Đôi mắt sáng ngời của Trần Tiểu Đậu nhìn Trần Mục: "Phụ thân, ta muốn nghe chuyện về ngài."
Từ rất nhỏ nàng ta đã nghe mọi người kể chuyện về phụ thân, nhưng còn chưa từng nghe Trần Mục nói qua.
Khương Phục Tiên mỉm cười nhàn nhạt: "Đậu Đậu từng nghe chuyện chàng ba tuổi giết Lang Vương, hay là nói một chút đoạn cố sự rời khỏi vị diện Vĩnh Hằng, đến Uyên Hải kia đi."
"Ở bên ngoài, có rất nhiều vị diện, cao giai vị diện còn có Thần Sáng Thế tồn tại, đó là sự tồn tại kinh khủng còn mạnh hơn Thiên giai chủ tể."
"..."
Trần Mục chậm rãi kể những gì hắn đã trải qua.
Trần Tiểu Đậu và Khương Phục Tiên yên lặng lắng nghe.
Cho đến tận sáng sớm, Trần Mục mới đại khái nói xong, Trần Tiểu Đậu hai mắt sáng ngời: "Phụ thân, một ngày nào đó, con sẽ giúp vị diện Vĩnh Hằng trở lại đỉnh phong."
Trần Mục gõ nhẹ mũi ngọc tinh xảo của Đậu Đậu.
Trần Tiểu Đậu sục sôi ý chí chiến đấu, nàng ta đứng dậy, cung kính hành lễ: "Phụ thân, mẫu thân, Thiên Cung cần con, Đậu Đậu không thể ở bên cạnh hai người."
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Đậu Đậu, đừng vội rời đi, ăn hết chè trôi nước rồi đã đi."
Trần Mục gật đầu: "Đúng thế, không dễ gì mới đoàn tụ, nhất định phải ăn chè trôi nước."
Mặt mũi Trần Tiểu Đậu tràn đầy chờ mong, thanh thúy nói: "Được, con còn chưa có ăn chè trôi nước đâu."
Trong phòng bếp.
Trần Mục nhào bột mì, Khương Phục Tiên chuẩn bị nhân bánh, Trần Tiểu Đậu phụ trách nấu nước, một nhà phân công hợp tác, rất nhanh nguyên một đám chè trôi nước lớn nổi lên mặt nước.
"Đậu Đậu, bưng những cái này cho gia gia bọn họ trước." Khương Phục Tiên múc ra mấy cái bát trước.
Trần Tiểu Đậu lập tức mang cho đám người Trần Nghiêm, kế tiếp Khương Phục Tiên lại đơm một phần đưa cho đám người đại bá, đám người Trần Hạo và Trần Hãn đều ở nhà, cho nên Trần Mục còn phải liên tục gói rất nhiều chè trôi nước.
Tiểu Thất và Tiểu Côn coi Trần Nghiêm phu phụ như cha nương, sau khi bọn họ rời giường cũng đi vào viện hành lễ, thuận tiện cùng ăn chè trôi nước, Thất Thất vui vẻ nói: "Thơm quá đi, nhất định là Phục Tiên tỷ tỷ làm."
Khuôn mặt Trần Tiểu Đậu nở nụ cười, tự hào nói: "Là ta và cha nương bọn họ cùng làm chè trôi nước."
Khương Phục Tiên bưng hai bát chè trôi nước sau cùng tới, cười gọi: "Đậu Đậu, con còn chưa từng ăn chè trôi nước, mau tới đây nếm thử."
"Ừm ừm." Trần Tiểu Đậu đón lấy bát sứ, nàng ta nhai kỹ nuốt chậm, khóe miệng nồng đậm ý cười.
Trần Mục và Khương Phục Tiên cũng ăn chè trôi nước, trên mặt mọi người đều mang nụ cười hạnh phúc, chỉ có Tiểu Hắc và Tiểu Bạch nhìn bọn họ chảy nước miếng.
Đại Tráng đang gặm khúc xương tối hôm qua còn thừa lại.
Ăn xong chè trôi nước.
Trần Tiểu Đậu chuẩn bị từ biệt mọi người.
"Gia gia, hay là các ngài cùng ta đến Thiên Cung ở một thời gian ngắn, ta cũng tiện chăm sóc các ngài." Khuôn mặt xinh đẹp của Trần Tiểu Đậu ngậm ý cười, nàng ta rất hiếu thuận.
Trong mắt Trần Nghiêm chứa đựng niềm vui, mỉm cười lắc đầu: "Đậu Đậu, chúng ta thích cuộc sống nhân gian, ngươi không cần lo lắng cho bọn ta."
