10 giờ 40 phút sáng.
Ký túc xá của Ninh Kỵ trống trơn, cửa phòng đóng chặt. Một người một mèo đứng trước cửa phòng, chuẩn bị kế hoạch 'trộm người'.
Yến Tùy đội mũ lưỡi trai cúi đầu mở túi đeo chéo, hạ giọng nói: "Cửa đóng rồi, không có chìa khóa phòng, làm sao vào?"
Mèo tam thể ở trong túi thò đầu ra, giơ móng chỉ vào ô cửa sổ nhỏ cạnh cửa.
Yến Tùy thử đẩy cửa sổ, sờ thấy một chùm chìa khóa. Hắn lấy ra mở cửa rồi chui vào, động tác nhanh nhẹn như gió, không phát ra một tiếng động.
Trong phòng, mèo tam thể nhảy phốc ra khỏi túi, phóng như bay về phía chiếc giường trong cùng. Thấy cơ thể hình người của mình vẫn đang ngủ ngon lành trên giường, cậu thở phào nhẹ nhõm.
Yến Tùy liếc mắt nhìn qua, thấy vỏ gối của Ninh Kỵ đã không còn hình chú gấu Pooh nhỏ___ chắc là lần trước bị trêu nên giận dỗi, lật mặt gối mới chịu ngủ.
Mèo tam thể nhảy nhót trên giường, liên tục hối thúc Yến Tùy mau chóng 'trộm người'.
Yến Tùy nghĩ khá chu toàn, liếc quanh phòng rồi nói: "Không thể cứ thế mà đi, dễ bị lộ lắm."
Ký túc xá rất gọn gàng, mấy chiếc bàn học xếp thành hàng. Chỉ liếc mắt Yến Tùy đã biết bàn của Ninh Kỵ là cái nào___ cái thứ hai bên trái. Trên bàn có trưng bày mô hình Iron Man, ghế chơi game và bàn phím cơ đều mang tông màu tối giản đồng nhất, bên cạnh là mấy tấm huy chương và bằng khen xếp ngay ngắn.
Bàn học của đại học A kết hợp với tủ quần áo, Yến Tùy kéo tủ bên cạnh bàn của Ninh Kỵ ra, chọn hai bộ quần áo thường ngày của cậu.
Mèo tam thể nhảy lên bàn học, kêu hai tiếng đầy cảnh giác, không biết Yến Tùy định làm gì.
Yến Tùy cầm hai bộ đồ, nói: "Không lẽ tôi cứ cõng cậu mặc đồ ngủ ra ngoài? Còn giày nữa, không thay thì lộ mất."
Hắn nửa quỳ bên giường của Ninh Kỵ, một tay bế người đang ngủ say dậy, một tay vụng về giúp mặc áo khoác.
Ninh Kỵ đang ngủ mềm nhũn cả người. Đầu ngửa ra tựa lên vai của Yến Tùy, hàng mi cụp xuống, ngoan ngoãn để người ta giúp mặc áo khoác. Mái tóc mềm mại xõa trước trán nhìn cực kỳ hiền lành.
Yến Tùy nhìn cậu một cái, cổ họng khẽ chuyển động, sau đó tiếp tục mặc áo. Còn một chiếc quần dài trong tay, hắn khựng lại, như đang do dự có nên thay quần cho Ninh Kỵ không.
Mèo tam thể cảnh giác đặt móng lên cạp quần ngủ, như thể sống chết bảo vệ chiếc quần ấy.
Yến Tùy nhún vai____ biết thừa Ninh Kỵ tuyệt đối không để hắn thay quần cậu ngay cả trong lúc ngủ.
Hắn đứng dậy, bỏ chiếc quần vào lại tủ, tiện tay lấy thêm một đôi vớ. Sau đó hắn cúi đầu giúp Ninh Kỵ mang tất, chọn đôi giày đế bằng mà Ninh Kỵ hay đi, thay tất xỏ giày liền mạch không chút vấp.
Mèo tam thể hài lòng, ánh mắt khen ngợi như đang nhìn người hầu tận tụy nhất của mình.
Yến Tùy để lại một mẩu giấy trên bàn Ninh Kỵ, tiện tay lấy một chiếc túi chéo của cậu, bỏ điện thoại và sạc đang để cạnh gối vào túi.
Mọi thứ đã sẵn sàng.
Mèo tam thể nhảy khỏi giường, kêu meo meo thúc giục Yến Tùy mau đi.
Yến Tùy cúi xuống, vững vàng cõng Ninh Kỵ trên lưng. Hắn vòng tay giữ chặt hai đùi của cậu rồi nửa ngồi nửa quỳ, ra hiệu cho mèo tam thể chui vào túi.
Mèo tam thể nhanh nhẹn nhảy vào, chỉ để lộ cái đầu lông xù, ra hiệu với Yến Tùy: gogogogo!
Trong túi đeo của Yến Tùy là một Ninh Kỵ đang hô 'gogogo', sau lưng lại là một Ninh Kỵ đang ngủ say. Hắn lặng lẽ mở cửa phòng, nhanh chóng lướt qua phòng mình.
