Rất nhanh.
Nơi này khôi phục bình thường.
Khương Phục Tiên trở lại bên người Trần Mục.
Trần Mục nói tin tức vừa rồi cho Khương Phục Tiên nghe, bọn họ suy đoán Khương Thần Hi là Thần Sáng Thế của vị diện Vĩnh Hằng: "Lúc trước Bạch Thanh Tuyết của vị diện Quang Minh định dùng Vũ Hóa Cổ Kinh giao dịch với ta, có lẽ có quan hệ với cái Vũ Hóa Thiên kia, những thứ này chỉ có thể tìm được đáp án ở Bỉ Ngạn."
Khương Phục Tiên ngược lại không có để ý sự tồn tại của kiếp trước, nàng ta càng chờ mong có thể cùng Trần Mục tiến về Bỉ Ngạn hơn, đi chứng kiến vùng đất trường sinh trong truyền thuyết.
Trên bàn gỗ.
Chữ "nhất" trên tờ giấy trắng bình thường không có gì lạ, nhưng chính là chữ "nhất" này, khiến cho thời gian trong này ngừng lại.
"Đạo chỉ vu nhất."
Trần Mục nhẹ giọng nỉ non, đối với "đạo nhất" cảnh, hắn có cảm ngộ, nhưng không có chân chính lĩnh hội, "nhất" ở trước mắt gần trong gang tấc.
Hắn muốn biết rõ cái "nhất" này, khi Trần Mục tập trung tinh thần quan sát, chữ "nhất" trên tờ giấy trắng biến mất không thấy đâu nữa: "Nương tử, nàng còn có thể trông thấy không?"
"Biến mất rồi!"
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu.
Trần Mục phát giác điểm không thích hợp, lập tức lôi kéo Khương Phục Tiên rời khỏi nơi này, bọn họ nháy mắt trở lại cổ thuyền, cái nhà gỗ chỗ đảo nhỏ kia bỗng nhiên sụp đổ, hoàn toàn biến mất, ngay cả dấu vết đều không hề lưu lại.
"Xem ra muốn nắm giữ đạo nhất, chỉ có thể thông qua chính mình." Trần Mục không khỏi mỉm cười.
Khương Phục Tiên khẽ cười nói: "Ít nhất ở chỗ này thu được một chút tin tức hữu dụng."
"Chúng ta tiếp tục tiến về Bỉ Ngạn."
Trần Mục khống chế cổ thuyền xuyên thẳng qua bên trong Giới Hải, hai phu thê không dám khinh thường, bọn họ đề phòng, tùy thời chuẩn bị ứng phó với nguy hiểm đột nhiên xuất hiện.
Giới Hải rất lớn.
Cổ thuyền chạy mất rất lâu.
Trần Mục bỗng nhiên dừng cổ thuyền lại, bởi vì cách đó không xa có ngọn đèn hoa sen màu xanh, bấc đèn đốt lên hỏa diễm, hỏa quang chập chờn, giống như tinh linh nhảy múa.
"Là một chí bảo cường đại."
"Bên trong ánh lửa kia có tần sóng sinh mệnh."
Trần Mục cẩn thận kiểm tra đèn hoa sen, sau khi xác nhận an toàn mới tới gần, hắn duỗi tay nắm chặt đèn hoa sen, trong ngọn lửa chiếu rọi ra thân ảnh của nữ tử thanh y.
Khương Phục Tiên có thể cảm giác được tần sóng thần hồn yếu ớt, nàng ta phóng thích ánh bạc thánh khiết, rất nhanh, tàn hồn trong ngọn lửa liền khôi phục một phần năng lượng.
Đèn hoa sen, trong ngọn lửa, nữ tử thanh y khom mình hành lễ với Trần Mục cùng Khương Phục Tiên: "Đa tạ hai vị tiền bối xuất thủ tương trợ, Thanh Thiền vô cùng cảm kích."
Trên mặt Trần Mục nở nụ cười: "Gặp gỡ tức là duyên phận, không biết vì sao tiên tử lại ở chỗ này?"
Thanh Thiền lắc đầu cười khổ: "Ta vốn là muốn đến thế giới nhỏ này lánh nạn, lại không ngờ rằng, nơi này nguy hiểm trùng điệp, mặc dù có chí bảo tương trợ, cuối cùng cũng không thể tránh được một đạo kiếm quang băng lãnh kia."
"Ta giấu tàn hồn ở bên trong đèn, nếu như không gặp được các ngươi, có lẽ sẽ sớm muộn chôn vùi." Thanh Thiền khom người với Trần Mục lần nữa.
