“Không phải vậy…” Giản Duy thấp giọng nói:
“Hiểu Sương, mày là trợ lý của Chu Bội Bội, vậy mày có biết, quan hệ của cô ta và Giang Ngật, thực sự rất tệ phải không?”Lại Hiểu Sương ngẫm nghĩ, ngồi vào bên cạnh cô:
“Theo lý, thì tao không thể nói, chẳng qua với giao tình nhiều năm của chúng ta, kệ đi, nói cho mày biết. Xác thực là không tốt lắm.”Giản Duy nhìn cô ấy.
“Chủ yếu vẫn là bởi vì Chu Tĩnh. Trong số những nghệ sĩ dưới trướng chị ta, hai năm nay nam chính thì nâng Giang Ngật, nữ chính thì nâng Chu Dĩnh Khiết, không để tâm mấy đến Chu Bội Bội. Tranh đoạt tài nguyên, hiềm khích rất dễ dàng hình thành, quan hệ giữa Chu Bội Bội và Chu Dĩnh Khiết phức tạp hơn. Sau đó tao có nghe được một tin, phải đến chín phần là thật, ‘Đại Hán Phi Yến’ vốn là tìm Giang Ngật, muốn để anh ấy đóng nam chính, nhưng Chu Tĩnh cảm thấy đoàn phim này quá yếu, không có tiền đồ, không cho Giang Ngật đi, kín đáo chuyển cho Chu Bội Bội. Ai biết, phừng, bùng nổ, Chu Bội Bội nổi tiếng rồi.”Những tin tức này dựa theo lời nói của Chu Bội Bội hoàn toàn đúng, Giản Duy hình như có chút đăm chiêu.
Lại Hiểu Sương quan sát cô một lát, nghiêm mặt nói:
“Chẳng qua biết thì biết, nhưng mày dù thế nào cũng đừng dính vào, đây không phải là chuyện chúng ta có thể quản.”Giản Duy gật đầu, bày tỏ đã rõ. Lại Hiểu Sương còn nói:
“Còn một điều, tao quên nhắc nhở mày. Đợi lát nữa nếu thật sự thấy Giang Ngật, đừng bỗng chốc liền nhào tới, cũng đừng vội vã muốn ký tên chụp ảnh chung gì cả.”Mắt cô lộ ra sự khó hiểu, Lại Hiểu Sương nhún vai:
“Tao biết mày lập chí muốn ngủ với nam thần, nhưng nói thật, quan niệm cấp bậc ở đoàn phim rất nghiêm ngặt.” Cô ấy khoa tay múa chân:
“Giống như nhóm tao là loại nhân viên có thể bị đuổi bất cứ lúc nào, thuộc về cấp thấp nhất. Ở trên bọn tao, là hoá trang các loại, camera linh tinh, công việc kỹ thuật có hàm lượng ở hậu trường, cùng với các diễn viên phụ. Còn như nam nữ chính, ở đỉnh kim tự tháp, địa vị chỉ thấp hơn nhà đầu tư và đạo diễn. Tốt nhất là mày đừng nói chuyện tùy tiện với họ, muốn xin chữ ký, phải chọn trường hợp đặc biệt…”Giản Duy chưa từng nghe qua những lời này, im lặng một lúc lâu, mới nói:
“Mày phải nói sớm cho tao biết chứ.” Sớm một chút để cô biết rõ, hai người là trên trời dưới đất, có lẽ cô cũng sẽ không phạm sai lầm.
Một tiếng sau, Giản Duy lại được thấy Giang Ngật.
Anh còn mặc áo sơ mi trắng buổi sáng, bên ngoài khoác vest màu đen, đứng trong không gian caro sáng sủa sạch sẽ, hiển nhiên là công tử nhà giàu bước ra từ tiểu thuyết ngôn tình.
Đạo diễn ở bên cạnh, tự tay điều chỉnh kiểu tóc và cổ áo cho anh, hai người đàn ông cũng sắp dính vào nhau, Lại Hiểu Sương không nhịn được cảm khái:
“Quá cơ.”Chị gái bên tổ thiết kế phụ họa như thật, hỏi:
“Chao ôi, sao cô Chu không tới nhỉ? Cảnh này phải có cô ấy mà.”