Thẩm Mạn cắm thiết bị xong là trận đấu sắp bắt đầu.
Quả thật năm nay TKR khác biệt so với năm ngoái, họ đã chứng kiến sự tài giỏi của Inner trong giải Vô Địch Thế Giới.
Việc cấm chọn tướng cần được cân nhắc lại, cường độ đi đường cũng mạnh hơn rất nhiều.
ACE cũng dành cho Inner sự tôn trọng tối thiểu, ban trước vị tướng mạnh nhất của hắn ta.
"Ban Belinda." Huấn luyện viên nói: "Inner?"
Inner gật đầu.
Thế là Belinda lọt vào danh sách cấm.
Bình luận viên số một thấy vậy cảm thán: "Mùa giải này e rằng Slow không thể lấy được tướng tủ của mình nữa rồi."
"Không còn cách nào, hiện tại tỷ lệ thắng của Slow khi dùng Belinda là một trăm phần trăm, một trăm phần trăm đấy— ai dám thả chứ?" Bình luận viên số hai nói.
"Có cần ban Chim Ôn Dịch không?" Đồng đội hỏi: "Hay cứ để anh ta lấy?"
"Chim Ôn Dịch của anh ta rất bình thường mà." Inner nói: "Cứ để anh ta lấy đi."
Ở giải Vô Địch Thế Giới, ACE thua hai trận thì cả hai trận đó Thẩm Mạn đều chơi Chim Ôn Dịch.
"Bình thường?" Huấn luyện viên của TKR cười: "Chim Ôn Dịch của cậu ta không hề bình thường."
Inner bĩu môi.
Huấn luyện viên nói: "Cậu quên rồi sao, lúc thi đấu tay cậu ta bị thương?"
Inner: "..." Đúng là hắn ta quên mất.
Không, hay nói đúng hơn hắn ta gần như không để tâm đến chuyện này. Thẩm Mạn biểu hiện quá giống một người bình thường, Inner không hề cảm thấy thao tác của anh giống một người đang bị thương.
Dương Sơn Hạ lẩm bẩm: "Bị đánh một trận rồi sẽ ngoan thôi."
Inner liếc nhìn hắn ta.
Dương Sơn Hạ hỏi: "Cậu nghe hiểu à?"
Inner cười một tiếng, nụ cười nhìn hơi giả tạo, sau đó chỉ tay lên đầu.
Dương Sơn Hạ: "?" Sao lại chửi người?
Nhưng Inner này quả thật rất giỏi, là một người vô cùng thông minh, điều này không chỉ thể hiện qua cách hắn ta chơi game mà còn qua những khía cạnh khác.
Bị TKR chiêu mộ, mới sang có mấy tháng mà đã có thể nghe hiểu phần lớn ngôn ngữ giao tiếp của đồng đội, thậm chí còn có thể giao tiếp đơn giản với huấn luyện viên. Dương Sơn Hạ không thể nói là thích hay không thích hắn ta nhưng khi nghe cuộc trò chuyện giữa hắn ta và huấn luyện viên, Dương Sơn Hạ luôn cảm thấy thái độ của người này quá mức ngạo mạn.
Dám nói Chim Ôn Dịch của Thẩm Mạn bình thường.
Câu này, ngay cả Dương Sơn Hạ cũng không dám nói ra, Dương Sơn Hạ nhớ rõ ràng cú bay của Chim Ôn Dịch mà Thẩm Mạn thực hiện năm ngoái đã trực tiếp đưa ACE vào giải Vô Địch Toàn Cầu.
Thế là Chim Ôn Dịch rơi vào tay Thẩm Mạn, còn Inner lấy một xạ thủ khác mà hắn ta thành thạo hơn.
Trận đấu bắt đầu.
Khi Inner đến Trung Quốc, hắn ta đã nghe một câu tục ngữ cá không ăn muối cá ươn*, lúc đó hắn ta không hiểu ý nghĩa của câu này, nhưng bây giờ hắn ta đã hiểu rồi.
