Vì Sao Trên Bầu Trời - Tây Tử Tự

Chương 78

Tháng năm thành phố ven biển đã bắt đầu nóng lên.

Thẩm Mạn đứng dưới cây Du cao lớn, không hút thuốc mà lấy một viên kẹo cao su hương việt quất ra, xé bao rồi cho vào miệng, bỗng một cánh tay vươn tới: "Cho em một viên với."

Thẩm Mạn không cần quay đầu cũng biết đó là Từ Chu Dã, anh lại lấy thêm một viên đưa cho cậu.

"Sao thế, tâm trạng không tốt à?" Từ Chu Dã nhận ra.

"Không có." Thẩm Mạn nói: "Nhớ lại khoảng thời gian này năm ngoái thôi."

Từ Chu Dã: "Lúc đó em còn chưa đến mà."

Từ Chu Dã đến ACE sau khi Master Cup kết thúc và sau kỳ chuyển nhượng mùa hè nhưng cậu đã xem các trận đấu năm ngoái, ACE đánh rất tệ, tuy giành được suất tham dự Master Cup nhưng thua liền hai trận ở vòng loại trực tiếp, bị tiễn thẳng về quê.

Lúc đó, những lời chửi bới trên mạng rất khó nghe, ngay cả Từ Chu Dã xem cũng nhăn mày, huống chi là Thẩm Mạn.

Thẩm Mạn nhai kẹo cao su, ngẩng đầu lên nhìn cây Du khổng lồ trên đầu.

Từ Chu Dã ngẩng đầu theo anh, cậu không biết Thẩm Mạn đang nhìn gì: "Em vẫn thấy tâm trạng anh không vui."

Thẩm Mạn nói: "Thật sự không có."

Từ Chu Dã: "Ồ."

Cả hai giữ nguyên tư thế ngẩng đầu.

Một lúc sau, Triệu Nhuy đi ra thấy hành động của hai người, cậu ta cũng bắt đầu ngước nhìn bầu trời: "Mấy anh xem gì thế?"

Không ai trả lời cậu ta.

Triệu Nhuy càng tò mò, nhìn cây Du trên đầu chằm chằm.

Thế là ba người cùng nhau nhìn trời.

Huấn luyện viên bước ra liền thấy một nhóm người đứng bên đường ngước nhìn lên trời, không chỉ có ba người của đội ACE mà còn có cả người qua đường gần đó, tất cả đều đang ngẩng đầu nhìn lên.

Huấn luyện viên cũng không nhịn được ngẩng đầu tiện miệng hỏi người gần mình nhất: "Anh bạn, cậu nhìn gì đấy?"

"Không biết." Người đàn ông mặc chiếc áo phông đi biển hoa hòe nói: "Tôi thấy họ đều đang nhìn..."

Huấn luyện viên: "..."

Anh ta đi đến bên cạnh Thẩm Mạn: "Các cậu xem gì thế?"

Thẩm Mạn nói: "Nhìn máy tính lâu quá cổ không thoải mái... Mấy người đang làm gì vậy?" Anh cúi đầu xuống, phát hiện những người qua đường xung quanh đều đang giữ tư thế nhìn lên trời.

"Họ đang nhìn gì vậy?" Thẩm Mạn hỏi.

"Không biết." Từ Chu Dã nói: "Trên trời có cái gì à?"

Hai người đồng thời ngẩng đầu lên.

Huấn luyện viên chứng kiến toàn bộ sự việc: "..."

Đôi khi con người thật thú vị.

Cuối cùng mọi người tự giải tán, không phải vì phát hiện không có gì để xem mà vì muỗi quá nhiều, cắn không chịu nổi.

Chứng dị ứng của Từ Chu Dã vẫn chưa khỏi,cuối cùng Thẩm Mạn cảm thấy hơi lạ, nói: "Mấy ngày nay em ăn uống kiêng khem như vậy, rốt cuộc còn dị ứng với thứ gì khác nữa?"

Từ Chu Dã gãi cổ: "Em không biết."

Những nốt mẩn đỏ đó cứ lặn xuống rồi lại mọc lên, lặn xuống rồi lại mọc lên khiến cậu ngày nào cũng ngứa không chịu được.

