Sau khi xác nhận mối quan hệ yêu đương với Từ Chu Dã, cách thức hòa hợp của hai người lại không có quá nhiều thay đổi.
Suy nghĩ kỹ, Thẩm Mạn mới đột nhiên nhận ra trước đây cách họ tương tác đã đủ thân mật rồi, gần như cả ngày đều dính lấy nhau. Kết quả là, sau khi chính thức hẹn hò không một ai trong đội nhận ra bất kỳ điều bất thường nào.
Đã lâu không livestream, vì công việc cuối cùng Thẩm Mạn cũng mở kênh trở lại.
[ Cuối cùng cũng live rồi, cứ tưởng người này về quê lấy vợ luôn rồi chứ ]
[ Lần live trước đã cách 42 ngày, 1008 giờ, 60480 phút, 3628800 giây ]
[ Không sao các anh em, tháng này cậu ta phải bù giờ live, không thoát ngày nào được đâu ]
[ Mấy hôm trước sinh nhật cũng không live? Muốn tặng rocket cho cậu đấy thằng nhóc thối tha ]
[ Chúc mừng sinh nhật, Slow ]
Có lẽ vì tâm trạng tốt, có lẽ vì thấy lời chúc, Thẩm Mạn dịu dàng nói một câu: "Cảm ơn lời chúc của mọi người, hy vọng mọi người cũng vui vẻ."
Thế là, màn hình bùng nổ dấu chấm hỏi.
[ ???????? ]
[ Anh ta bị sao thế, uống nhầm thuốc à? ]
[ Kiểm tra đi, kiểm tra gấp, chắc chắn là Triệu Nhuy đội lốt Thẩm Mạn live rồi ]
[ Là video quay lại đúng không? Chắc chắn là video quay lại!! ]
Thẩm Mạn: "..." Xin lỗi, anh quên đám khán giả này là M.
Anh mở xếp hạng, đang ở giao diện chờ thì Lưu Thế Thế đột nhiên xông vào: "Đội trưởng!!! Xem hot search trên Weibo kìa!!"
Thẩm Mạn dùng ánh mắt hỏi có chuyện gì.
"Bị chụp ảnh hôn nhau ở cửa căn cứ rồi!" Lưu Thế Thế kêu lên.
Thẩm Mạn nghe câu này, lập tức hình dung lại cảnh anh và Từ Chu Dã ở cửa căn cứ. Anh nhíu mày, nhanh chóng lướt qua vài suy nghĩ trong đầu, cuối cùng quyết định— Dù sao danh tiếng của mình ở HCC cũng không tốt, cứ nói là mình cưỡng ép Từ Chu Dã hẹn hò đi để em ấy không bị ảnh hưởng đến sự nghiệp.
Anh nhấp vào hot search, quả nhiên thấy bài đăng về việc hôn nhau ở cửa căn cứ bị chụp.
Nhưng... tại sao người bị chụp lại là Triệu Nhuy?
Chẳng lẽ có người nhầm Từ Chu Dã thành Triệu Nhuy?
Thẩm Mạn nhấp vào xem, nhìn thấy bức ảnh trên hot search.
Quả thật là Triệu Nhuy, đối tượng kia cũng không phải anh mà là một người không nhìn rõ mặt. Triệu Nhuy cao một mét bảy mấy, dường như người phụ nữ kia còn cao hơn Triệu Nhuy nửa cái đầu, mái tóc dài như thác nước không nhìn rõ mặt nhưng có thể thấy khí chất rất cao, lúc này cô đang cúi đầu áp mặt vào Triệu Nhuy.
Thẩm Mạn: "..." Làm anh giật mình.
Lưu Thế Thế nói: "Thằng Triệu Nhuy này dám lén lút yêu đương!!"
Thẩm Mạn nói: "Cậu ta đâu rồi?"
Lưu Thế Thế đáp: "Không biết chạy đi đâu rồi."
Hot search này không cao, số lượng người thảo luận cũng không nhiều, không có vấn đề gì lớn mà chỉ là khơi dậy sự tò mò của người hâm mộ. Dù sao, chuyện Triệu Nhuy là gay đã lan truyền rộng rãi trong giới...
