Dưới sự bao phủ của ánh bạc, trăng máu sụp đổ biến mất, mà tại điểm cuối của vùng đất Chung Yên, có cái cánh cửa cao ngất, chỗ đó giống như đại dương màu xanh lam.
Trần Mục nhìn qua nơi xa, nói khẽ: "Nương tử, đây chính là lối vào Bỉ Ngạn."
"Tìm kiếm lâu như thế, rốt cục có thể để lộ mạng che mặt chân chính của Bỉ Ngạn." Khương Phục Tiên đầy mắt chờ mong, nàng ta và Trần Mục đi về hướng cánh cửa màu xanh lam.
Cánh cửa kia là do sóng quang đặc thù cấu thành, có thể phong tỏa năng lượng của ba ngàn đại thế giới, Trần Mục và Khương Phục Tiên mười ngón đan xen, bọn họ không biết đi về phía trước sẽ có gì, nhưng dứt khoát lựa chọn vượt qua cánh cửa màu xanh lam, đi tới Bỉ Ngạn.
Lưu quang màu xanh lam đan xen, Trần Mục và Khương Phục Tiên phi tốc xuyên thẳng qua trong thông đạo xanh biếc, khi bọn họ ra khỏi thông đạo, xuất hiện tại nơi sâu trong hư không yên tĩnh.
Trần Mục quan sát vùng đại thế giới này, trầm giọng nói: "Nơi này từng có văn minh rực rỡ, có điều hết thảy đều bị vùi lấp, quần tinh cụ tịch."
Khương Phục Tiên khẽ gật đầu: "Phu quân, ta có thể cảm giác được sự tồn tại của căn nguyên vật chất Vĩnh Hằng."
"Ta cũng vậy, xem ra căn nguyên vật chất mà vị diện Vĩnh Hằng thiếu ở ngay tại Bỉ Ngạn."
Trần Mục và Khương Phục Tiên đi vào Bỉ Ngạn.
Chỗ đó có cây thần thụ lấp lánh trong suốt, còn có biển hoa màu đỏ đầy trời, Trần Mục từng thu được một đoạn nhánh cây ở vị diện Thâm Lam, trong đó đã có to lớn thế giới, thế nhưng cái cây này còn chống đỡ cả bầu trời.
"Nơi này chính là Bỉ Ngạn, cũng là vùng đất Thái Hư, hơn nữa còn là ngọn nguồn của quỷ dị." Trần Mục thế nào cũng không nghĩ tới Bỉ Ngạn là như vậy.
Khương Phục Tiên nhìn thấy xung quanh thần thụ trong suốt có rất nhiều thi hài hoá thành cát vàng, nỉ non nói: "Bọn họ vứt bỏ nhục thân, tiến về vùng đất Thái Hư."
Trần Mục bừng tỉnh đại ngộ: "Khó trách vật chất quỷ dị muốn ăn mòn chư thiên, gốc cây này bị hủy, vùng đất Thái Hư tất nhiên cũng sẽ tiêu vong."
Toàn thân Khương Phục Tiên phát ra ánh bạc thánh khiết, Bỉ Ngạn Hoa huyết sắc chung quanh lần lượt bị chôn vùi, hai phu thê đi tới gần thần thụ trong suốt, phát hiện ra quang cầu phủ bụi tại gốc cây, đó là căn nguyên sức mạnh của vị diện Vĩnh Hằng.
Cỗ sức mạnh này rất mạnh, có thể bù đắp cho đạo tắc của Vĩnh Hằng, Trần Mục giao nó cho Khương Phục Tiên.
Khương Phục Tiên vừa cười vừa nói: "Phu quân, ta không thể trở lại quá khứ, so với ta chàng càng cần hơn."
Trần Mục ngồi xếp bằng ở gốc cây, hắn rất nhanh liền luyện hóa phần căn nguyên sức mạnh của vị diện Vĩnh Hằng kia, toàn thân tản ra Vĩnh Hằng quang huy, thần thánh vĩ ngạn.
Khương Phục Tiên ngồi xếp bằng ở bên cạnh Trần Mục, nàng ta chuyển dời tất cả sức mạnh Vĩnh Hằng trong cơ thể mình đến trên thân Trần Mục, muốn trợ giúp hắn hoàn thành đột phá sau cùng.
Lúc Trần Mục mở hai mắt ra lần nữa, sau lưng ba ngàn đại đạo xuất hiện, chư thiên vạn giới chiếu rọi mà ra, hắn hoàn thành bước nhảy chung cực sau cùng, trở thành Vĩnh Hằng.
"Cái này là đạo nhất."