Thẩm Mạn thấy cứ tiếp tục như vậy không ổn liền rà soát kỹ lịch trình của Từ Chu Dã, phát hiện tình trạng của cậu thường nghiêm trọng vào lúc sáng, đến chiều thì đỡ hơn rồi sau một đêm lại tái phát nghiêm trọng.

Thẩm Mạn nhìn Từ Chu Dã lúc lâu rồi nói đùa một câu: "Từ Chu Dã, chẳng lẽ em dị ứng với anh?"

Từ Chu Dã: "Hả?"

Thẩm Mạn: "Tối nay em đừng ngủ chung giường với anh nữa."

Từ Chu Dã vùng vẫy: "Không chịu đâu—"

Thẩm Mạn lòng sắt đá: "Không chịu cũng phải chịu."

Từ Chu Dã vùng vẫy không thành, đành phải mang thân đầy mẩn đỏ bị đuổi về phòng mình. Trước khi đi, cậu cố gắng đòi một nụ hôn sâu nhưng bị Thẩm Mạn từ chối thẳng thừng.

"Không được." Thẩm Mạn nói: "Lỡ đâu thật sự dị ứng với anh thì sao."

Từ Chu Dã nghe vậy, giận dữ bốc lên trong lòng. Dù cho có thật sự dị ứng, cậu cũng phải đè Thẩm Mạn ra làm cho đến khi khỏi dị ứng mới thôi!

Từ Chu Dã phản kháng không thành đành bị đuổi về phòng mình.

Dị ứng với Thẩm Mạn— chuyện này quá vô lý, Từ Chu Dã chỉ xem đó là cái cớ mà Thẩm Mạn tìm ra để đuổi mình về phòng. Kết quả, sáng hôm sau cậu kéo cổ áo phông xuống nhìn vào gương thấy những nốt mẩn đỏ không chịu lặn suốt mấy ngày qua sau một đêm lại thật sự giảm đi đáng kể—

"Không phải chứ?" Đồng tử Từ Chu Dã giãn ra, cảm thấy không ổn.

Cốc cốc cốc, chưa kịp để Từ Chu Dã phản ứng đã có người gõ cửa, không cần nghĩ cũng biết là Thẩm Mạn.

Từ Chu Dã thất thần đi mở cửa.

"Sao đấy?" Thẩm Mạn đến gọi Từ Chu Dã dậy ăn sáng, vừa mở cửa đã thấy mặt cậu như đưa đám: "Sao?"

Từ Chu Dã muốn lấp l**m: "Không có gì, chỉ là thấy trời hơi nóng thôi."

Nhưng Thẩm Mạn không phải người dễ bị lừa, anh nhướn mày nói trúng tim đen: "Dị ứng đỡ rồi à?"

Từ Chu Dã: "... Chưa đỡ."

Miệng nói chưa đỡ nhưng cổ áo lại bị Thẩm Mạn kéo xuống để lộ vùng cổ.

Thẩm Mạn: "Đây gọi là chưa đỡ?"

Từ Chu Dã trơ mắt nói dối: "Vẫn ngứa lắm anh?" Cậu giả vờ gãi gãi.

"Thôi, đừng gãi nữa," Thẩm Mạn thừa biết trong đầu cậu đang nghĩ gì, nói: "Mấy ngày này cứ ngủ riêng đi, về rồi tính tiếp."

Từ Chu Dã không phục: "Chắc chắn là phòng của anh có vấn đề, anh qua phòng em ngủ đi!"

Lời giải thích này cũng hợp lý, thế là tối hôm đó đến lượt Thẩm Mạn tắm xong qua phòng Từ Chu Dã. Từ Chu Dã cọ xát, hôn hít anh nói chắc chắn hôm nay không sao.

Sáng hôm sau, Thẩm Mạn vừa mở mắt đã thấy Từ Chu Dã gãi cổ lia lịa.

Những nốt mẩn đỏ lặn đi khá nhiều lại xuất hiện trên cổ Từ Chu Dã, cậu vẫn chưa tỉnh ngủ nhưng tay đã vô thức gãi rất mạnh.

Thẩm Mạn nhìn Từ Chu Dã một lúc lâu, cảm thấy hơi cạn lời, ban đầu chỉ nói đùa không ngờ Từ Chu Dã thật sự dị ứng với anh.

Từ Chu Dã mở mắt ra thấy Thẩm Mạn đang mặc quần áo bên cạnh, cậu cảm thấy không ổn: "Anh ơi—"

Thẩm Mạn nói: "Thôi, mấy ngày này ngủ riêng đi."