Thẩm Mạn thả lỏng, tiếp tục xếp hạng, sau khi chơi hai ván, nhân vật chính Triệu Nhuy ngáp dài bước vào phòng tập.
Vừa bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng tập đều đổ dồn về phía cậu ta.
"Nhìn tôi làm gì?" Triệu Nhuy thấy khó hiểu.
"Cậu được lắm, lén lút hẹn hò từ bao giờ thế?!" Hứa Tiểu Trùng xông tới khoác cổ Triệu Nhuy, trọng lượng hơn trăm cân của cậu ta đè Triệu Nhuy đến mức suýt nghẹt thở.
Triệu Nhuy la lên: "Thở không nổi rồi anh em!"
Hứa Tiểu Trùng vẫn không buông, Thẩm Mạn nhìn sắc mặt Triệu Nhuy từ trắng chuyển hồng, từ hồng chuyển xanh...
"Buông ra đi." Thẩm Mạn lên tiếng ngăn cản trước khi xảy ra án mạng.
Cuối cùng cũng hít được không khí trong lành, Triệu Nhuy đấm ngực dậm chân, hồi phục một lúc lâu mới hoàn hồn. Cậu ta ngước đôi mắt ngấn nước vì bị siết nhìn Hứa Tiểu Trùng: "Không phải nói từ lâu là tôi đang hẹn hò rồi à?"
Hứa Tiểu Trùng: "Không phải cậu là gay à?"
Triệu Nhuy: "..."
Hứa Tiểu Trùng: "Mọi người đều nói cậu à gay mà!"
Biểu cảm của Triệu Nhuy méo mó.
Hứa Tiểu Trùng nói: "Cậu giỏi thật đấy, hẹn hò bao lâu rồi, sao lại hôn nhau ngay cửa căn cứ thế, không dẫn người ta vào giới thiệu với anh em."
Triệu Nhuy nói: "Tại người ta ngại... Lần sau nhất định đưa đến."
Hứa Tiểu Trùng vỗ vai Triệu Nhuy: "Sau này yêu đương đừng giấu anh em nữa, người ngoài còn biết trước cả anh em mình."
Triệu Nhuy cười ngượng nghịu.
Thẩm Mạn lại chú ý tới điều gì đó, anh nhìn Triệu Nhuy đầy ẩn ý.
Chuyện Triệu Nhuy hẹn hò nhanh chóng lan truyền khắp căn cứ, là người nổi tiếng nhất ACE về vụ theo đuổi không thành, mọi người đều tò mò về đối tượng này.
Triệu Nhuy cương quyết chịu đựng áp lực, không chịu dẫn bạn gái về, nói người ta ngại không muốn gặp mặt.
Lúc cậu ta nói câu này, Thẩm Mạn đang ăn món tráng miệng Từ Chu Dã mang về, anh khuấy muỗng nhìn Triệu Nhuy với vẻ mặt cười như không cười.
Từ Chu Dã nhanh chóng bắt được hàm ý khác trong biểu cảm của Thẩm Mạn, cậu giơ tay nhẹ nhàng móc ngón tay Thẩm Mạn dưới gầm bàn.
Thẩm Mạn nghiêng đầu dùng ánh mắt hỏi em làm gì vậy.
"Bạn gái Triệu Nhuy làm sao?" Từ Chu Dã hỏi.
Thẩm Mạn nói: "Ừm... không làm sao."
Từ Chu Dã nói: "Vậy cái vẻ mặt này của anh là sao?"
Thẩm Mạn nói: "Anh chỉ đang nghĩ, rốt cuộc có phải là bạn gái không."
Từ Chu Dã: "?"
Thẩm Mạn cười: "Em không thấy à, Triệu Nhuy chỉ nói mình hẹn hò chứ chưa bao giờ nhắc đến giới tính của đối phương?"
Từ Chu Dã suy nghĩ kỹ thấy hình như quả thật là như vậy, thậm chí trước đó khi Hứa Tiểu Trùng nói Triệu Nhuy là gay, khác thường là Triệu Nhuy lại không hề phản bác...
Từ Chu Dã nói: "Nhưng không phải người trong ảnh có tóc dài sao?"