(*gốc là: 不听老人言、吃亏在眼前: Không nghe lời người già, thiệt thòi ngay trước mắt.)
Lời của người đi đường giữa trong đội họ đúng là không sai, thứ Chim Ôn Dịch này thật sự không nên để lọt vào tay Thẩm Mạn.
Hai mươi phút, Thẩm Mạn với trang bị quan trọng đã hoàn thành, bước vào trận giao tranh đầu tiên. Chim Ôn Dịch trong tay Thẩm Mạn như trở thành một vị tướng khác, kỹ năng Q chưa bao giờ trượt mục tiêu. Kỹ năng Q của tướng này rất đặc biệt, nếu trúng địch sẽ làm mới thời gian hồi chiêu ngay lập tức, nếu không trúng thì phải chờ hồi chiêu— đặt vào tay những người khác nhau, nó có thể tạo ra hiệu ứng hoàn toàn khác biệt.
Bị Q trúng một lần, tướng máu giấy có thể mất một phần ba lượng máu, trúng hai ba lần đợt giao tranh này không thể tiếp tục được nữa.
Xạ thủ mà Inner chơi cũng là lối lên đồ chơi từ xa nhưng vấn đề là, kỹ năng của Thẩm Mạn có thể tung ra từ rất xa, hắn ta còn chưa kịp tiếp cận anh thì lượng máu đã suy giảm nghiêm trọng.
Inner nhớ lại những lần đối đầu với Thẩm Mạn ở giải Vô Địch Thế Giới, sắc mặt ngày càng khó coi, cuối cùng dứt khoát im lặng.
Ngược lại, Dương Sơn Hạ lại cười ngày càng tươi, cười đến mức Tần Nhất Tinh bên cạnh phải nhắc nhở: "Cười vui vẻ thế, cậu có cần Weibo nữa không đấy?"
Mẹ kiếp, không biết lại tưởng Dương Sơn Hạ bán độ làm nội gián rồi chứ.
Dương Sơn Hạ vội vàng ngưng cười— hắn ta không muốn bị fan tấn công nữa.
Cả trận đấu kéo dài ba mươi hai phút, ACE thành công giành chiến thắng, Chim Ôn Dịch của Thẩm Mạn hạ gục tám mạng, gây ra tám mươi ba ngàn sát thương— lúc trận đấu kết thúc lượng máu của Inner chỉ còn hơn hai ngàn, lượng sát thương đó đủ để hắn ta chết bốn mươi lần.
Trận đấu này được kết thúc không mấy hồi hộp, đến thời điểm bắt tay.
Thẩm Mạn vẫn là người đầu tiên, đến lượt Inner hắn ta nắm tay Thẩm Mạn, dùng tiếng Trung lắp bắp nói một câu lâu rồi không gặp.
Thẩm Mạn vẫn khá lịch sự, gật đầu: "Lâu rồi không gặp."
Inner nói: "Anh rất mạnh."
Thẩm Mạn muốn rút tay lại, ai ngờ Inner nắm chặt đến mức anh dùng sức mà không rút ra được...
Inner ngẩng cổ lên: "Sẽ là một đối thủ rất xứng tầm."
Thẩm Mạn: "Tay..."
Inner: "Ồ, xin lỗi." Lúc này hắn ta mới sực tỉnh mình đã nắm tay Thẩm Mạn rồi buông ra.
Ban đầu Inner nghĩ Thẩm Mạn sẽ nói gì đó đáp lại, ai ngờ vừa buông tay, Thẩm Mạn đã quay lưng bước đi, toàn bộ động tác không hề có một chút dừng lại như thể không nghe thấy lời hắn ta.
Inner: "..."
Biểu cảm trên mặt Inner quá rõ ràng. Dương Sơn Hạ lẩm bẩm phía sau: "Đi một tên fan cuồng độc hại lại đến một tên khác đúng không."
Tần Nhất Tinh an ủi Inner, nói đừng để bụng, anh ta với ai cũng vậy.