Từ Chu Dã: "Oa oa oa."

Lại tỏ ra tủi thân, ủ rũ như một quả bóng bị xì hơi.

"Đi thôi, xuống ăn sáng." Thẩm Mạn nói.

Nếu là bình thường, chắc chắn Thẩm Mạn sẽ dỗ dành nhưng giờ thì không được. Thậm chí anh còn không dám đến gần Từ Chu Dã, hai người một trước một sau đi đến nhà ăn khiến Triệu Nhuy tưởng họ cãi nhau.

"Hai người đang làm gì vậy?" Triệu Nhuy nhân lúc Thẩm Mạn đi lấy đồ ăn sáng, hỏi dò Từ Chu Dã: "Cãi nhau à?"

Từ Chu Dã nói: "Không có."

Triệu Nhuy hỏi lại: "Thật sự không có?"

Vừa lúc đó Thẩm Mạn quay lại, tay cầm hai đĩa thức ăn anh đưa cho Từ Chu Dã một đĩa, Từ Chu Dã đang định giơ tay ra nhận thì nghe Thẩm Mạn lạnh nhạt nói một câu: "Em đừng đụng vào anh."

Từ Chu Dã: "..."

Triệu Nhuy: "..." Ôi chà, ôi chà, thế này mà không cãi nhau á?

Thẩm Mạn đặt đĩa thức ăn trước mặt Từ Chu Dã xong, anh mới ngồi xuống cắn một miếng trứng chiên.

Từ Chu Dã héo hon: "Anh uống sữa không? Em đi lấy một cốc..."

Thẩm Mạn: "Không uống, lấynước đá là được."

Từ Chu Dã nói được rồi sau đó đứng dậy đi.

Triệu Nhuy quay sang nhìn Thẩm Mạn, vẻ mặt cực kỳ tọc mạch, lại hỏi câu lúc nãy: "Cãi nhau à?"

Thẩm Mạn lại cắn một miếng trứng chiên, thờ ơ nói: "Không có."

"Không có?" Triệu Nhuy nói: "Không có mà sao trông anh hung dữ thế."

Thẩm Mạn hỏi lại: "Hung dữ? Tôi vừa hung dữ à?"

Triệu Nhuy thầm nghĩ bảo người ta đừng đụng vào mình mà không hung dữ á, nhưng ngoài miệng lại nói: "Cũng... cũng bình thường."

Thẩm Mạn: "Tôi không hung dữ, tại em ấy bị dị ứng mà?"

Triệu Nhuy hỏi: "Sao, bị dị ứng nên không nghe lời anh, không chịu uống thuốc à?"

Chuyện không chịu uống thuốc thì chỉ có Thẩm Mạn làm được, còn Từ Chu Dã rất đáng tin. Ngày thứ hai bị dị ứng cậu đã vội vàng đặt lịch khám và đi bệnh viện rồi, Từ Chu Dã mang hai cốc nước đi về chỗ ngồi thì nghe thấy bạn trai mình vừa nhàn nhã ăn trứng chiên vừa nói: "Không phải, em ấy dị ứng với tôi cơ."

"Phụt—" Triệu Nhuy suýt phun nước ra ngoài.

Từ Chu Dã gầm lên: "Thẩm Mạn, em nói cho anh biết, em đã là người của anh rồi, anh đừng hòng dùng cái cớ này để vứt bỏ em!"

Thẩm Mạn hơi vô tội: "Là em dị ứng với anh chứ không phải anh dị ứng với anh." Anh ngước mắt lên, đôi mắt đẹp nhìn thẳng Từ Chu Dã: "Có vứt bỏ thì cũng là em vứt bỏ anh mới đúng chứ."

Từ Chu Dã chỉ muốn gào thét.

Triệu Nhuy hóng chuyện rất thỏa mãn: "Thật sự dị ứng với anh ấy hả?"

"Ừ, hôm qua đã đỡ hơn, tối qua ngủ chung một giấc." Thẩm Mạn nói: "Lại nghiêm trọng hơn rồi."

Triệu Nhuy: "Hình như thật sự có chuyện đột nhiên dị ứng thế này... Trước đây một người bạn của em đi công tác ba tháng, về nhà đột nhiên dị ứng với con mèo đã nuôi tám năm."