Tiếng bước chân vang lên trong cầu thang.
Yến Tùy – người vừa 'ăn trộm' thành công – bước nhanh như bay xuống hết tầng, nhưng vừa tới cửa thì hắn bị dì quản lý chặn lại.
"Ây ây ây, chuyện gì đấy?" Dì quản lý tóc xoăn thời thượng nhìn Yến Tùy đầy nghi hoặc, "Bạn học trên lưng cậu có chuyện gì à? Có cần dì gọi bác sĩ không?"
Yến Tùy nhấc người trên lưng lên, bình thản đáp: "Không sao đâu dì, cậu ấy chỉ bị hạ đường huyết thôi. Cháu cõng cậu ấy đến phòng y tế."
Dì quản lý nghe vậy liền căng thẳng: "Vậy mau đưa đến phòng y tế đi!"
"Dì ơi! Vòi nước vẫn chưa sửa xong, bao giờ thợ sửa mớ____"
Tiếng bước chân dồn dập vang lên, Tào Tả tay cầm cờ-lê chạy xuống, thấy bóng Yến Tùy thì hô lên: "Anh Tùy! Anh về khi nào thế?!"
Yến Tùy đang cõng người: "....."
Hắn quay lưng về phía Tào Tả, bình tĩnh nói: "Tôi đi qua thôi."
Tào Tả ba chân bốn cẳng chạy xuống tiếp: "Nước rò rỉ nữa rồi, ê anh Tùy_____"
Tào Tả hớn hở chạy xuống cầu thang, giọng nói đột ngột khựng lại, trợn mắt há hốc mồm nhìn Yến Tùy và người đang nằm trên lưng hắn.
Yến Tùy theo phản xạ đẩy người trên lưng lên một chút, định mở miệng giải thích.
Kết quả chưa kịp nói gì, Tào Tả đã run rẩy lắp bắp: "Anh Tùy, anh chạy sang ký túc xá bên cạnh đánh chết Ninh Kỵ rồi hả?"
Không thì sao lại thấy Yến Tùy cõng Ninh Kỵ trên lưng được chứ.
Yến Tùy: "......"
Tào Tả nhìn Ninh Kỵ đang mềm nhũn tay chân y như xác chết, lắp bắp nói tiếp: "Anh Tùy, giờ quay đầu vẫn còn kịp đấy, báo cảnh sát hay gọi cấp cứu 120 đi?"
Dì quản lý ký túc xá đầy nghi hoặc, theo bản năng khẽ khàng nắm lấy tay nắm cửa, định thủ sẵn phương án chốt cửa khẩn cấp.
Yến Tùy: "......Không cần báo cảnh sát, cũng không cần gọi 120. Ninh Kỵ bị tụt đường huyết thôi. Bạn cùng phòng của cậu ấy đều đi học rồi, tôi cõng cậu ấy đến phòng y tế."
Tào Tả lộ vẻ đau thương: "Anh Tùy, Ninh Kỵ có bò đến phòng y tế thì cũng tuyệt đối không để anh cõng đi đâu. Anh nói thật đi, bây giờ thú tội vẫn còn chưa muộn đó."
Yến Tùy: "......"
Mèo tam thể trong túi đeo chéo: "......"
Dì quản lý ký túc xá lặng lẽ siết chặt tay nắm cửa, chờ thời cơ đóng sập lại.
Yến Tùy nhắm mắt lại, thở ra một hơi: "Thật sự là tụt đường huyết, không tin thì cậu tự kiểm tra đi."
Tào Tả nuốt nước miếng, vươn tay chạm vào Ninh Kỵ đang nằm rũ trên vai Yến Tùy____ không tổn thương gì, thân nhiệt bình thường, không thấy vết thương rõ ràng.
Cậu ta thở phào: "Xem ra là Ninh Kỵ bị tụt đường huyết ngất ngay cửa ký túc, đang trên đường bò đến phòng y tế thì bị anh bắt gặp."
Chứ cậu ta thật sự không thể tưởng tượng nổi cái cảnh Ninh Kỵ – người luôn hếch cằm nhìn Yến Tùy bằng nửa con mắt – lại đi cầu cứu Yến Tùy.
Yến Tùy mở mắt, ánh mắt sâu thẳm: "Cậu tránh ra một chút được không? Tôi còn phải đưa cậu ấy đến phòng y tế."
Tào Tả vỗ trán, lập tức nghiêng người, hơi ngượng ngùng nói: "Ồ ồ, anh Tùy đi đi, anh có cần giúp gì không?"
Yến Tùy bảo không cần, lại đẩy người trên lưng lên một chút, bước về phía cổng ký túc xá. Tốc độ nhanh đến kinh ngạc.
Nhìn theo bóng lưng của xa dần Yến Tùy, Tào Tả vẫn chưa yên tâm. Cậu ta hô lên một câu: "Anh nhớ đưa người về đấy nhé!"
-
11 giờ 15 phút sáng.
Hai kẻ thành công 'trộm người' - một người một mèo, giờ đang bẹp dí trên ghế sofa.