Inner: "Thật sao?" Mặc dù đã nghe nói về tính cách lạnh lùng của Thẩm Mạn từ lâu nhưng khi đối diện trực tiếp, hắn ta vẫn cảm thấy có khoảng cách. Đặc biệt là cái cảm giác bạn coi người ta là đối thủ mà người ta còn lười nhìn bạn một cái... khiến Inner cảm thấy thất bại một cách khó hiểu.
Tần Nhất Tinh nói: "Thật."
Kết quả, họ vừa bước xuống sân khấu đã thấy Thẩm Mạn với khuôn mặt lạnh lùng lúc nãy đang nói cười với Từ Chu Dã ở hành lang phía sau. Cùi chỏ của Từ Chu Dã còn tự nhiên đặt trên vai Thẩm Mạn. Thẩm Mạn nghiêng mặt, đôi mắt cong cong nhìn có chút hương vị gió xuân phất qua, Inner nhìn Tần Nhất Tinh, dùng ánh mắt phát ra một dấu chấm hỏi.
Tần Nhất Tinh: "..."
Dương Sơn Hạ: "..."
Ba người im lặng một lúc lâu. Tần Nhất Tinh vỗ vai Dương Sơn Hạ, nói: "Tôi hiểu được quá trình chuyển từ fan sang anti của cậu rồi."
Dương Sơn Hạ: "Hiểu là được rồi... Không đúng, tôi fan từ bao giờ? Tôi chưa từng là fan của Thẩm Mạn!"
Người chết rồi, chỉ có cái miệng là cứng, Tần Nhất Tinh nghĩ tới chuyện Thẩm Mạn không add WeChat cậu, cậu lén lút khóc ba ngày lúc đó trong đội có không ít người biết đấy nhưng anh ta vẫn giữ thể diện cho Dương Sơn Hạ, nói: "Cũng đúng, tính cách cậu cương trực, chắc chắn không thích những kẻ tiểu nhân như Thẩm Mạn."
Dương Sơn Hạ: "Cậu ta không tiểu nhân đến mức đó..."
Tần Nhất Tinh: "..." Dương Sơn Hạ cậu bị bệnh à?
...
Gần đây Thẩm Mạn có chuyện sầu não, kể từ khi anh và Từ Chu Dã quyết định người có năng lực thì nằm trên, anh bắt đầu bồi bổ một số kiến thức, siêu chủ đề Mạn Thiên Biện Dã cũng trở thành nơi anh lướt mạng. Xem nhiều, anh lại thấy các cô gái này khá thú vị, văn chương, hội họa, thậm chí cả cắt ghép video gần như thứ gì cũng biết, quả thực là toàn năng.
Đặc biệt là video được cắt ghép xong lại phối hợp với BGM phù hợp, Thẩm Mạn suýt chút nữa đã tin rằng anh và Từ Chu Dã đã yêu nhau vài năm rồi—
...
Tiết Thanh Minh, đội được nghỉ ba ngày.
Từ Chu Dã đi cùng Thẩm Mạn về quê quét mộ, hai người cũng không vội về căn cứ mà đến căn nhà Từ Chu Dã thuê gần căn cứ.
Căn nhà này môi trường khá tốt, hai phòng ngủ một phòng khách, một phòng cho Từ Chu Dã một phòng để dành cho mẹ Từ thỉnh thoảng đến ở.
Trước khi lên nhà, hai người ghé qua siêu thị mua rau củ để nấu bữa tối.
Lúc thanh toán, cả hai đều cúi đầu trông như đang chơi điện thoại, Thẩm Mạn là người mất bình tĩnh trước, nhìn một lúc rồi giơ tay về phía một món hàng trên kệ, một mạch đưa cho nhân viên thu ngân.
Từ Chu Dã là một kẻ mặt dày, thấy hành động của Thẩm Mạn cậu lại lấy thêm một hộp nữa.
Thẩm Mạn nhìn thấy, không nhịn được hỏi: "Có gì khác à?"