Bọn họ không muốn gây thêm phiền phức cho Đậu Đậu.
Đường Uyển và Trần Nghiêm thích tự do, hai phu thê bọn họ thường xuyên du sơn ngoạn thủy, cũng không cảm thấy buồn chán, đi tới Thiên Cung ngược lại sẽ không được tự nhiên.
Trần Tiểu Đậu không miễn cưỡng bọn họ: "Gia gia, bà bà, sau này ta sẽ trở về thăm các ngài."
Trần Nghiêm cùng Đường Uyển liên tục gật đầu.
Trần Tiểu Đậu trở lại Thiên Cung, còn thuận tiện mang đám người Trần Phàm đi, Tiểu Thất và Tiểu Côn muốn đi Tiên giới trước, bởi vì Thủy Kỳ Lân ở Tiên giới.
Mọi người đều có công việc, mỗi người thực hiện nhiệm vụ của họ, rất nhanh Trần gia liền trở nên yên tĩnh, ở nhà phần lớn là tiểu bối trẻ tuổi, đời sau của Trần Hạo và Trần Hãn.
Trần Mục và Khương Phục Tiên không có ở nhà.
Bọn họ còn có rất nhiều việc phải xử lý, tỉ như cường giả phong ấn tại các nơi, những nhân tố không xác định kia cần phải giải quyết, Trần Mục đi tới Huyền Châu.
Huyền Châu, Tây Lâm thần sơn.
Cửu Ngũ Ma Thần bị phong ấn ở nơi này.
Theo năm tháng trôi qua, phong ấn ở nơi này đã nới lỏng, Trần Mục mở phong ấn ra.
Cửu Ngũ Ma Thần bay vọt lên trời, hắn ta nhìn Trần Mục cùng Khương Phục Tiên, có thể cảm giác được, uy áp trên người bọn họ càng khủng bố hơn so với Ma chủ.
"Ngươi là tới giết ta?"
Cửu Ngũ Ma Thần từ bỏ suy nghĩ chống cự.
Trần Mục hơi hơi mỉm cười: "Ma chủ đều có thể thay đổi suy nghĩ, ta đương nhiên cũng có thể cho ngươi cơ hội, thề tận hiến sức lực với Thiên Đế, liền cho ngươi đường sống."
"Ma chủ lựa chọn quy về hư vô, ta muốn theo nàng ta, hi vọng ngươi có thể thành toàn."
Cửu Ngũ Ma Thần ôm quyền với Trần Mục.
Trần Mục khẽ gật đầu, hắn giơ tay lên, thân thể của Cửu Ngũ Ma Thần bị thôn phệ hắc động bao phủ, sau đó hóa thành lưu quang đầy trời, tan vào mảnh thiên địa này.
Khương Phục Tiên nói khẽ: "Chúng ta và Ma chủ đều muốn vị diện Vĩnh Hằng có thể tràn ngập tương lai, chỉ có điều nàng ta lựa chọn bắt đầu từ số không, phương pháp quá cực đoan."
"Hi vọng lựa chọn của nàng ta không sai."
Sau cùng Ma chủ lựa chọn tin tưởng Trần Mục.
Vị diện Vĩnh Hằng có thể toả ra sự sống, là bởi vì Ma chủ và Tổ Tà Thần quy về hư vô, hai vị tồn tại cường đại, phóng thích ra năng lượng dồi dào.
Trần Mục có thể trông về nơi xa trong dòng sông thời gian, hắn có thể nhìn thấy tương lai xa xôi, mặc dù có luân hồi, nguồn năng lượng của vị diện Vĩnh Hằng cũng sẽ khô kiệt lần nữa.
Muốn giải quyết triệt để nguy cơ của vị diện Vĩnh Hằng, hoặc là không ngừng cướp đoạt tài nguyên bên ngoài, hoặc là tiến về Bỉ Ngạn, giải được bí mật của vùng đất trường sinh.
Trần Mục tạm thời còn chưa có cân nhắc những điều kia, hắn định xử lý sạch sẽ tai hoạ ngầm của vị diện Vĩnh Hằng trước, sau đó cùng Khương Phục Tiên trải qua cuộc sống nhàn nhã.
Hoàng Châu, Thiên Trì.
Nước ở Thiên Trì sâu không đo được, truyền thuyết nói nếu Thiên Trì sụp đổ, nước có thể bao trùm toàn bộ Hoang Châu.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi tới đáy ao.
"Đây là nơi ngươi ẩn cư năm đó." Khương Phục Tiên và Trần Mục nhớ tới hồi ức kiếp trước.