Trần Mục cung kính nói: "Ngài đừng nói như vậy, ta chuẩn bị cho ngài trường sinh đại dược."
"Không cần."
"Ta sống đã đủ lâu."
Đường Chấn liên tục lắc đầu, ông ta hiểu được, Trần Thiên Nam đều khó thoát khỏi cái chết, nếu ông ta còn không đi, khẳng định sẽ bị những người khác chê cười.
Trần Dao cười bước ra: "Ngoại công, sao ngài lại một mình đến đây, Đường Thi tỷ tỷ đâu?"
"Dao Dao, bọn họ không đến." Đường Chấn lắc đầu, ông ta biết rõ Trần gia tổ chức việc chắc chắn khách khứa đông đúc, thời điểm này không thể gây thêm phiền phức.
Trần Dao tiến lên đỡ Đường Chấn: "Ngoại công, ta đưa ngài vào nhà, nương của ta khẳng định rất vui vẻ."
Không lâu sau.
Lượng lớn cường giả Thần Vực đi vào Trần gia.
Tiểu Côn cười hoan nghênh Thần Hoàng Thần Vực.
Khương Vũ Thần ôm lấy Tiểu Côn chào hỏi: "A Côn, chúc mừng nha."
Trần Mục nhìn thấy Lôi Thanh Nguyệt, chắp tay hành lễ với nàng ta: "Bái kiến Thanh Nguyệt Thần Hoàng, mời vào bên trong."
Năm đó Trần Mục từng nhận lợi ích của Thanh Nguyệt Thần Hoàng, đối với điều này lòng mang cảm kích, không dám quên.
Lôi Thanh Nguyệt khom người đáp lễ, Trung Thiên Vực có thể khôi phục cường đại, cũng nhờ có Trần Mục trợ giúp.
Trần Dĩnh dẫn khách quý Thần Vực vào bên trong nghỉ ngơi, đám người Trần Mục tiếp tục nghênh đón khách mời.
Không ngừng có khách mời trời nam đất bắc đến đây.
Chúc Chiếu và U Minh đạp không mà đến, thời điểm Liễu Trung Nguyên đến còn vỗ vỗ bả vai Tiểu Côn.
Thời điểm Mạn Đà La đến thì trừng Tiểu Côn: "Tiểu tử thối, tại sao không mời ta?"
Tiểu Côn gãi gãi đầu, tính cách Mạn Đà La cổ quái, còn tưởng rằng nàng ta sẽ không tới: "Tiền bối, là ta sơ suất, ta xin lỗi ngài."
Mạn Đà La nhíu mày: "Hôm nay tạm không dạy dỗ ngươi, về sau lại tìm ngươi tính sổ."
Tiểu Côn lúng túng gãi gãi đầu.
Mạn Đà La nhìn về phía Trần Mục và Khương Phục Tiên: "Sao hai người các ngươi không đến đón chào tỷ tỷ?"
Trần Mục mỉm cười đưa tay hoan nghênh.
Tới gần chạng vạng tối, khách mời đến cũng gần đủ, Tiểu Côn hóa thành u quang phá vỡ tiên môn, mọi người đều biết hắn ta đi đón dâu,nhao nhao đứng ở trong đình viện chờ đợi.
Không bao lâu.
Côn Bằng cõng Thất Thất trở về.
Hai người bọn họ thân mang hồng trang, rất xứng đôi.
Tiếng pháo nổ lên, Trần gia tràn đầy không khí vui sướng, tất cả mọi người đang hoan hô chúc mừng.
Trần Tiểu Đậu theo sát phía sau, mọi người thấy nàng ta, ào ào khom mình hành lễ: "Bái kiến Thiên Đế."
"Miễn lễ."
Trần Tiểu Đậu nhàn nhạt nói.
Mọi người không dám ồn ào ở trước mặt nàng ta.
Sân tập võ.
Chật ních khách mời.
Lúc mặt trời xuống núi.
Trần Thiên Nam từ Địa Phủ trở về.
"Trần Phán Quan."
Các tân khách cười chào hỏi.
Trần Thiên Nam ôm quyền đáp lễ, ông ta được sắp xếp ngồi ở giữa, Thủy Kỳ Lân và phu phụ Trần Nghiêm ngồi ở hai bên Trần Thiên Nam, những người khác vây quanh hiện trường hôn lễ.
Tiểu Thất cùng Tiểu Côn sinh sống tại Trần gia rất nhiều năm, Trần Nghiêm và Đường Uyển xem nàng ta như con của mình, nhìn bọn họ thành hôn, hai người cũng rất vui vẻ.
"Nhất bái thiên địa."
"Nhị bái cao đường."
"Phu thê giao bái."
"Lễ thành."
"Đưa vào động phòng."