Trần Mục không có quá mức vui sướng, hắn có thể nhìn thấy quá khứ, thấy từ ngọn nguồn thời gian tới điểm cuối của thời gian, hết thảy đều trở nên rõ ràng như vậy.
"Phu quân, bây giờ chúng ta đi đâu đây?" Trong mắt Khương Phục Tiên đầy sự mong đợi nhìn Trần Mục.
Trần Mục ôm Khương Phục Tiên, sít sao ôm chặt nàng ta vào trong ngực, khẽ hôn lên trán nàng ta: "Nương tử, bây giờ đi Bỉ Ngạn thuộc về chúng ta."
Hai phu thê biến mất tại điểm cuối của vũ trụ.
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại tịnh thổ.
Lúc bọn họ xuyên thẳng qua chư thiên, nơi này trải qua năm tháng dài đằng đẵng, vị diện Vĩnh Hằng đã trở thành vị diện mạnh nhất, tịnh thổ so với trước kia càng thêm hài hòa.
"Cảm giác trở về thực tốt." Khương Phục Tiên kéo cánh tay Trần Mục, giữa hàng mày giãn ra.
"Đúng vậy."
Trên mặt Trần Mục vui sướng.
Thời điểm bọn họ trở về, vị diện Vĩnh Hằng đã xảy ra rất nhiều chuyện, rất nhiều cố nhân rời đi.
Nhưng chỉ cần Trần Mục nguyện ý, hắn có thể cưỡng ép thay đổi luân hồi, để thân bằng hảo hữu năm đó lại xuất hiện, chỉ là làm như vậy sẽ nhiễu loạn trật tự.
Tinh không, Thiên Cung.
Chỗ sâu trong cung điện nguy nga hùng vĩ, có đạo bóng người vĩ ngạn mở mắt ra, Thiên Đế đứng dậy, chỉ thấy Trần Mục và Khương Phục Tiên xuất hiện ở trước mắt.
"Cha!"
"Nương!"
Khuôn mặt lạnh lùng của Đậu Đậu hiện lên nụ cười, nàng ta bổ nhào vào trong lòng Khương Phục Tiên, trong mắt hiện ra gợn sóng.
Thiên Đế cao cao tại thượng, ở trước mặt Trần Mục cùng Khương Phục Tiên, như là đứa trẻ non nớt.
Trần Mục xoa xoa đầu Trần Tiểu Đậu, trong mắt có chút ý xấu hổ, nói khẽ: "Đậu Đậu, để con một mình gánh chịu trách nhiệm, là chúng ta không tốt."
"Các người rất tốt, chỉ là mọi người lần lượt rời đi, không có ai nói chuyện cùng con, con cảm thấy mình sắp mất đi nhân tính." Trong mắt Đậu Đậu có chút mê mang.
Đậu Đậu ở trên vị trí Thiên Đế quá lâu, tình cảm dần dần chết lặng, nàng ta không muốn mất đi bản ngã.
Trần Mục nghiêm túc nói: "Đậu Đậu, bây giờ ta và nương của con đều sẽ nói chuyện cùng con."
Khuôn mặt Khương Phục Tiên dịu dàng nói: "Đậu Đậu, con có nghĩ tới việc muốn tìm người bạn lữ hay không?"
"Có chứ."
Đậu Đậu thẹn thùng gật đầu.
Trần Mục nghe vậy có phần cảm thấy hứng thú: "Đậu Đậu, xem ra con có đối tượng yêu mến, giới thiệu cho chúng ta quen biết, chúng ta giúp con tham khảo một chút."
"Cha, người đừng có gấp, kiếp trước hắn độ kiếp nên chết, đời này vẫn còn là một tên nhóc." Trên mặt Đậu Đậu tràn đầy nụ cười ngọt ngào, có thể nhìn ra nàng ta rất thích đối phương.
Trần Mục và Khương Phục Tiên nhìn nhau cười một tiếng.
"Đậu Đậu, ta và nương của con trở về Trần gia nhìn xem trước, sau đó về Thiên Trì Tiên Cảnh." Trần Mục nói khẽ.
Đậu Đậu gật đầu cười khẽ: "Được, hai ngày nữa con liền đi Thiên Trì Tiên Cảnh thăm các ngài."
Trần Mục và Khương Phục Tiên trở lại Trần gia.
Nơi này thay đổi rất lớn, Trần Nghiêm phu phụ cùng Trần Uy phu phụ đã ly thế, Trần Hạo và Trần Hãn đều tiến vào luân hồi, bây giờ lão tổ Trần gia là Trần Phàm.