Thẩm Mạn: "Ai quy định con trai không được để tóc dài? Em..." Tay anh bị Từ Chu Dã vừa bóp vừa xoa, lúc này ngón trỏ của Từ Chu Dã vẽ vòng tròn trong lòng bàn tay anh mang đến cảm giác ngứa ran, tê dại.
Thế nhưng Từ Chu Dã lại trưng ra vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Anh ơi, sao thế?"
Thẩm Mạn: "...Không sao."
Từ Chu Dã cười ranh mãnh.
Sau Tết thời tiết bắt đầu ấm lên.
Trong vườn hoa nhỏ nối liền với ban công, cây cỏ đều đã đâm chồi nảy lộc, sắc xuân đang đến gần.
Tuần này có trận đấu của ACE, trận đầu tiên là đấu với TKR.
Kể từ khi biết TKR chiêu mộ được Inner, mọi người đều rất kỳ vọng vào TKR mùa giải này. Tuần trước, họ đã không phụ lòng mong đợi, dễ dàng giành chiến thắng cả hai trận đấu.
Inner quả thực là một xạ thủ thiên tài rất có thực lực, trẻ tuổi có tài năng là một ngôi sao đang lên rực rỡ.
Thế giới này là như vậy, không bao giờ thiếu thiên tài.
Vết thương ở tay Thẩm Mạn đã hoàn toàn lành lặn, tiếc là để lại một vết sẹo xấu xí như con rết trên cánh tay. Bản thân anh thì không bận tâm, ngược lại Từ Chu Dã lại cực kỳ để ý, chạy khắp nơi tìm kiếm phương pháp xóa sẹo cho anh.
"Vài năm nữa nó sẽ mờ thôi." Thẩm Mạn nói.
"Vết sẹo này rõ thế, đừng nói vài năm, nếu không dùng thuốc thì em thấy mười năm cũng chẳng mờ được." Từ Chu Dã lẩm bẩm, cậu ôm cánh tay Thẩm Mạn, ngón tay cẩn thận lướt qua vết sẹo gồ lên đó. Vết sẹo này nằm trên cẳng tay Thẩm Mạn, nếu không mặc áo dài tay sẽ bị lộ ra ngoài, trông lạc lõng trên làn da trắng nõn của anh chói mắt vô cùng.
Thẩm Mạn biết nói gì nữa cũng vô ích, Từ Chu Dã là một người rất có chính kiến bèn chuyển đề tài ngay: "Em vừa dùng kem đánh răng của anh à?"
Từ Chu Dã nói: "Đúng rồi, sao thế?"
Thẩm Mạn hỏi: "Cái nào?"
Từ Chu Dã: "Cái gì mà Kem Tuyết Phô Mai ấy?"
Kể từ lần trước được khẩu vị kem đánh răng của Thẩm Mạn mở ra cánh cửa thế giới mới, Từ Chu Dã đã phải lòng việc dùng ké kem đánh răng của Thẩm Mạn. Lâu dần, cậu dứt khoát chuyển cả việc đánh răng rửa mặt sang phòng Thẩm Mạn vì hai người dùng kem đánh răng nhanh, Thẩm Mạn đã mở liền ba tuýp, tùy tâm trạng mà dùng.
Thẩm Mạn cười một tiếng, toát ra hơi thở quyến rũ mơ hồ: "Cho anh nếm thử đi."
Từ Chu Dã lập tức hiểu ý Thẩm Mạn, hơi thở trở nên nặng nề cúi người xuống.
Kết thúc nụ hôn, hơi thở hai người đều có chút hỗn loạn.
Từ Chu Dã vẫn chưa thỏa mãn, đặt cằm lên vai Thẩm Mạn, hít hà hương thơm từ tóc anh, lẩm bẩm không rõ lời: "Em cũng muốn nếm thử..."
Giọng Thẩm Mạn khàn khàn: "Nếm thử cái gì?"
"Nếm thử mùi vị của anh." Từ Chu Dã nói.
Thẩm Mạn ngẩng đầu, để lộ cần cổ trắng nõn thon gầy, đều là đàn ông đương nhiên anh hiểu Từ Chu Dã đang nói gì, anh nhíu mày nói: "Không phải nên là anh nếm thử mùi vị của em à?"
