia.
Thần Vực, Đông Thần quốc.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi vào Thái Sơ hoàng thành, Huyền Vận thần hậu nhìn thấy bọn họ vui vẻ ra mặt, Đông Hoàng cũng lập tức đến thăm bọn họ.
Huyền Vận thần hậu lôi kéo cánh tay Khương Phục Tiên, Đông Hoàng tự mình rót trà cho Trần Mục, trò chuyện việc thường ngày, Khương Vũ Thần mang theo Diệp Hâm Nhiên đến đình viện.
Khương Vũ Thần vừa cười vừa nói: "Vũ Thần bái kiến tỷ phu, đây là Diệp Hâm Nhiên, ngươi hẳn là cũng đã từng gặp, hiện tại nàng là nương tử của ta."
Trần Mục vẫn còn ấn tượng với Diệp Hâm Nhiên, lúc trước chỉ kém chút nữa đã đính hôn cùng Khương Vũ Thần, hình như hắn nhớ Khương Vũ Thần năm đó thích thần nữ của Trung Thiên Vực.
Khương Vũ Thần và Diệp Hâm Nhiên môn đăng hộ đối, cộng thêm việc người sau không ngừng nỗ lực, cuối cùng đạt được ước muốn.
"Có nhớ."
Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Diệp Hâm Nhiên khom mình hành lễ.
Khương Vũ Thần nhiệt tình nói: "Tỷ phu, lần này các ngươi tới Thần Vực, thì chơi thêm mấy ngày."
Trần Mục khẽ lắc đầu: "Gần đây Thất Thất sắp kết hôn, bọn ta nhiều nhất chỉ ở một đêm."
"Suýt nữa quên mất chuyện này, Hâm Nhiên, nàng nhớ mang vài cây thần dược làm quà chúc mừng."
Khương Vũ Thần vội vàng nhắc nhở.
"Được thôi."
Diệp Hâm Nhiên liền vội vàng gật đầu.
"Tiểu Đậu Tử ở đâu?"
"Nàng ở Tiên giới."
Trần Tiểu Đậu không phải trẻ con, Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng không phải lúc nào cũng mang nàng ta theo bên người.
Chạng vạng tối, Diệp Hâm Nhiên chuẩn bị xong dạ tiệc phong phú, Trần Mục và một nhà nhạc phụ uống rượu trò chuyện, Đông Hoàng và Huyền Vận thần hậu cười không ngậm miệng vào được.
Yến hội kết thúc.
Hai phu thê Trần Mục trở lại Phục Tiên các nghỉ ngơi.
Phía sau lầu các có cái suối nước nóng, nóng hôi hổi, mây khói lượn lờ, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngâm mình trong suối nước nóng, hai người bọn họ thích nhất là ngâm trong bồn tắm.
"Nương tử, ta đấm bóp cho nàng."
"Cám ơn phu quân."
Sức của Trần Mục vừa vặn, xoa chậm bóp khẽ, Khương Phục Tiên mặt mày thoải mái, rất dễ chịu.
"Phu quân, được rồi."
"Ta cũng không thể chiếm tiện nghi của chàng."
Đầu ngón tay Khương Phục Tiên khoác lên trên vai Trần Mục, án niết nhẹ nhàng: "Phu quân, chàng nói chúng ta có nên sinh cho Đậu Đậu một đệ đệ hoặc muội muội hay không?"