Mọi người cùng chứng kiến hôn lễ của bọn họ, Tiểu Côn cõng Tiểu Thất tiến về hôn phòng.
Tiệc cưới bắt đầu.
Tất cả mọi người đang uống rượu chúc mừng.
Trần Mục đứng dậy, mỗi bàn hắn đều đi mời rượu, không có uy nghiêm của cường giả mạnh nhất, rất nhiều lão bối thụ sủng nhược kinh, ào ào đứng dậy uống một hơi cạn sạch.
Trần Tiểu Đậu ngồi ở bên cạnh Khương Phục Tiên, nàng ta phải gìn giữ uy nghiêm của Thiên Đế, cho nên không có tùy ý đi lại.
Sau khi Tiểu Côn trở về, cũng đều mời rượu mỗi bàn khách mời, mọi người uống rất tận tâm.
Đêm khuya.
Hôn lễ kết thúc hoàn mỹ.
Các tân khách ăn uống no đủ, lần lượt rời đi.
Tiểu Côn trở lại hôn phòng cùng Tiểu Thất.
Ban đêm yên tĩnh.
Tiểu Bạch và Tiểu Hắc ăn vụng tại nhà bếp.
Khương Phục Tiên và Trần Mục trò chuyện cùng Trần Tiểu Đậu.
Trần Tiểu Đậu nghi ngờ nói: "Phụ thân, bọn họ kính ngài lại không sợ ngài, tại sao bọn họ lại sợ ta?"
Trần Mục chân thành nói: "Con là Thiên Đạo, là biểu tượng của sự uy nghiêm, bọn họ sợ con rất bình thường."
"Phụ thân, như thế nào mới là Thiên Đế tốt?"
Trần Mục nghe được câu hỏi như vậy, hắn suy nghĩ rất lâu: "Rất khó định nghĩa, ta và nương của con hi vọng con có thể làm chuyện mà con thích."
Khương Phục Tiên gật đầu cười khẽ, khen ngợi nói: "Đậu Đậu, bây giờ con đã làm rất tốt rồi."
"Ta muốn khiến chúng sinh đều có hi vọng." Ánh mắt Trần Tiểu Đậu kiên định, Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên, đó chính là tương lai bọn họ muốn nhìn thấy.
Trần Mục cười hỏi: "Đậu Đậu, con thích đệ đệ hay là thích muội muội?"
Năm đó Đường Uyển từng hỏi Trần Mục vấn đề giống như thế.
Nghe được câu hỏi này, Trần Tiểu Đậu không có suy nghĩ nhiều, chớp mắt nói: "Đệ đệ."
"Bởi vì đệ đệ dễ bắt nạt."
"Nếu như là muội muội, vậy cũng được."
Mặt mày Trần Tiểu Đậu tràn đầy chờ đợi nhìn Khương Phục Tiên: "Nương, có phải ngài có tin tức tốt rồi không?"
Khương Phục Tiên lắc đầu, khẽ cười nói: "Còn chưa có, cha con chỉ là tùy tiện hỏi một chút."
"Nếu như trước khi các ngài đi, có thể để lại cho ta một đệ đệ hoặc muội muội, thì tốt rồi." Trần Tiểu Đậu trơ mắt nhìn Trần Mục và Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên cùng Trần Mục mỉm cười gật đầu.
Bắc Hoang, Trần gia.
Trần Mục diễn hóa kiếm đạo trong viện.
Vô số đường vân cổ kính ngưng tụ thành kiếm văn, Trần Tiểu Đậu cẩn thận quan sát, nàng ta học cực kỳ nhanh.
Khoảng cách Trần Tiểu Đậu đến chủ tể chỉ còn nửa bước, Trần Mục và Khương Phục Tiên đem kinh nghiệm của bọn họ, đạo pháp ngộ ra, không giữ lại gì giao cho nữ nhi.
Trần Mục nghiêm túc nói: "Hữu vô tương sinh, vạn đạo đồng nguyên, nguyên khởi vu vô, đạo chỉ vu nhất, đạo chân chính, là đạo nhất, là siêu thoát. Không chịu rằng buộc."
"Đạo nhất, không chịu rằng buộc." Trần Tiểu Đậu nhẹ giọng lẩm bẩm, nàng ta nhớ kỹ những lời nói này ở trong lòng.
Trần Mục và Khương Phục Tiên đều không đạt tới "đạo nhất" cảnh chân chính, muốn thật sự siêu thoát, có thể phải tiến về Bỉ Ngạn mới có thể làm được.
Sau nửa đêm.
Khương Phục Tiên tự mình pha trà.
Trong viện, ấm áp tĩnh mịch.
Trần Mục nâng chung trà lên, nhấp miệng, trà trong miệng mùi thơm khắp nơi, cả người thoải mái.