Từ Chu Dã chớp mắt: "Cũng được thôi."
Thẩm Mạn nghi ngờ nhìn cậu.
Tay Từ Chu Dã xoa mạnh lên hông Thẩm Mạn, cảm nhận được cơ thể anh run nhẹ liền cười rất ngoan ngoãn như một đứa trẻ nghe lời: "Nhưng chuyện này không phải đều tự dựa vào bản lĩnh* à?"
(*gốc: 各凭本事 có nghĩa là mỗi người dựa vào năng lực của bản thân.)
Tự dựa vào bản lĩnh?
Hình như cũng đúng nhưng Thẩm Mạn mang máng cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, mà lại không tìm ra.
"Người có năng lực thì làm nhiều hơn mà." Từ Chu Dã cười rạng rỡ, vận dụng thành ngữ sang một cảnh giới mới.
Thẩm Mạn: "...Được."
Vậy thì, tự dựa vào bản lĩnh.
...
Trận đấu với TKR diễn ra vào buổi chiều.
Đây là trận đầu tiên của ACE kể từ Giải Vô Địch Thế Giới năm ngoái.
Trên xe buýt, Triệu Nhuy nói: "Đội trưởng, lát nữa anh xuống xe đừng có bị dọa nha."
Thẩm Mạn nói: "Bị dọa?"
Triệu Nhuy đáp: "Anh không thấy Weibo của anh tăng gần một triệu fan rồi à?"
Thẩm Mạn nói: "Tôi không đăng nhập tài khoản chính ba tháng rồi."
Triệu Nhuy: "..."
Độ nổi tiếng của Thẩm Mạn rất cao nhưng phong cách quá kín tiếng của anh khiến sự yêu thích của người hâm mộ không có chỗ để giải tỏa. Mấy ngày này anh đều livestream vào buổi tối, mặc đồ ngủ nên lười mở camera càng khiến người hâm mộ muốn thấy anh hơn.
Con người bị dồn nén quá sẽ trở nên phát điên, Triệu Nhuy nhìn khuôn mặt không biểu cảm của Thẩm Mạn, cảm thấy đội trưởng nhà mình chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề.
Quả thật Thẩm Mạn chưa nhận ra.
Anh cảm thấy năm mười tám tuổi của mình đã là đỉnh cao, nửa đời sau chỉ toàn là đi xuống. Nếu anh nói ra suy nghĩ này, có lẽ Triệu Nhuy sẽ tức đến mức nhảy dựng rồi chỉ vào mũi anh mà gầm lên—— Thẩm Mạn à Thẩm Mạn, anh có biết giá trị của một vị thần sa cơ mà tái lập thần đàn là lớn đến mức nào không!
Thẩm Mạn không biết mà thật ra anh không mấy quan tâm...
Xe buýt vừa rẽ vào bãi đỗ xe, mọi người đã nhận ra sự đặc biệt của ngày hôm nay. Chiếc xe thậm chí còn chưa kịp vào chỗ đậu, đám đông đã tràn đến như thủy triều, vây kín chiếc xe ba lớp ngoài ba lớp trong.
Thẩm Mạn ngồi gần cửa sổ, bị một người nhảy lên đập vào cửa kính làm giật mình, anh tháo tai nghe ra nhìn về phía quản lý.
Quản lý cũng kinh ngạc, thần sắc ngây dại nói: "Sao lại có nhiều người như vậy?"
Mọi người đều bị dọa sợ.
Quản lý vội vàng gọi điện cho Ban tổ chức, yêu cầu họ gọi bảo vệ đến.
Thẩm Mạn đã quen với những cảnh tượng thế này vẫn thấy cảnh này có chút đáng sợ, anh lặng lẽ kéo rèm xe buýt lại, chưa xuống xe anh đã có cảm giác khó thở.
Bảo vệ đến rất nhanh nhưng đáng tiếc ban đầu chỉ có vài người, hoàn toàn không thể chen vào đám đông, phải đến khi gọi thêm năm sáu người nữa, họ mới miễn cưỡng tạo được một lối đi.
Thẩm Mạn đeo khẩu trang là người đầu tiên bước xuống xe.
