Vương Hải Bình cũng không hỏi thêm nữa, dù sao người ta cũng tỏ rõ thái độ từ chối giao lưu . Ông cũng không thể cứ đem cái ' mặt nóng ' dán cái ' m.ô.n.g lạnh ' của người ta được .
Bên kia, Kỷ Dao Quang đi giữa đám đông, lá bùa trên tay khẽ động.
Không lâu sau, đã đi hết một vòng bệnh viện.
Trở lại phòng giám sát, Kỷ Dao Quang lại ngồi xuống, rồi nhìn camera, chắc chắn nói: "Người tiếp theo đi vào đây, chính là hung thủ."
Thật hay giả?
Vương Hải Bình không thể tin nổi, đi ra ngoài một vòng, là có thể khiến đối phương mắc câu sao?
Nhưng Kỷ Dao Quang không trả lời ông ta, mà yên lặng quan sát qua màn hình giám sát ..
Vương Hải Bình thấy vậy, cũng chỉ có thể nhìn camera.
Thời gian từng chút trôi qua, cuối cùng cũng có người xuất hiện trong camera.
Vương Hải Bình nhìn thấy người trong camera, hơi ngạc nhiên, "Sao lại là anh ta?"
Kỷ Dao Quang nói: "Tại sao không thể là anh ta?"
Anh ta tên là Đặng Châu Học, là bác sĩ khoa cấp cứu, bình thường trông rất lịch sự văn nhã , có vẻ là người hướng nội , luôn cố tình tạo khoảng cách với mọi người , hơn nữa thời gian tiếp xúc với những thứ này cũng không nhiều.
"Anh ta làm thế nào vậy?"
Vương Hải Bình không hiểu.
Điều kỳ lạ hơn là, sau khi Đặng Châu Học đi vào, cái gì cũng chưa làm, lại đi ra .
Ra ngoài cũng không thấy Đặng Châu Học nấn ná gì , chính là trực tiếp rời đi.
Kỷ Dao Quang không trả lời ông ta, mà mở một màn hình theo dõi khác.
Vương Hải Bình tò mò nhìn sang, chỉ thấy trong video, Đặng Châu Học lén lút đi vào một nơi.
Nhìn thấy nơi này, Vương Hải Bình lại kinh ngạc, "Hai người bọn họ khi nào thì có quan hệ vậy?"
Biết Kỷ Dao Quang và Nhan Trị đối với nhân sự trong bệnh viện hoàn toàn mù tịt , Vương Hải Bình còn cố ý giải thích một câu, "Đây là Vương Học Lương, chủ nhiệm khoa tiêu hóa của bệnh viện chúng tôi, theo lý mà nói, hai người bọn họ không nên quen biết nhau."
Bệnh viện lớn như vậy, lại luôn ở trong tình trạng bận rộn , trừ những người cùng khoa, cơ bản một ngày cũng không gặp mặt một lần.
" Chính là hai người bọn họ. "
Kỷ Dao Quang mở miệng khẳng định .
Vương Hải Bình không tin, "Sao có thể như vậy được, hai người bọn họ bình thường đều rất bận, hơn nữa cũng không có giao tình."
Ông ta vừa dứt lời, mặt liền bị vả.
Trong màn hình giám sát truyền đến giọng nói của Đặng Châu Học.
"Bây giờ chúng ta phải làm sao? Vừa nãy tôi đi xem rồi, đồ bên trong bị mất quá nhiều, đã có người phát hiện chuyện này vá báo cáo lên viện trưởng rồi . Viện trưởng đã báo cảnh sát điều tra . Anh chắc chắn, nó làm như vậy, sẽ không bị phát hiện chứ ?"
Đặng Châu Học rất hoảng loạn.