Thẩm Mạn: "Vậy anh ta làm sao?"

Triệu Nhuy: "Biết làm sao được, đều là cục vàng cả, vừa uống thuốc dị ứng vừa tiếp tục nuôi thôi."

Tất nhiên, chuyện này không khoa học vì sau khi dị ứng mà tiếp xúc lâu dài với mèo không những không khỏi mà ngược lại còn có thể chuyển biến thành hen suyễn nghiêm trọng hơn.

Từ Chu Dã sụp đổ: "A a a a, rốt cuộc là sao đây!"

Thẩm Mạn lại tỏ ra rất bình tĩnh: "Đừng vội, biết đâu sau khi thi đấu xong về nhà lại hết thì sao."

Từ Chu Dã buồn bã, chán nản, còn hơn nửa tháng nữa mới kết thúc giải đấu, với cái tính của Thẩm Mạn thì chắc chắn hơn nửa tháng này cậu không thể hôn hít ôm ấp anh được.

Giờ ăn sáng kết thúc, trận đấu tiếp theo của họ diễn ra ngày mốt, đối thủ là đội đến từ khu vực Wildcard*.

(*Khu vực Wildcard là thuật ngữ trong thể thao điện tử, đặc biệt là Liên Minh Huyền Thoại, chỉ các khu vực thi đấu nhỏ, ít được biết đến và kém cạnh tranh hơn so với các khu vực lớn.)

Đó là một ván BO1 không quá áp lực, hiện tại ACE quá mạnh, đánh với các đội Wildcard này cứ như đánh với máy, cuối cùng còn khiến tuyển thủ bên kia phải bật khóc.

Lúc đi bắt tay sau trận, Từ Chu Dã giơ tay ra nhưng đi rừng đối diện không giơ tay bắt lại, không phải vì hậm hực mà vì đang được đồng đội ôm an ủi. Tuy bất đồng ngôn ngữ nhưng bị đôi mắt đỏ hoe pha lẫn oán giận đó nhìn chằm chằm khiến Từ Chu Dã cũng rùng mình.

"Chúng ta ra tay hơi nặng à?" Từ Chu Dã thì thầm với Thẩm Mạn.

"Huấn luyện viên không bảo em nương tay à?" Thẩm Mạn lại nhai kẹo cao su, khi thi đấu không được hút thuốc hay ăn vặt nhưng được nhai kẹo cao su.

"Em nương tay rồi mà." Từ Chu Dã nói: "Không phải cuối trận cố ý dâng cho họ vài mạng à?"

Thẩm Mạn: "Pha dâng đó hơi cố ý quá rồi."

Từ Chu Dã: "..."

"Thôi." Thẩm Mạn nói: "Đánh rồi thì xong rồi, cứ thế đi."

Thông thường mọi người đều chừa cho nhau chút thể diện, không đánh cho đối phương thảm hại đến mức đó, ván đầu tiên này, đối thủ của họ 0 mạng, 0 trụ, còn dễ hơn cả đánh với máy.

Cái vẻ khóc thảm thiết đó khiến các bình luận viên cũng không nỡ, nói: "Ôi chao, đánh bọn trẻ thế này, nhẹ tay chút đi, đánh cho khóc rồi kìa."

Bình luận viên số hai nói: "Fest quá mạnh tay, vẫn là Slow có chừng mực hơn."

Dĩ nhiên, nói thế thôi chứ giọng điệu của cả hai đều mang ý cười và nói đùa, vì đã là thi đấu thì thắng lợi là trên hết.

Dọn dẹp xong, các thành viên ACE chuẩn bị về homestay.

Vừa bước ra khỏi sân vận động, bên ngoài đã bắt đầu nổi gió lớn.

"Hỏng rồi." Quản lý đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Hình như mấy ngày nay có cảnh báo bão phải không?"

"Đúng là vậy." Lưu Thế Thế nhớ lại tin nhắn cảnh báo mình nhận được, anh ta nhìn cả nhóm thấy ai cũng ngơ ngác: "Ủa, sao mọi người không phản ứng gì hết vậy?"

"Bão thì sao chứ?" Triệu Nhuy được coi là nửa người miền Bắc, cả đời chưa thấy biển bao giờ, hoàn toàn không có khái niệm gì về bão.