Vừa xuống xe, hai bên đã vang lên những tiếng cổ vũ cuồng nhiệt, mọi người hô vang tên Slow, giơ những cánh tay cầm điện thoại lên, chen lấn qua mọi khe hở cố gắng chụp được ảnh Thẩm Mạn.
Mặc dù có bảo vệ ngăn cản, Thẩm Mạn vẫn bị đẩy mạnh. Thậm chí giữa chừng, anh cảm thấy có người thò tay túm lấy vạt áo mình, giật mạnh giữ anh lại.
Từ Chu Dã đi theo phía sau, thấy một người đàn ông bên cạnh bảo vệ nắm lấy vạt áo Thẩm Mạn, cậu nhanh tay lẹ mắt giật mạnh vạt áo ra rồi giơ tay ra, bảo vệ Thẩm Mạn ở một bên: "Anh ơi, đi thôi."
Thẩm Mạn ừm một tiếng, hít sâu một hơi khó khăn lê từng bước chân, cố gắng vượt qua đám đông như thủy triều.
Nhưng người quá nhiều, sự nhiệt tình khổng lồ đã cho họ sức mạnh vô tận. Có người bắt đầu gọi tên Thẩm Mạn, không phải Slow mà là Thẩm Mạn.
"Thẩm Mạn đợi đã—"
"Đừng đi nhanh thế—"
"Thẩm Mạn, Thẩm Mạn!!!"
Nhận thấy tình hình mất kiểm soát, Thẩm Mạn tăng tốc bước chân nhưng người quá đông, dù anh dùng hết sức lực cũng chỉ nhích được vài mét.
"Tránh ra— Đừng chen nữa!" Một giọng nói giận dữ gầm lên từ phía sau: "Vết thương tay anh ấy vừa mới lành— không thể bị chen lấn nữa—"
Đó là giọng của Từ Chu Dã.
Cậu lạnh mặt, ánh mắt không hề có chút ấm áp, dáng vẻ tức giận trông thật đáng sợ.
Cũng không trách Từ Chu Dã, đám đông quá hỗn loạn và mất kiểm soát, Từ Chu Dã còn thấy vài người chĩa tay về phía tay phải bị thương của Thẩm Mạn. Bàn tay mà chính cậu còn không dám chạm mạnh, khó mà tưởng tượng nếu bị người khác nắm lấy sẽ xảy ra chuyện gì.
Tổn thương lần hai đã đủ nghiêm trọng nếu xuất hiện tổn thương lần ba, thứ bị hủy hoại có thể là sự nghiệp của Thẩm Mạn.
Vừa nghĩ đến khả năng đó, Từ Chu Dã không thể kiềm nén được sự giận dữ và hoảng loạn, lúc này chiều cao một mét tám mấy và cơ thể được luyện tập lâu ngày lập tức phát huy ưu thế. Cậu lạnh lùng đứng đó khiến các fan bên cạnh thực sự lùi lại một chút... tạo cho Thẩm Mạn một chút không gian thở.
Đoạn đường chỉ mười mấy mét nhưng cảm giác như đã đi cả đời.
May mắn thay, không có sự cố ngoài tầm kiểm soát nào xảy ra, khi đến được phòng thi đấu cả đội ACE đều tả tơi.
Triệu Nhuy tựa vào tường, yếu ớt như vừa bị xâm hại, ngấn lệ nói: "Giày của tôi, giày của tôi chỉ còn có một chiếc thôi!!"
Thẩm Mạn dù đeo khẩu trang nhưng nửa khuôn mặt lộ ra đầy mồ hôi, Từ Chu Dã tự nhiên lấy giấy ăn, xót xa lau mồ hôi trên trán và khóe mắt cho anh.
Quản lý cũng hoảng hồn, run giọng nói lần sau chúng ta đến sớm hơn đi, may mà hôm nay không xảy ra chuyện gì...
"Anh ơi, anh không khó chịu chỗ nào chứ?" Từ Chu Dã hỏi.
Thẩm Mạn lắc đầu.
Đang nói chuyện, nhân viên công tác gõ cửa, quản lý cho cô ấy vào.
