Vị Hôn Thê Của Ta Là Kiếm Thánh (Bản Dịch Full)

Chương 873 - Chương 873: Vật Chất Quỷ Dị (1)

Chương 873: Vật Chất Quỷ Dị (1)

Giây phút kiếm quang va chạm, Thanh Thiền căn bản không thể thấy rõ, Khương Phục Tiên thấy rõ, kiếm quang từ trong hư vô chém ra thôn phệ kiếm quang của Trần Mục.

Trần Mục có loại cảm giác vừa lạ lẫm, lại thấy quen thuộc, phảng phất như đạo kiếm quang kia là do hắn chém ra, hai đạo kiếm quang dung hợp ở Giới Hải, sau đó lại biến mất tại hư vô lần nữa.

Biên giới Giới Hải.

Có ánh sáng sặc sỡ.

Nơi đó là thông đạo không gian.

Bên trong Thanh Liên Đăng, Thanh Thiền cung kính nói: "Tiền bối, bên ngoài đó là Đại Phần Thiên."

Thanh Thiền là tới từ nơi đó.

Trần Mục mỉm cười gật đầu, trong khoảng thời gian này hắn nghe Thanh Thiền kể về thế giới bên ngoài, cũng coi như có đơn giản nhận biết với thế giới lớn bên ngoài.

Đại Phần Thiên xem như là có tiếng trong chư thiên, trong đó bao hàm rất nhiều tiểu thế giới, cường giả trong tiểu thế giới tu luyện tới cực hạn đều chọn tiến về đại thế giới.

Dựa theo lời nói của Thanh Thiền, những thế giới nhỏ của Đại Phạm Thiên kia tương đương với một vị diện, tịnh thổ mà Trần Mục và Khương Phục Tiên ở lại có rất nhiều vị diện.

Cổ thuyền lái vào thông đạo, bên trong có ánh sáng sặc sỡ, quy tắc giữa thiên địa xuất hiện biến hóa.

Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng đối diện nhau, bọn họ đang thích ứng với hoàn cảnh mới bên trong thông đạo không gian, bất diệt quang huy và ánh bạc thánh khiết đan vào lẫn nhau.

Trong ngọn lửa của Thanh Liên Đăng, Thanh Thiền không cách nào thấy rõ hình dáng của Trần Mục và Khương Phục Tiên, nàng ta có thể cảm giác hai phu thê còn kinh khủng hơn chư thiên lão tổ.

Cổ thuyền rời khỏi thông đạo.

Trần Mục và Khương Phục Tiên mở mắt ra.

Bọn họ xuất hiện tại chỗ sâu trong hư không, nơi xa còn có rất nhiều ánh sáng nhạt, giống như sao trời trải rộng, ánh sáng nhạt sau kết nối với tiểu thế giới, cùng loại với vị diện bên trong Khổ Hải.

Tiểu thế giới mà đám người Trần Mục ở, ở trong tinh không của Đại Phần Thiên không hề nổi bật.

Khương Phục Tiên chăm chú nhìn Đại Phần Thiên.

Nơi này không nồng đậm sinh cơ như trong tưởng tượng.

Đại Phần Thiên, phía đông, trong cánh đồng hoang vu màu đỏ, có tần sóng mạnh mẽ tồn tại.

Trần Mục có thể cảm giác được, cỗ tần sóng kia không thua kém gì Thiên giai chủ tể, nhưng so với lão giả tóc trắng của vị diện Ám Ảnh, thực lực rõ ràng yếu hơn rất nhiều.

Thanh Liên Đăng bay lơ lửng giữa không trung, Thanh Thiền nhắc nhở: "Đại Phần Thiên trước kia rất phồn hoa, kiếp của chư thiên buông xuống, vô số vị diện cường đại gặp nạn, nơi này so với lúc ta rời đi càng thêm hoang vu."

Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi cổ thuyền đi vào Đại Phần Thiên, Thanh Thiền nhắc nhở: "Đại Phần Thiên có truyền tống trận, có thể vượt giới, hai vị định đi nơi nào?"

"Còn chưa rõ lắm."

Bỉ Ngạn chỉ là tọa độ.

Bọn họ còn cần bản đồ của chư thiên.

Trần Mục mỉm cười nói: "Thanh Thiền tiên tử, ngươi có bản đồ chi tiết của chư thiên hay không?"

Thanh Thiền lắc đầu: "Tiền bối, trời cao biển rộng, rộng lớn vô biên, thứ ta biết có hạn."

Khương Phục Tiên khẽ cười nói: "Phu quân, chúng ta tìm người địa phương trước, hỏi đường một chút."