Trong nhóm chỉ có Lưu Thế Thế là lớn lên ở vùng biển, anh ta hơi bất lực: "Mai cậu sẽ biết sao thôi."

Về đến biệt thự, gió càng lúc càng lớn.

Cửa sổ phòng Thẩm Mạn chưa đóng bên trong đã lộn xộn cả lên, khó khăn lắm anh mới đóng được cửa sổ thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Mở cửa ra, không ngoài dự đoán là Từ Chu Dã.

"Anh quên đóng cửa sổ à?" Bước vào phòng, Từ Chu Dã thấy đồ đạc trong phòng Thẩm Mạn bị gió thổi tung lộn xộn.

"Ừm." Thẩm Mạn nói: "Em đóng chưa?"

Từ Chu Dã: "Em chưa từng mở luôn." Cậu bám lấy anh: "Anh ơi..."

"Không được." Thẩm Mạn nói: "Ít nhất là trong thời gian thi đấu thì không được." Anh biết Từ Chu Dã không từ bỏ ý định muốn ngủ lại đây nhưng bây giờ chưa tìm ra nguồn gây dị ứng, anh không muốn Từ Chu Dã cứ phải chịu một vòng mẩn đỏ trên cổ khi vào chung kết.

Từ Chu Dã không cam lòng, vẫn muốn nài nỉ thêm nhưng thái độ Thẩm Mạn kiên quyết, nói ngồi chơi một lúc thì được, ngủ lại thì tuyệt đối không.

Từ Chu Dã đành bất lực bỏ cuộc.

Cũng phải, chỉ cần liên quan đến thi đấu, Thẩm Mạn sẽ không bao giờ để chuyện cá nhân ảnh hưởng đến trạng thái thi đấu của bất kỳ đồng đội nào.

Anh chính là một đội trưởng sắt đá và vô tình như vậy.

"Vậy tối ngủ nhớ đóng chặt cửa sổ nhé." Từ Chu Dã nói: "Sắp có mưa lớn rồi đấy."

Cơn bão được đặt tên là Mật Đường.

Nghe thì ngọt ngào nhưng sức gió lại cực kỳ hung tợn.

Thẩm Mạn sống ở đất liền từ nhỏ, tuy đã từng nghe nói nhưng đây là lần đầu tiên trải nghiệm trực tiếp cảnh tượng như ngày tận thế này.

Gió lớn đến mức như muốn nhổ bật gốc cả cây cối trên mặt đất, gió hòa lẫn nước mưa khiến đất trời như chìm vào một vùng hỗn loạn tuyệt vọng.

Tiếng gió rít gào làm cửa kính ban công kêu cạch cạch. Lúc này, đứng quá gần cửa sổ không phải là một lựa chọn khôn ngoan.

Mặc dù rất không muốn nhưng dưới sự giục giã của Thẩm Mạn, Từ Chu Dã vẫn ngoan ngoãn trở về phòng mình. Trước khi đi, cậu cố đòi một nụ hôn nhưng bị Thẩm Mạn dùng ngón trỏ nhẹ nhàng ấn lên môi mà từ chối: "Không được, lỡ dị ứng nặng hơn thì sao?"

Từ Chu Dã muốn khóc mà không ra nước mắt.

"Về đi, tối ngủ nhớ uống thuốc đầy đủ." Thẩm Mạn dặn dò.

Từ Chu Dã nói: "Vâng..."

Sau khi Từ Chu Dã đi, căn phòng trở nên tĩnh lặng.

Dù hơi không muốn thừa nhận nhưng Thẩm Mạn bất ngờ nhận ra rằng, anh hơi không quen với sự yên tĩnh đột ngột này. Thậm chí khi tắm xong, vừa lau tóc vừa bước ra ngoài, anh theo phản xạ gọi một câu: "Chu Dã, máy sấy để đâu rồi?"

Dĩ nhiên không ai trả lời, Thẩm Mạn mất hai giây để nhớ ra Từ Chu Dã đã bị anh đuổi về phòng. Lúc này, thứ duy nhất đáp lại anh chỉ là tiếng gió rít ù ù.

Thẩm Mạn tìm thấy chiếc máy sấy mình cần trên tủ đầu giường.

Anh do dự một lát, cầm lấy điều khiển, bật tivi chọn đại một kênh rồi mới bắt đầu sấy tóc.

