Toàn thân Trần Mục trải rộng bất diệt quang huy, sau lưng xuất hiện vạn đạo kiếm quang, hắn nhìn chằm chằm vào đại thụ cách đó không xa, trong một ý niệm, vạn kiếm đều xuất hiện.
Vạn đạo kiếm quang trùng trùng điệp điệp, đại đạo nổ vang, thế bất khả kháng, không gian tê liệt, hư không gào thét, phảng phất như muốn bổ vùng đại thế giới này ra.
Cường giả Huyết tộc chau mày, bọn họ chinh phạt chư thiên cũng chưa từng gặp qua sinh linh mạnh mẽ như thế, cỗ sức mạnh kia vượt lên trên cả Thiên Tôn.
Huyết Tổ lướt ngang đến trước vạn đạo kiếm quang, ông ta hời hợt phất tay, một dải lụa màu đỏ vung ra, như là nước của sông lớn, đổ xuống tuôn ra.
Vạn đạo kiếm quang và huyết hà va chạm, sóng xung kích đáng sợ khiến cho cường giả Huyết tộc xung quanh tê cả da đầu, bọn họ chỉ có thể lui ra khỏi cổ thành.
Ầm ầm!
Hai cỗ sức mạnh đồng thời bị chôn vùi.
Lúc này Tuyệt Thiên Trận hoàn toàn dâng lên, chung quanh lạc ấn đường vân quỷ dị, không gian bị phong tỏa, bọn người Trần Mục muốn rời khỏi nơi đây, trừ phi phá hỏng được đại trận.
Giữa hàng mày của Khương Phục Tiên xuất hiện đường vân ngân sắc, phía sau nàng ta xuất hiện hình chiếu của Quang Minh Nữ Thần, Quang Minh Nữ Thần có vũ dực trắng nõn, vũ dực bao bọc hai phu thê, còn có ánh bạc thánh khiết rơi xuống.
"Nhân Vương Khương gia?"
Trong mắt Huyết Tổ mang theo kinh hãi.
Khương Phục Tiên thôi động huyết mạch, ánh bạc thánh khiết khuếch tán, Quang Minh Nữ Thần mở vũ dực ra, bàn tay thon dài như ngọc ngưng tụ ra thần kiếm, thanh kiếm này chiếu sáng thiên địa.
Đường vân quỷ dị của Tuyệt Thiên Trận đang tan rã, ánh bạc thánh khiết mà Khương Phục Tiên phóng ra có thể phá hỏng vật chất quỷ dị, sát trận được tạo thành từ vật chất quỷ dị đang sụp đổ.
Đầu ngón tay Khương Phục Tiên kết ấn, Quang Minh Nữ Thần vung kiếm, kiếm quang thánh khiết rơi xuống, trắng không tì vết, Tuyệt Thiên Trận hoàn toàn sụp đổ, cổ thành đều bị xé rách.
Hai tay Huyết Tổ hướng về phía trước, trong nháy mắt ông ta ngưng tụ ra tấm chắn huyết sắc, ngăn lại đạo kiếm quang kia.
"Cho dù không có Tuyệt Thiên Trận giúp đỡ, ta cũng có thể trấn giết các ngươi." Huyết Tổ khàn giọng cười to.
Hình thể của Huyết Tổ bắt đầu bành trướng, giống như Nộ Mục Kim Cang của Phật tộc, khuôn mặt dữ tợn, hai cánh tay phần lưng của ông ta nhô ra huyết đao, trong lúc vung, hai vệt huyết quang phá không, Trần Mục ngưng tụ Hỗn Độn Chung, Khương Phục Tiên vung kiếm chém ra.
Ầm ầm!
Hỗn Độn Chung bị phá nát.
Trần Mục bị ép lùi lại mấy trăm trượng.
Kiếm quang thánh khiết bị chôn vùi, cho dù Huyết Tổ không sử dụng sức mạnh quỷ dị, ông ta cũng là sinh linh mạnh mẽ cấp bậc thuỷ tổ của chư thiên, vượt xa Thiên Tôn.
Huyết Tổ phóng về phía Khương Phục Tiên, Trần Mục thấy thế, tay cầm đế kiếm, dốc hết sức lực vung kiếm chém ra, kiếm quang ngang qua bầu trời vạn cổ, làm mờ thiên địa, trật tự đại đạo bị chém đứt, toàn bộ Bất Dạ Thiên đều đang chấn động.
Đồng tử của Huyết Tổ đột nhiên rụt lại, huyết đao ở hai cánh tay ông ta giao nhau, huyết đao đứt gãy tại chỗ, kiếm quang chém ở trên người ông ta, huyết quang hoành không, các cường giả Huyết tộc trợn mắt há mồm.