"Cũng chỉ có thể như thế."

Thần thức của Trần Mục đảo qua Đại Phần Thiên.

Xung quanh có thành trấn, có điều bên trong đều là một số người dân bình thường, chỗ xa hơn có vương triều to lớn tồn tại, nhưng không có người tu hành ra dáng.

"Quả nhiên là thời đại mạt pháp."

Trần Mục có thể cảm giác được, pháp tắc giữa thiên địa không được đầy đủ, số lượng tu tiên giả của Đại Phần Thiên rất ít, hơn nữa tu luyện pháp của bọn họ đều là tàn khuyết.

Khương Phục Tiên khẽ gật đầu, nói khẽ: "Trật tự pháp tắc của nơi này hình như là bị đánh hỏng rồi."

"Có dấu vết chiến đấu, có chút niên đại, cho dù cách nhau năm tháng dài đằng đẵng, cũng có thể cảm giác được, đó tất nhiên là một trận đại nạn." Trần Mục nghiêm túc nói.

Bọn họ tin tưởng kiếp của chư thiên mà Thanh Thiền nói.

Trần Mục chú ý tới có sinh linh đang tế bái, người bọn họ tế bái chính là Viêm Tổ, tại phía đông, chỗ sâu trong hoang nguyên màu đỏ, có sóng gợn mạnh mẽ tồn tại.

"Nương tử, chúng ta qua bên kia nhìn xem." Trần Mục và Khương Phục Tiên chớp mắt đi vào chỗ sâu trong hoang nguyên, đất đai ở nơi này là bị dòng máu nhuộm đỏ.

Nơi này còn có mảnh vỡ quy tắc, thậm chí có cường giả cấp bậc Thần Sáng Thế chết tại nơi này.

Hai phu thê không dám khinh thường.

Thanh Thiền vội vàng nói: "Nơi này là tổ địa của Viêm tộc, bọn họ là người thống trị Đại Phần Thiên, Viêm Tổ từng hỏa thiêu chư thiên vạn giới, lưu lại uy danh hiển hách."

Cách đó không xa có tòa cung điện.

Xung quanh có sinh linh huyết mạch mạnh mẽ.

Bọn họ là cường tộc còn sót lại ở Đại Phần Thiên, nhìn thấy Trần Mục cùng Khương Phục Tiên, lại hoảng sợ đến sắc mặt tái nhợt, như gặp Thần Minh, hai chân không tự chủ run lên.

Trong cung điện, có hỏa quang bay ra, lão giả tóc đỏ đạp không mà đến, sự xuất hiện của ông ta làm cho hoang nguyên ấm lên, cường giả xung quanh ào ào quỳ bái.

"Lão tổ."

Bọn tiểu bối cung kính nói.

Trên mặt Trần Mục nở nụ cười: "Tiền bối, chúng ta không có ác ý, không mời mà tới, xin hãy thứ lỗi."

Lão giả tóc đỏ cười khoát tay: "Không nghĩ tới bên trong tiểu thế giới còn có loại cường giả như các ngươi này."

"Các ngươi là phu thê?"

"Đúng."

Trần Mục không có giấu diếm.

Lão giả tóc đỏ liền vội vàng khom người hành lễ.

Trần Mục chắp tay nói: "Tiền bối là Viêm Tổ?"

"Không phải, ta là hậu nhân của Viêm Tổ, người đời gọi ta là Hỏa Vân Thiên Tôn." Lão giả tóc đỏ khách khí nói.

Hỏa Vân Thiên Tôn là cường giả mạnh nhất Đại Phần Thiên, ông ta cười đưa tay: "Hai vị, mời vào bên trong nghỉ ngơi, có chuyện gì, chúng ta từ từ nói."

Trần Mục và Khương Phục Tiên mỉm cười gật đầu.

Hỏa Thần điện, Trần Mục và Khương Phục Tiên ngồi xuống, Thanh Liên Đăng đặt ở trên bàn, Hỏa Vân Thiên Tôn thấy thế, vừa cười vừa nói: "Đây là chí bảo của Trường Sinh Thiên, từ Tạo Hóa Thanh Liên luyện chế mà thành, không ngờ rằng lại ở chỗ này."

Tàn hồn của Thanh Thiền cung kính nói: "Ta là thánh nữ của Trường Sinh cung, giây phút Trường Sinh cung bị hủy diệt, cung chủ để cho ta mang theo Thanh Liên Đăng rời đi, muốn bảo tồn hỏa chủng."

Bình Luận (0)
Comment