Tivi đang chiếu tin tức, giọng nói trang trọng của người dẫn chương trình khiến căn phòng có thêm chút hơi người. Có vẻ như đã rất lâu rồi anh không còn cảm giác cô đơn, kể từ khi hai người xác nhận mối quan hệ, Từ Chu Dã luôn đồng hành bên cạnh anh mọi lúc mọi nơi. Sự đồng hành này không hề quá phô trương mà nó luôn hiện hữu bên cạnh như không khí, chỉ khi biến mất thì người ta mới đột nhiên cảm thấy ngạt thở.

Thẩm Mạn vô tâm sấy tóc, bên ngoài cửa sổ, đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên như vật nặng rơi xuống đất— rồi đèn trong nhà tắt lịm, xung quanh chìm vào bóng tối.

Mất điện rồi, Thẩm Mạn phản ứng lại.

"Á!!!!" Một tiếng hét kinh hoàng vang lên từ ngoài phòng.

Có chuyện gì vậy? Thẩm Mạn đặt máy sấy xuống, mở cửa phòng ngủ bước ra ngoài.

Bên ngoài gió vẫn rít điên cuồng, cả biệt thự tối đen như mực chỉ có thể dựa vào ánh sáng điện thoại mới miễn cưỡng nhìn rõ xung quanh.

"Triệu Nhuy?" Thẩm Mạn đoán người hét là Triệu Nhuy.

"Cứu mạng, cứu mạng—" Quả nhiên là giọng của Triệu Nhuy, cậu ta vốn đã sợ bóng tối, bên ngoài lại mưa to gió lớn, bầu không khí này còn đáng sợ hơn cả escape room.

"Cậu hét cái gì vậy?" Thẩm Mạn vô cùng khâm phục khả năng tạo bầu không khí của cậu ta, người không biết còn tưởng biệt thự có kẻ giết người hàng loạt đột nhập.

"Có người, có người trong phòng em!" Triệu Nhuy kêu thảm thiết.

Sau đó, tiếng kêu đột nhiên im bặt như thể có ai đó đột ngột bịt miệng cậu ta lại.

"Triệu Nhuy?" Cậu ta không kêu nữa, Thẩm Mạn lại cảm thấy hơi kỳ lạ. Anh muốn xuống xem tình hình, dò dẫm bước đến mép cầu thang nhưng vừa bước một bước, anh đã cảm thấy có điều không ổn— có người đứng phía sau anh.

Thẩm Mạn định quay người lại, cơ thể đột nhiên bị người phía sau ôm chặt lấy, cả người anh bị kéo vào lòng đối phương. Ký ức về việc từng bị fan cuồng đột nhập vào nhà ngay lập tức sống dậy, Thẩm Mạn giơ tay lên, dùng cùi chỏ th*c m*nh vào người phía sau, anh đang định tiếp tục giãy giụa thì nghe thấy giọng nói tủi thân của ai đó vang lên từ phía sau.

"Anh ơi, là em mà." Đúng vậy, chính là Từ Chu Dã.

Cơ thể căng thẳng lập tức thả lỏng, Thẩm Mạn nhíu mày: "Em không lên tiếng mà đứng sau anh làm gì?"

Từ Chu Dã ăn một cú khá đau, ban đầu cậu chỉ định đùa một chút, không ngờ Thẩm Mạn lại phản ứng mạnh đến vậy, giờ cậu đau đến nhăn nhó.

Từ Chu Dã hít hà: "Em chỉ muốn tạo cho anh một bất ngờ thôi."

Ngạc nhiên thì có còn vui mừng thì không, Thẩm Mạn ấn cánh tay cậu, hỏi: "Vừa nãy anh dùng lực hơi mạnh, có đau không?"

Từ Chu Dã nói: "Không sao... Làm anh sợ rồi." Cậu ôm eo Thẩm Mạn, không nỡ buông tay: "Triệu Nhuy sao vậy? Chúng ta xuống xem sao?"

Thẩm Mạn: "Đừng ôm anh nữa, khó xuống cầu thang lắm."

Từ Chu Dã nói: "Vậy em không thấy đường, anh dẫn em đi nhé."

Vừa nói, cậu vừa nắm lấy tay Thẩm Mạn.

Hai người đan mười ngón tay vào nhau, cùng nhau bước xuống lầu.

-------------------------

Bình Luận (0)
Comment