Thuỷ tổ tung hoành chư thiên vậy mà lại bị thương!
Lồng ngực Huyết Tổ xuất hiện vết kiếm rất sâu, xương cốt bên trong đều gãy mất, huyết nhục hiện ra ánh sáng, kiếm quang vẫn đang không ngừng ăn mòn thân thể của Huyết Tổ.
"Một kiếm này!"
"Có một chút tư vị của chung cực."
Đại thụ quỷ dị tràn ra sương mù màu đỏ, sau khi Huyết Tổ bị sương mù màu đỏ bao phủ, thương thế ở ngực bắt đầu khép lại, Khương Phục Tiên xuất thủ lần nữa, Quang Minh Nữ Thần sau lưng phóng ra ánh bạc thánh khiết.
Lúc ánh bạc thánh khiết rơi xuống, hiệu quả chữa trị của sương mù màu đỏ bị áp chế, thương tổn của Huyết Tổ không có hoàn toàn khép lại, đôi mắt bị che lấp của ông ta nhìn chằm chằm Khương Phục Tiên, bàn tay lớn thò ra, hóa thành đồi núi che trời rơi xuống.
Quang Minh Nữ Thần, vũ dực vờn quanh, nàng ta bao bọc lấy Khương Phục Tiên, khi bàn tay lớn huyết sắc rơi xuống, vô số ánh bạc tiêu tán, không gian vặn vẹo phá nát.
Trần Mục thấy Khương Phục Tiên gặp phải nguy hiểm, lập tức thôi động bản mệnh đạo binh, bên trong Vĩnh Hằng Kiếm ẩn chứa đạo quả hắn tích lũy hai đời, mang theo ánh bình minh chém ra.
Huyết Tổ chau mày, ông ta phát giác được nguy hiểm, lại không cảm ứng được sự tồn tại của vĩnh hằng đạo binh.
Răng rắc!
Giữa hàng mày Huyết Tổ vỡ tan.
Vĩnh hằng đạo binh xuyên qua dòng sông thời không, tiến hành chém giết Huyết Tổ, hồn phách của ông ta bị giết chết trong nháy mắt.
Các cường giả Huyết tộc hoảng sợ muôn dạng, thuỷ tổ của Huyết tộc ngã xuống, vậy bọn họ cũng xong đời rồi.
Một kiếm này, vượt qua dòng sông thời gian, Trần Mục phải trả cái giá nặng nề, sắc mặt hắn tái nhợt, tóc trắng như tuyết, đại lượng căn nguyên sinh mệnh bị tiêu hao.
"Khụ khụ."
Trần Mục không nhịn được ho khan.
"Phu quân."
Khương Phục Tiên lập tức đi tới bên cạnh Trần Mục, kéo cánh tay hắn, chuyển vận năng lượng sinh mệnh cho hắn.
"Nương tử, không cần để ý đến ta, phá hủy gốc cây kia trước." Trần Mục vội vàng nhắc nhở.
Khương Phục Tiên cũng biết cái cây kia rất quỷ dị, nàng ta duỗi tay cầm lấy đế kiếm của Trần Mục, kiếm quang mang theo ánh bạc thánh khiết phá không chém ra, nhưng mà số lớn cường giả Huyết tộc đuổi tới gần đại thụ, muốn ngăn cản.
Ánh bạc thánh khiết chém qua thân thể của bọn họ, đôi mắt của cường giả Huyết tộc khôi phục vẻ tỉnh táo.
Khương Phục Tiên vung kiếm lần nữa, lần này kiếm quang ngân sắc xuyên qua đám người, trực tiếp chém trúng gốc cây đại thụ quỷ dị kia, nó nhanh chóng sụp đổ, tiêu tán như lưu quang.
Cường giả còn sót lại của Huyết tộc chạy tán loạn.
Trần Mục thu hồi vĩnh hằng đạo binh, hắn đi tới bên cạnh Huyết Tổ, thông qua Luân Hồi Nhãn, tìm kiếm tin tức hữu dụng, Khương Phục Tiên phát hiện viên đá bảy màu ở gần đại thụ, những viên đá này không kém gì Sáng Thế thần thạch.
Huyết tộc chinh chiến chư thiên vạn giới để cung cấp nuôi dưỡng cây đại thụ quỷ dị kia, thần thạch nó lưu lại không nghĩ cũng biết trân quý cỡ nào.
Khương Phục Tiên đưa thần thạch bảy màu cho Trần Mục: "Phu quân, ta đã dùng Quang Minh thần lực tịnh hóa qua, những thứ thần thạch này có thể giúp chàng nhanh chóng khôi phục."