Từ Chu Dã thản nhiên nói: "Không phải anh thích vị kem vani à?"
Thẩm Mạn: "..."
Từ Chu Dã nói: "Em nhớ kem đánh răng của anh đều là vị kem vani..."
Bất chấp ánh mắt ngạc nhiên của nhân viên thu ngân, Thẩm Mạn bình tĩnh nói: "Nói nhiều."
Mặc dù đeo khẩu trang che đi nửa khuôn mặt nhưng Từ Chu Dã cảm thấy Thẩm Mạn đang căng thẳng. Không chỉ căng thẳng mà có lẽ cả khuôn mặt đều đã đỏ bừng... có thể nhìn thấy qua tai của anh.
Ra khỏi siêu thị, Thẩm Mạn phá vỡ sự im lặng hỏi Từ Chu Dã: "Em đã làm chuyện đó bao giờ chưa?"
Từ Chu Dã nói: "...Chưa, còn anh?"
Thẩm Mạn: "... Anh cũng chưa."
"Nhưng không sao." Thẩm Mạn giả vờ bình tĩnh: "Anh đã nghiên cứu rõ ràng rồi! Em yên tâm giao cho anh..."
Từ Chu Dã nghĩ anh nghiên cứu ở đâu mà rõ, hơn nữa mua bao cao su thôi mà đã căng thẳng thế này sao em yên tâm giao cho anh được, nhưng nghĩ thế thôi cậu cũng không phản bác, cười toe toét nói: "Vâng vâng, anh ơi, em chắc chắn tin anh."
Tin thì tin, còn giao cho ai thì tự dựa vào bản lĩnh đi.
...
Ngày hôm sau trời nắng đẹp.
Ánh nắng hơn mười một giờ chiếu vào phòng qua khe rèm, vừa vặn rọi thẳng vào mặt Thẩm Mạn.
Ánh sáng chói mắt khiến anh miễn cưỡng mở mắt ra liền thấy Từ Chu Dã không biết đã tỉnh từ lúc nào, đang chống cằm mỉm cười nhìn mình.
Thẩm Mạn: "Khát..." Không nói thì không sao, vừa mở miệng giọng anh đã khàn đặc, khàn đến đáng sợ.
"Em đi lấy nước." Từ Chu Dã lại tràn đầy sức sống lấy nước đưa đến môi Thẩm Mạn.
Uống vài ngụm thì dễ chịu hơn một chút, Thẩm Mạn nhìn lên trần nhà, đôi mắt đẹp đó không có chút thần sắc, anh nói: "Mấy giờ rồi?"
"Hơn mười một giờ." Từ Chu Dã cảm thấy dáng vẻ này của anh đáng yêu không chịu nổi, cúi sát hôn lên khóe môi anh: "Dậy ăn gì không?"
"Không ăn." Thẩm Mạn che mắt bằng cánh tay, hờn dỗi nói: "Ăn cơm em nấu rồi mông anh đau."
Từ Chu Dã cười không ngừng: "Không phải chính anh nói là tự dựa vào bản lĩnh sao?"
Thẩm Mạn: "..." Anh bỏ tay ra nhìn Từ Chu Dã đang trần nửa thân trên.
Tên nhóc này ngày nào cũng chạy bộ, tập gym. Bình thường mặc đồng phục đội rộng thùng thình nên không nhận ra cởi ra mới thấy cơ bắp đẹp đến nhường nào, bụng tám múi vai rộng eo hẹp, chuẩn hình tam giác ngược.
Thẩm Mạn bị cậu chỉ cần một tay đã ấn chặt, lúc cậu đè cả người lên, Thẩm Mạn đẩy cũng không đẩy nổi—
Thế là, Thẩm Mạn nói tự dựa vào bản lĩnh ngậm ngùi nhận thua.
Trong lòng vẫn có chút không phục, Thẩm Mạn nói: "Bình thường em thật sự chỉ tập tạ thôi à?"
Từ Chu Dã nói: "Thật mà."
