Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 871 - Chương 871: Giới Hải Quỷ Dị (2)

Chương 871: Giới Hải Quỷ Dị (2)

Ngoài cửa có cái ghế được làm từ ngọc trúc, Trần Mục đẩy cửa ra, đi vào trong nhà gỗ.

Bố trí trong phòng cũng đơn giản, trống không, ngay cả giường cũng không có, chỉ có bàn gỗ thô sơ, phía trên phủ lên tờ giấy trắng.

Trần Mục đến gần, nhìn thấy trên tờ giấy trắng có một nét ngang, hắn cầm lên quan sát: "Bất kể thế nào cũng đều là một, một nét bút đơn giản này, ẩn chứa huyền bí vô cùng."

"Phu quân, chàng nhìn bên ngoài."

Khương Phục Tiên phát giác được dị dạng phía ngoài.

Trần Mục nhìn ra bên ngoài, Giới Hải biến mất, bọn họ bước ra ngoài phòng, phát hiện bên ngoài là ốc đảo, nơi xa sắc màu rực rỡ, nhà gỗ nhỏ nước chảy quấn quanh.

Đất sau viện mọc ra rau xanh.

"Cái này là ảo tưởng?"

"Không đúng, cái này là tồn tại chân thật."

Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn cảnh tượng trước mắt, bọn họ có thể chạm vào: "Bỗng nhiên thời gian ở nơi này hỗn loạn, đây là bộ dáng ban đầu ở nơi đây!"

"Ừm?"

Khương Phục Tiên nhẹ giọng nỉ non.

Nàng ta bỗng nhiên biến thành dáng vẻ đứa trẻ, ngay đến cả quần áo trên người cũng biến thành váy trắng nhỏ.

Trần Mục vốn là vẻ mặt nghiêm túc, nhưng nhìn thấy bộ dáng xinh đẹp đáng yêu của Khương Phục Tiên, không khỏi cười khẽ: "Nương tử, chỉ là thời gian hỗn loạn, nàng không cần sợ."

Khương Phục Tiên chớp chớp đôi mắt to sáng ngời, nàng ta mặt mày mờ mịt nói: "Ngươi là ai thế?"

Trần Mục trừng to mắt, lẩm bẩm nói: "Chẳng lẽ là thời gian hỗn loạn sẽ ảnh hưởng tới trí nhớ?"

"Tại sao ta lại ở chỗ này?"

Tiểu Khương Phục Tiên ngắm nhìn bốn phía, sau đó đề phòng nhìn Trần Mục: "Rốt cuộc ngươi là ai?"

Trần Mục có thể cảm giác được thời gian hỗn loạn, đây là Khương Phục Tiên không thuộc về tuyến thời gian này, Khương Phục Tiên trước mắt có lẽ không phải người mà hắn quen.

"Ta là Trần Mục." Trần Mục cười trả lời, sau đó hỏi: "Ngươi là ai?"

Tiểu Khương Phục Tiên thanh thúy nói: "Khương Thần Hi, ta là nữ nhi của Nhân Vương, nếu như ngươi dám bắt nạt ta, cha ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi."

Trần Mục ngồi xổm người xuống, hắn nhéo nhéo khuôn mặt của tiểu Khương Phục Tiên, rất dễ chịu: "Yên tâm, ta sẽ không hại ngươi, nhưng mà ta nhất định phải tìm nương tử của ta về."

Lạch cạch!

Khương Thần Hi phất tay đánh bay tay Trần Mục ra, khuôn mặt nhỏ mang theo sương lạnh, một bộ biểu cảm không dễ ức hiếp.

Mặc dù nàng ta rất đáng yêu, nhưng Trần Mục càng muốn Khương Phục Tiên trở lại bên người, thời gian ở nơi này hỗn loạn, hắn không biết tại sao bản thân lại không chịu ảnh hưởng.

"Đây là dáng dấp ban đầu của Giới Hải?"

Trần Mục nhìn thế giới trước mắt, hắn có quay lại thời gian phạm vi nhỏ, nhưng loại thời gian hỗn loạn trình độ này, hắn căn bản không có cách nào khôi phục được.

"Chẳng lẽ là tờ giấy này?"

Thời điểm Trần Mục cầm lấy tờ giấy này, xung quanh nhà gỗ nhỏ bắt đầu biến hóa, hắn quyết định đặt tờ giấy này trở lại, Khương Thần Hi đi theo phía sau hắn: "Trần Mục, ngươi chừng nào thì đưa ta trở về?"

"Ta sẽ nghĩ biện pháp."

Trần Mục đặt giấy trắng lại trên bàn gỗ.

Hắn có thể cảm giác được thời gian hỗn loạn bắt đầu ổn định, nơi xa lần nữa biến thành Giới Hải.