Cô nhân viên đẩy cửa bước vào, nói trận đấu bị hoãn nửa tiếng bảo mọi người chuẩn bị nhanh. Vừa nói xong, ánh mắt cô đầy kinh ngạc nhìn Thẩm Mạn và Từ Chu Dã đang ngồi ở góc phòng.
Thực ra cũng không trách được biểu cảm đó của cô ấy, Thẩm Mạn vốn lạnh nhạt với mọi người, lúc này lại gần như dựa hoàn toàn vào lòng Từ Chu Dã. Từ Chu Dã đang cầm khăn giấy, cực kỳ nghiêm túc lau mồ hôi trên má Thẩm Mạn, khoảng cách giữa hai người gần đến mức chỉ cần quay đầu là có thể hôn nhau...
Đối với hai người con trai mà nói, khoảng cách này quá gần nhưng cả phòng không ai cảm thấy bất thường, thấy cô nhân viên sửng sốt, quản lý ngơ ngác hỏi: "Sao thế?"
Cô nhân viên vội vàng lắc đầu: "Không có gì ạ... Chỉ là đến thông báo cho mọi người thôi."
"Được rồi, biết rồi." Quản lý nói.
"Nghỉ ngơi một lát, uống chút nước đi." Quản lý nói: "Chuẩn bị lên sân đấu rồi."
"Bên TKR cũng đến rồi à?" Lưu Thế Thế thắc mắc: "Họ không bị chen lấn sao?"
Quản lý: "Nhanh nhanh, Triệu Nhuy đi hỏi thăm xem."
Bây giờ mị người mặc định có tin đồn gì đều hỏi Triệu Nhuy.
Triệu Nhuy lôi điện thoại ra, gõ lách cách một hồi, vài phút sau cậu ta nhận được câu trả lời: "Không... Họ đều chạy đến chen lấn đội mình rồi."
Mọi người: "..."
"Cũng phải, fan ACE và fan TKR vốn đã không ưa nhau, dù có thấy TKR xuống xe cũng sẽ không qua đó hóng hớt."
Quản lý chua chát nói: "Tính ra bọn họ may đó!"
Không nghỉ ngơi được bao lâu, đã đến giờ lên sân đấu, mọi người cầm thiết bị đi về phía sân khấu, dáng vẻ tơi tả như những thùng hàng bị bóp méo sau khi bị chen chúc.
Triệu Nhuy là người thảm nhất, cậu ta vốn thấp bé lại không có ai bảo vệ như cách Từ Chu Dã bảo vệ Thẩm Mạn, quần áo bị rách thì thôi đi, giày còn rớt mất một chiếc, chỉ đành mượn giày của nhân viên công tác mang tạm. Chiếc giày đó không đúng cỡ, rộng hơn chân cậu ta vài số, cậu ta lê bước đi như một đứa trẻ mang giày người lớn.
Thẩm Mạn tháo khẩu trang khi lên sân khấu, vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như thường lệ nhưng các bình luận viên trong phòng livestream lại cố chấp nhìn ra được những cảm xúc khác nhau từ khuôn mặt lạnh lùng này.
[ Lại sao nữa rồi, cậu chủ của tui ]
[ Chuyện gì thế, ai đã chọc giận Mạn đại thần của chúng ta, lâu lắm rồi không thấy vẻ mặt lạnh lùng như thế ]
[ Tui biết tui biết, bạn tui đang ở hiện trường, nói là lúc ACE vào cửa bị chen lấn thảm hại, Slow suýt nữa bị đám đông xé xác ăn thịt ]
[ ?? Thật hay giả thế ]
[ Thật chứ, mọi người lên Weibo tìm, có rất nhiều video mà ]
[ Tìm về rồi, chuyện quái gì thế này ]
[ Một đám người đen kịt nhìn khủng khiếp thật ]
[ Đúng vậy, nghe bảo là Zoop suýt nữa bị kéo tuột cả q**n l*t ra ]
[ Ô ô ô Fest cứ bảo vệ Slow, ngọt ngào quá đi mất, hai người này ]
[ Mọi người nhìn cái tay Fest chắn ngang eo Alow kìa, đáng để ship quá đi mất!!! ]
-----------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Mạn: Sợ quá, sợ bị người ta xé xác ăn thịt.
Từ Chu Dã xoa xoa nắm tay
Thẩm Mạn: ???