Thẩm Mạn nói: "Người Trung Quốc không lừa người Trung Quốc!"
Từ Chu Dã im lặng một lát, quyết định bảo vệ quốc tịch của mình: "Ừm... em có tập tán thủ..."
Thẩm Mạn: "?"
Từ Chu Dã: "Và đấu đối kháng nữa."
Thẩm Mạn: "??"
Từ Chu Dã: "cũng có chạm qua Jujitsu một chút..."
Thẩm Mạn: "..." Anh giơ tay ra ra hiệu dừng lại, biểu thị mình biết rồi, không cần nói nữa.
Từ Chu Dã nói: "Thật sự chỉ học sơ sơ thôi!"
Thẩm Mạn nghi ngờ: "Em bắt đầu học từ khi nào?"
Từ Chu Dã gãi sau gáy: "Tám tuổi."
Mẹ cậu thích đưa cậu đi du lịch khắp nơi, Có một số nơi an ninh không tốt nên cả nhà đều học võ tự vệ. Cậu bắt đầu học từ năm tám tuổi, đối diện với người bình thường chưa từng luyện tập và có cân nặng tương đương với mình, một chọi ba không thành vấn đề.
Thẩm Mạn hoàn toàn phục sát đất, hay cho cái từ chạm qua một chút với cả chỉ học sơ sơ.
Từ Chu Dã nhìn vẻ thất bại của anh, lại có chút xót xa, nói: "Anh ơi, đừng buồn mà, lần sau để anh nằm trên nha."
Thẩm Mạn đáp: "Chịu chơi chịu thua! Anh không đến mức vì thua mà suy sụp!" Cũng chỉ là nói đùa thôi, thật ra xét cho cùng anh cũng không quá bận tâm chuyện trên dưới, chỉ là đôi khi có chút hiếu thắng theo thói quen nghề nghiệp. Anh ngồi dậy, kéo căng một bộ phận nào đó, đau đến mức nhăn nhó: "Chỉ là cái kỹ thuật của em—"
Từ Chu Dã nói: "Đây là lần đầu, chưa có kinh nghiệm." Cậu cúi sát dùng đầu cọ cọ vào má Thẩm Mạn: "Lần sau em đảm bảo phục vụ anh sung sướng thoải mái."
Thẩm Mạn: "..." Đồ vô liêm sỉ!
"Với lại, phía sau anh không phải cũng rất thoải mái sao." Còn vô liêm sỉ hơn đang chờ phía sau. Từ Chu Dã thốt ra một chuỗi lời lẽ tục tĩu, kiểu mà nói ra là sẽ bị chặn ngay, nghe đến mức Thẩm Mạn đỏ mặt: "Đủ rồi—"
Từ Chu Dã nói: "Đủ chưa?"
Thẩm Mạn che mặt: "Đủ rồi."
Từ Chu Dã: "Hì hì."
Người ta nói người hướng nội là đồ chơi của người hướng ngoại. Lúc này Thẩm Mạn cảm nhận sâu sắc câu nói này, hình như anh thật sự bó tay với Từ Chu Dã... Người này da dày thịt béo, dao kiếm không đâm thủng, lửa nước không xâm phạm, trong từ điển không có hai chữ xấu hổ.
Thẩm Mạn còn nghĩ rằng trước đây tên nhóc này hay ra vẻ ngượng ngùng là giả.
"Anh ơi, anh ơi." Yêu Thẩm Mạn đến mức không thể tả, Từ Chu Dã như một chú chó lớn thỏa mãn, hận không thể dính chặt lấy Thẩm Mạn không rời.
Hai người quấn quýt một lúc lâu, Thẩm Mạn nói mình đói rồi.
Từ Chu Dã: "Vậy em đi làm gì đó cho anh ăn nha."
Rất nhanh, mùi thơm của thức ăn truyền đến từ phòng ăn, Thẩm Mạn trèo ra khỏi giường, còn chưa bước xuống đã hít một tiếng shh. Anh vịn eo, cắn răng, anh không chỉ đau eo mà cả bên trong đùi cũng rát bỏng, lúc đứng dậy toàn thân anh run rẩy.