"Ta nguyện ý đưa ngọn Thanh Liên Đăng này cho hai vị tiền bối, còn xin tiền bối mang ta rời khỏi nơi này, cảm kích không thôi." Thanh Thiền quỳ gối trong ánh lửa khẩn cầu.
Khương Phục Tiên mỉm cười: "Không cần khách khí, đúng lúc bọn ta muốn đi tới thế giới bên ngoài."
Nghe vậy, Thanh Thiền nhíu chặt mày liễu: "Tiền bối, thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, chư thiên vạn tộc đều đang gặp nạn, thời đại mạt pháp giáng lâm rồi."
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau cười một tiếng, cho dù bên ngoài rất nguy hiểm, bọn họ cũng muốn đi tới Bỉ Ngạn.
"Bọn ta muốn đi tới Bỉ Ngạn, nếu như ngươi không muốn rời đi, có thể ở chỗ này chờ bọn ta." Ánh mắt Trần Mục kiên định, Bỉ Ngạn có lẽ sẽ có đáp án.
Thanh Thiền suy nghĩ, cuối cùng vẫn là gật đầu: "Ta nguyện ý đi theo tiền bối, ngọn Thanh Liên Đăng này là chí bảo của Trường Sinh Thiên, có thể trấn áp chủ tể."
Nàng ta chủ động dâng ra quyền khống chế Thanh Liên Đăng, Thanh Thiền hiểu rõ, nếu như Trần Mục và Khương Phục Tiên nguyện ý, có thể tuỳ tiện giết chết tàn hồn của nàng ta.
Trần Mục nhìn về phía Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên khẽ lắc đầu.
Trần Mục khẽ cười nói: "Ngươi cần Thanh Liên Đăng kéo dài tính mạng, chờ lúc nào cần sẽ mượn dùng."
"Đa tạ tiền bối!"
Thanh Thiền lại khom mình hành lễ lần nữa.
Trần Mục để Thanh Liên Đăng xuống, hắn cười hỏi: "Thanh Thiền tiên tử, có thể nói một chút bên ngoài là thế giới như thế nào không, bọn ta còn chưa có ra ngoài nhìn qua?"
Thanh Thiền thở dài nói: "Bên ngoài rất hỗn loạn, chư thiên phân tranh, rất nhiều thế giới lớn sụp đổ tiêu vong, ta bị nhốt ở nơi đây năm tháng dài đằng đẵng, cũng rất khó suy diễn tình huống bên ngoài, hẳn là không lạc quan."
Trần Mục vốn dĩ tưởng rằng bên ngoài là phồn vinh, nghe được Thanh Thiền miêu tả, bên ngoài cũng là luyện ngục, mà vị trí thế giới của hắn mới là tịnh thổ.
"Ngươi biết Vũ Hóa Thiên không?"
"Vũ Hóa Thiên, nghe đồn đã biến mất."
Ban đầu Trần Mục và Khương Phục Tiên vốn còn muốn tiến về Vũ Hóa Thiên, xem ra có lẽ là không đi được rồi.
Trần Mục muốn hỏi chút vấn đề có liên quan tới cường giả bên ngoài, nhưng vào lúc hắn chuẩn bị mở miệng, đột nhiên phát giác được nguy cơ, một đạo kiếm quang từ trong hư vô chém ra, từ xa đến gần, hướng về cổ thuyền mà đến.
Khương Phục Tiên và Trần Mục đồng thời đứng dậy.
Trong ngọn lửa của Thanh Liên Đăng, vẻ mặt Thanh Thiền hoảng sợ nhìn đạo kiếm quang kia, như là ác mộng.
"Ta tới."
Trần Mục nói khẽ.
Toàn thân Khương Phục Tiên tràn ngập thánh huy, nàng ta chuẩn bị tùy thời xuất thủ, kiếm quang chớp mắt lao tới.
Trần Mục tay cầm đế kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt, hắn vung kiếm chém ra, ánh sáng chói lọi phá vỡ Giới Hải, cùng đạo kiếm quang trắng bệch kia va chạm với nhau.
Hai đạo kiếm quang đồng thời bị chôn vùi.
Trần Mục đứng tại đầu thuyền của cổ thuyền, hắn có thể cảm giác được đạo kiếm quang kia vẫn còn ở đây, Giới Hải đã khôi phục lại yên tĩnh, Thanh Thiền kinh ngạc nhìn Trần Mục.
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên ngưng lại: "Phu quân, đạo kiếm quang kia thôn phệ kiếm quang của chàng xong thì biến mất."