"Nương tử, đừng lo lắng, ta không sao." Trần Mục để Khương Phục Tiên giữ lấy trước.
Hắn từ bên trong di hài của Huyết Tổ biết được, đây là một đoạn rễ cây huyết sắc tới từ bên ngoài đại thế giới, nghe đồn đoạn rễ cây kia đến từ Bỉ Ngạn, đại biểu cho vĩnh hằng.
"Có lẽ Bỉ Ngạn ở bên ngoài đại thế giới!" Trần Mục nhẹ giọng thở dài, hắn nhìn lên bầu trời bên ngoài, bây giờ mới phát hiện Bỉ Ngạn cách bọn họ xa xôi cỡ nào.
Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Phu quân, cho dù Bỉ Ngạn có bao xa, ta đều sẽ ở bên cạnh chàng."
Trần Mục thoải mái cười khẽ, hắn duỗi tay ôm lấy vòng eo của Khương Phục Tiên, khẽ hôn lên trán nàng ta: "Nương tử, ta vừa thu được tin tức về Vũ Hóa Thiên, có muốn đi xem một chút không?"
Đôi mắt đẹp của Khương Phục Tiên ngậm ý cười: "Đi xem một chút đi, dù sao cũng có quan hệ với kiếp trước trước nữa của ta."
Bất Dạ Thiên có thông đạo dẫn tới rất nhiều các thế giới, trong đó có dẫn đến Vũ Hóa Thiên, Trần Mục và Khương Phục Tiên thông qua thông đạo không gian tiến về Vũ Hóa Thiên.
Vũ Hóa Thiên.
Tinh hải yên lặng như tờ.
Không có bất kỳ sinh linh gì tồn tại.
Trời đất tan thành mảnh vụn, tràn ngập sương mù hỗn độn, bỗng nhiên có đạo ánh sáng chiếu vào, hư không vỡ nát, hai đạo bóng người vĩ ngạn chậm rãi đi tới.
Trần Mục khôi phục lại đỉnh phong, một thân bạch y, phong hoa tuyệt đại, hắn và Khương Phục Tiên hấp thu thần lực lấy được tại Bất Dạ Thiên, hai phu thê lại mạnh lên lần nữa.
Bọn họ trực tiếp phá nát tường giới, vượt giới mà đến, thế giới Vũ Hóa Thiên tàn phá đang run rẩy.
Trong đôi mắt xanh biếc của Khương Phục Tiên nổi lên gợn sóng, nàng ta phát giác được gì đó, không khỏi lẩm bẩm: "Phu quân, dường như ta nghe được âm thanh cầu cứu."
Trần Mục nắm tay Khương Phục Tiên, nói khẽ: "Giữa thiên địa có chấp niệm chưa từng tiêu tán."
"Cho tới tận khi thế giới biến mất, cỗ chấp niệm này cũng chưa từng tiêu tán, để ta xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì." Trần Mục thôi động Luân Hồi Nhãn.
Trong đôi mắt của Trần Mục có ánh sáng màu tím, hắn phát hiện đạo chấp niệm kia, sau đó bắt lấy, thông qua việc quay lại thời gian, tìm được ngọn nguồn ở bên trong dòng sông thời gian.
Khương Phục Tiên và Trần Mục đặt mình vào bên trong dòng sông thời gian, bọn họ nhìn thấy ngọn nguồn của đạo chấp niệm kia, thuỷ tổ Khương gia tóc tai rối tung đang hò hét, ông ta đối mặt với tinh không bị phá nát, sinh linh cấm kỵ huyết sắc cưỡng ép buông xuống.
Kẻ xâm lấn đều là Đọa Lạc giả bị quỷ dị ăn mòn, dẫn đầu đều là cường giả cấp bậc thuỷ tổ của chư thiên, bọn họ là đến hủy diệt Vũ Hóa Thiên.
"Hộ tống Tiểu Hi Nhi rời đi!"
Thuỷ tổ Khương gia hạ lệnh, vô số tộc nhân liều mạng bảo vệ cô bé trong lúc ngủ mơ, đó là Khương Thần Hi, là kiếp trước trước nữa của Khương Phục Tiên.
Số lượng sinh linh đọa lạc đông đảo, không ngừng có cường giả Khương gia ngã xuống, da thịt của Khương Thần Hi tản ra ánh bạc thánh khiết, đó là sức mạnh khiến sinh linh đọa lạc kiêng kỵ, thậm chí có Đọa Lạc giả cấp bậc thuỷ tổ đánh tới.