Thẩm Mạn: "..." Anh phục rồi.
Từ Chu Dã sợ Thẩm Mạn đói nên nấu một bát mì trứng, thêm chút giấm và dầu mè, đậy lên hai quả trứng ốp la vàng óng, nhìn thôi đã thấy k*ch th*ch vị giác.
Thẩm Mạn đói bụng thật nhưng vừa ăn miếng đầu tiên đã lẩm bẩm: "Sao môi đau thế."
Từ Chu Dã ngồi bên cạnh, mặt mày ngây thơ nói: "Chắc là bị nóng trong người rồi."
Thẩm Mạn: "..." Thật không?
Đợi đến khi anh khó khăn ăn xong mì, vào nhà vệ sinh tắm mới phát hiện cả môi mình đều tróc da, sưng to, không giống nóng trong mà giống bị người ta cắn xé.
Thẩm Mạn: "..." Từ Chu Dã, Đ* c*m th* nhà em.
Tắm xong, cuối cùng cũng dễ chịu hơn một chút, Thẩm Mạn cầm điện thoại lên thấy tin nhắn Triệu Nhuy hỏi anh khi nào về.
Anh nhắn lại một dấu chấm hỏi, hỏi cậu ta có việc gì.
-Cái đó, đội trưởng, có chút chuyện muốn bàn với anh.
-?
-Em muốn ra ngoài ở một thời gian.
-?
-Anh đừng có toàn đánh dấu chấm hỏi chứ, được không anh.
-Hỏi quản lý.
-Quản lý chắc chắn không đồng ý...
-Tôi cũng không đồng ý.
-Huhu, em xin anh, đây là ước nguyện duy nhất của em trước khi chết, anh đồng ý rồi chắc chắn quản lý không nói gì đâu.
Đột nhiên muốn ra ngoài ở, với sự hiểu biết của Thẩm Mạn về cậu ta, chắc chắn Triệu Nhuy xảy ra chuyện gì đó. Anh ngồi trên sofa đang suy nghĩ chuyện đó là gì, chú chó bị bỏ rơi liền đi tới, ngửi ngửi phần tóc Thẩm Mạn vừa gội xong còn vương mùi sữa tắm, lẩm bẩm: "Anh ơi, hay là tụi mình cũng ra ngoài ở đi?"
Thẩm Mạn: "!" Anh nhìn Từ Chu Dã rồi lại nhìn điện thoại, lập tức thông suốt.
-Triệu Nhuy
-Anh Thẩm ơi, sao thế anh Thẩm, anh đồng ý rồi ạ?
-Có phải cậu muốn ra ngoài sống chung với người yêu không?
-Ặc... sao anh biết?
Sao tôi biết à? Bởi vì bạn trai tôi cũng muốn làm vậy. Thẩm Mạn không biểu cảm, lạnh lùng vô tình gõ ra hai chữ không được.
-À, tại sao ạ?
Không có tại sao cả, không ai được phép vì yêu đương mà ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu, Triệu Nhuy không được— "Em cũng không được." Thẩm Mạn trả lời đề nghị của Từ Chu Dã.
Từ Chu Dã: "Ơ? Sao lại không được, khoan đã, sao lại là cũng không được? Còn ai muốn ra ngoài ở nữa à?"
Thẩm Mạn nói: "Không có ai, anh buồn ngủ rồi, ngủ tiếp đây."
Từ Chu Dã: "Ơ ơ?"
Ơ cũng vô dụng, trái tim Thẩm Mạn cứng như sắt, quyết không để tình cảm làm chậm trễ sự nghiệp dù chỉ một chút, của bất cứ ai cũng vậy.
-----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Thẩm Mạn: Không ai được cản tôi gây dựng sự nghiệp!
Từ Chu Dã: Không ai được cản tôi gây dựng anh trai tôi!
Hai người đều có mục tiêu lớn.