Vương Học Lương nhìn Đặng Châu Học , cau mày, "Anh đang nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu."
Đặng Châu Học nghe vậy, nói với vẻ không thể tin nổi: "Sao anh lại không hiểu! Bây giờ trời đã tối rồi, không được, sau này tôi không thể làm cùng anh nữa."
Vương Học Lương nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi, âm trầm nói: "Chuyện này không phải anh muốn không làm là có thể không làm ."
"Đã nhiều như vậy rồi, chẳng lẽ anh vẫn còn chưa gom đủ sao?
Đặng Châu Học nói với vẻ đau khổ: "Chẳng lẽ phải đợi đến khi chúng ta bị bắt, anh mới chịu dừng tay sao?
"Bây giờ chúng ta rất có thể đã bị theo dõi rồi!"
Lời vừa nói ra, hai người cùng nhìn về phía camera.
Đột nhiên nhìn thấy ánh mắt của hai người như xuyên thấu qua màn hình giám sát nhìm chằm chằm ông , Vương Hải Bình bị hù , sau đó ông ta phản ứng lại, mình không làm chuyện gì khuất tất, tại sao phải sợ hãi!
Người nên sợ hãi không phải là hai người bọn họ sao ?
"Thì ra bọn họ chính là nội quỷ , bây giờ tôi sẽ đi bắt bọn họ!"
Vương Hải Bình tức giận nói.
Tuy nhiên, Kỷ Dao Quang lại giơ tay lên, ngăn ông lại : "Ông vẫn là đừng đi nữa . Tôi đã báo cho Uông cục trưởng , ông ấy hẳn là đang trên đường dẫn người đến rồi."
Lời vừa dứt, Đặng Châu Học và Vương Học Lương trong camera dường như cũng nhận ra, bọn họ bị theo dõi!
Vương Học Lương là người đầu tiên phản ứng lại, sắc mặt ông ta đột nhiên thay đổi, nhìn Đặng Châu Học nói: "Vừa nãy anh nói gì? Bây giờ trời đã tối rồi?"
Nói xong, Vương Học Lương đột nhiên lấy ra một lá bùa từ trong tay, vỗ mạnh lên người mình.
Sau đó, ông ta kéo rèm cửa ra, chỉ thấy bên ngoài là mặt trời chói chang, ánh nắng chiếu vào người bọn họ.
Nhưng bọn họ không cảm nhận được chút ấm áp nào, mà là lạnh thấu xương!
Lúc này, Đặng Châu Học cũng phản ứng lại, anh ta nhìn ánh sáng bên ngoài với vẻ không thể tin nổi, rồi nói: "Sao có thể vẫn là ban ngày! Rõ ràng vừa nãy tôi đã thấy bên ngoài không còn ai nữa, trời cũng đã tối rồi!"
Nói đến đây, đầu Đặng Châu Học mới nảy số , bọn họ đây là bị người ta gài bẫy, tự di.ệ.t !
Đặng Châu Học vừa nói vừa định đi ra ngoài, muốn xác nhận, nhưng tay vừa đặt lên tay nắm cửa.
Vương Học Lương liền ấn vai anh ta lại, nói: "Bây giờ vẫn chưa thể ra ngoài."
"Tại sao?"
Đặng Châu Học khó hiểu hỏi.
Vương Học Lương kéo anh ta đến bên cửa sổ, hai người nhìn xuống dưới.
Chỉ thấy bên ngoài sân bệnh viện có mấy chiếc xe cảnh sát, nhìn thấy những chiếc xe cảnh sát đó, sắc mặt Đặng Châu Học lập tức tái nhợt, rồi ngã quỵ xuống đất.