Trần Mục nhìn Khương Thần Hi, thân thể của nàng ta cũng xuất hiện biến hóa, trong chớp mắt biến thành dáng vẻ của Khương Phục Tiên: "Nương tử, nàng không sao chứ?"

Khương Phục Tiên căn bản không biết chuyện vừa rồi, nàng ta lắc đầu cười khẽ: "Phu quân, ta không sao."

Trần Mục nói cho Khương Phục Tiên biết chuyện mới vừa xảy ra, vừa cười vừa nói: "Nàng ta hẳn là kiếp trước của nàng, rất đáng yêu, chỉ là có chút hung dữ."

Khương Phục Tiên không có kinh ngạc, nghĩ lại thời điểm ban đầu ở Uyên Hải, dưới cây cổ thụ, lão giả đã nói: "Vị tiền bối kia nói, ta là tiểu cô nương Tổ Thần mang tới, chẳng lẽ chính là chỉ nàng ta?"

"Phu quân, sao chàng không hỏi nàng ta nhiều tin tức hữu dụng hơn?" Khương Phục Tiên nhướn mày.

Trần Mục khẽ cười nói: "Đương nhiên là nhớ nàng rồi, chỉ là không biết nàng xuất hiện biến hóa, tại sao ta lại không chịu ảnh hưởng của thời gian hỗn loạn."

Khương Phục Tiên tỉnh táo phân tích nói: "Cùng một thời không, không có khả năng có hai Trần Mục, trừ phi khi đó người gặp gỡ với Khương Thần Hi chính là phu quân chàng."

Trần Mục cũng nghĩ tới điều này, nhưng bây giờ hắn còn chưa có năng lực vượt qua thời gian sông dài.

"Phu quân, hay là chàng thử lại lần nữa, nói không chừng có thể từ trên người Khương Thần Hi hỏi ra tin tức hữu dụng." Khương Phục Tiên mỉm cười đề nghị.

Trần Mục đồng ý đề nghị của Khương Phục Tiên, hắn cầm lấy tờ giấy trắng kia, sau đó xung quanh nhà gỗ xuất hiện biến hóa, thời gian lại hỗn loạn lần nữa.

Lúc bọn họ đi ra nhà gỗ, Giới Hải biến mất, Trần Mục nhìn Khương Phục Tiên biến trở về dáng vẻ trẻ con, nàng ta thanh thúy nói: "Ngươi đã đáp ứng tiễn ta trở về."

"Ngươi nói cho ta biết nhà ngươi ở nơi nào trước?" Trần Mục cười hỏi.

"Nhà ta ở Vũ Hóa Thiên, chỉ cần tiễn ta quay về, cha ta sẽ không so đo với ngươi."

Khương Thần Hi bĩu môi.

Trần Mục không rõ Vũ Hóa Thiên là nơi nào, hắn đưa tay sờ nhẹ giữa hàng mày Khương Thần Hi, muốn thu được càng nhiều tin tức từ trong thức hải của nàng ta.

Khương Thần Hi muốn đưa tay ngăn cản, thân thể lại bị Trần Mục tạo nên cấm chế, không cách nào động đậy.

"Ngươi là tên vô lại!"

Khương Thần Hi đang không ngừng nghiến răng.

Trần Mục không thể dò xét thức hải của Khương Thần Hi, trong thức hải của nàng ta có cấm chế, nếu như cưỡng ép nhìn trộm, có thể sẽ làm Khương Thần Hi bị thương, chỉ có thể từ bỏ.

Hoàn cảnh chung quanh lần nữa biến hóa, Giới Hải lại xuất hiện, Khương Thần Hi trước mắt chớp mắt liền lớn lên, người mặc y phục hoa lệ trắng bạc.

Trần Mục có thể cảm giác được, nàng ta không phải Khương Phục Tiên, Khương Thần Hi nhìn qua đầu bên kia Giới Hải, nói khẽ: "Hiện tại, chúng ta đều không trở về được."

Trên người Khương Thần Hi có tần sóng đáng sợ, đó là sức mạnh cường đại nhất Trần Mục từng gặp qua.

"Ngươi là Khương Thần Hi?"

Trần Mục bỗng nhiên mở miệng hỏi thăm.

Khương Thần Hi quay đầu, nàng ta kinh ngạc nhìn Trần Mục, sau đó nở nụ cười xinh đẹp: "Mau chóng rời khỏi nơi này, nếu không thời gian sẽ triệt để hỗn loạn."

Trần Mục đột nhiên bừng tỉnh, thời gian của nơi này càng lúc càng hỗn loạn, đã không thể dự đoán, hắn lập tức cầm giấy trắng trong tay cất kỹ lại trong nhà gỗ.

Bình Luận (0)
Comment