Khương Phục Tiên không khỏi rơi lệ.
Trần Mục duỗi tay gạt đi nước mắt trên mặt nàng ta, sau đó ôm Khương Phục Tiên an ủi: "Nương tử, ta vẫn ở bên cạnh nàng, nàng đừng đau lòng."
Dòng sông thời gian dấy lên gợn sóng, hình ảnh trước mắt bọn họ trở nên mơ hồ, qua đoạn thời gian, sinh linh ở Vũ Hóa Thiên biến mất, chỉ có đạo chấp niệm kia chưa từng tiêu tán, đang kêu gọi có ai có thể mau tới cứu Tiểu Hi.
Trần Mục nghe thanh âm của chấp niệm, tê cả da đầu, chẳng lẽ là Khương Thần Hi không có chạy đi?
"Nương tử, ta muốn đi ngược dòng nước."
"Phu quân, quá nguy hiểm, không thể mạo hiểm."
Trần Mục nhìn vẻ mặt lo lắng của Khương Phục Tiên, khẽ xoa khuôn mặt của nàng ta, vừa cười vừa nói: "Nương tử, quá khứ của nàng cần ta cứu vãn."
Bên trong dòng sông thời gian, cùng một thời gian, không có khả năng Khương Thần Hi và Khương Phục Tiên đồng thời tồn tại, cho nên Trần Mục chỉ có thể một mình nghịch dòng sông thời gian trở lại quá khứ.
Khương Phục Tiên nắm lấy bả vai Trần Mục, sau đó ôm hắn thật chặt, không ngừng nói: "Không được, ta không cho phép chàng rời đi, vượt qua thời không vô cùng nguy hiểm, cho dù là phu quân, cũng rất có thể thất bại."
Trần Mục cũng hiểu rõ nỗi lo của Khương Phục Tiên, trước giờ hắn còn chưa từng thử việc vượt qua thời không, Khương Thần Hi ở năm tháng dài đằng đẵng trước kia vẫn đang chờ người tới cứu.
"Không trở về xem một chút, ta không an lòng." Trần Mục nhìn chấp niệm chưa từng tiêu tán kia.
Khương Phục Tiên trầm giọng nói: "Phu quân, chí ít hiện tại ta còn ở bên cạnh chàng, chúng ta dựa theo kế hoạch lúc trước đi tới Bỉ Ngạn, về sau lại nghĩ biện pháp trở về."
Trần Mục nghe được lời của Khương Phục Tiên, cũng tỉnh táo lại, hiện tại hắn cũng không có đủ nắm chắc, tùy tiện vượt qua thời không có thể sẽ xảy ra vấn đề lớn.
"Được thôi."
"Chúng ta đi Bỉ Ngạn trước."
Trần Mục và Khương Phục Tiên rời khỏi Vũ Hóa Thiên.
Sau khi xuyên thẳng qua năm tháng dài đằng đẵng tại chư thiên, hai phu thê đi tới thành trì cách Bỉ Ngạn gần vô cùng, nơi bị thời gian dừng lại vứt bỏ, vùng đất Chung Yên.
Một vầng trăng máu bị phá nát treo ở chân trời.
"Đó là ngọn nguồn của quỷ dị?"
Trần Mục nhìn vầng trăng máu bị tàn phá kia, rõ ràng là bị kiếm quang xé nát, hắn có thể cảm giác được đạo kiếm quang kia, có loại cảm giác đã từng quen biết.
Giữa hàng mày của Khương Phục Tiên lạnh xuống, trăng máu còn đang phóng thích vật chất quỷ dị, đôi mắt của nàng ta ngưng lại, sau lưng xuất hiện hình chiếu của Quang Minh Nữ Thần, ánh bạc thánh khiết chiếu sáng vùng đất Chung Yên, vùng đất tĩnh mịch toả ra sinh cơ.
"Có nơi sáng sủa, sẽ có hắc ám, đây là trật tự vũ trụ!" Giọng nói vang dội vang lên, âm thanh kia đánh thẳng vào thức hải của Trần Mục và Khương Phục Tiên.
m thanh kia đến từ trăng máu.
Khương Phục Tiên thôi động Quang Minh Nữ Thần tướng, ánh bạc hóa thành kiếm quang phóng tới trăng máu, nàng ta lạnh lùng nói: "Vậy chúng ta liền sửa lại cái gọi là trật tự này."