Yến Tùy từ từ quay đầu nói: "Không phải chứ, tôi cõng cậu về suốt đường, cậu mệt cái gì?"
Mèo tam thể ngồi y chang người, tay chân vắt vẻo, dựa hẳn vào sofa, đè cả cái đuôi bông xù của mình bên dưới, vẻ mặt đầy mỏi mệt. Cậu 'meo' hai tiếng, tỏ vẻ là mệt tâm lý.
Yến Tùy: "....."
Hắn quay sang nhìn Ninh Kỵ hình người đang nằm ngủ say bên kia sofa. Nhìn chằm chằm một lúc thì bỗng nảy sinh ý xấu. Hắn vươn tay, ngón trỏ và ngón cái véo nhẹ vào má của Ninh Kỵ, nhéo một cái.
Thịt má mềm mềm bị nhéo phồng lên, Ninh Kỵ hình người nghiêng đầu dựa vào tay hắn, y như một con cá nóc mềm oặt.
Haha.
Yến Tùy càng thấy ngứa tay, bèn khẽ véo mũi cậu một cái. Nghĩ đến cảnh thường ngày Ninh Kỵ hay giơ ngón giữa về phía mình, Yến Tùy cúi đầu, cầm lấy hai ngón tay của cậu, tạo dáng chữ V 'yeah' rồi để lên má cậu.
Rất tốt, nhìn thuận mắt hơn hẳn.
Ninh Kỵ nghiêng đầu làm dấu 'yeah' đáng yêu hơn hẳn so với cái dáng vẻ giơ ngón giữa như mọi khi.
Mèo tam thể nằm ngửa trên sofa, cúi đầu nghịch cái đuôi đung đưa dưới mông, chơi vô cùng hăng say, hoàn toàn không biết mình đã biến thành 'người mẫu' để Yến Tùy cosplay làm trò đáng yêu.
Đợi đến khi chơi chán, cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy Yến Tùy đang ngồi xổm bên sofa, tháo hộp phụ kiện mới nhận từ shipper, lấy ra mấy cái bờm mèo con bắt đầu đội lên đầu Ninh Kỵ hình người.
Trên trán Ninh Kỵ hình người lúc này đã đội mấy cái kẹp tóc thú cưng màu hồng phấn - có cái gắn ngọc trai, có cái đính đá lấp lánh, có cả kẹp ren___ thậm chí còn bị nhét thêm một cái bờm tai mèo. Nhìn chẳng khác gì một xiên kẹo hồ lô đủ vị.
Mèo tam thể: "?"
Yến Tùy đang chăm chú trang trí thì bị ăn một cú tát mèo ngay mặt.
Hắn nhíu mày ngẩng đầu, vẻ mặt chẳng vui vẻ gì. Chỉ thấy mèo tam thể đang chỉ chỉ vào Ninh Kỵ hình người trên sofa.
Yến Tùy: "......"
Hắn lặng lẽ tháo hết mớ kẹp tóc lủng lẳng trên trán Ninh Kỵ xuống, vừa tháo vừa tiếc nuối___ nói thật, Ninh Kỵ đội mấy cái đó nhìn cũng xinh đấy chứ.
Ninh Kỵ có làn da trắng, sống mũi cao, lông mi đen và cong như quạt nan. Môi hồng nhạt, dáng môi đẹp, mang nét mềm mại kín đáo nhưng rất ưa nhìn.
Trán được gắn mấy cái kẹp tóc màu hồng và leng keng lủng lẳng mà chẳng thấy rối mắt tí nào, trái lại còn khiến vẻ ngoài trông càng thêm tinh xảo đáng yêu.
Mèo tam thể vung một đấm, đập văng cái kẹp tóc màu hồng trên mặt đất, kẹp tóc 'vèo' một phát bay cả mấy mét. Cậu lại vung trái một đấm, phải một đấm, đập sạch mấy cái kẹp còn lại trên sàn nhà.
Yến Tùy đang định lén nhét thêm một cái lên đầu: "....."
Hắn lặng lẽ nhét cái kẹp còn lại vào khe ghế sofa, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
....
"Chùa Thụy Phúc hay là đạo quán Linh Thạch? Người ta nói chùa Thụy Phúc linh nghiệm lắm nhưng cũng hơi quái dị."
Yến Tùy tựa người vào ghế sofa, một tay chống lên thành ghế, mắt lướt qua điện thoại, tìm kiếm các ngôi chùa và đạo quán nổi tiếng gần khu vực. Phía bên kia sofa, Ninh Kỵ hình người đang ngủ say gối đầu lên gối vuông và đắp một chiếc chăn mỏng.
Mèo tam thể đứng trên thành sofa, đẩy đầu của Yến Tùy, ra hiệu bảo hắn tiếp tục tìm kiếm.
Yến Tùy nâng tay lên, một mặt nhìn điện thoại, một mặt dùng đầu ngón tay kéo nhẹ đuôi mèo tam thể, nói: "Gần đại học A chỉ có mấy ngôi chùa và đạo quán này thôi. Thử cúng bái mấy chỗ này trước, nếu không có hiệu quả thì tiếp tục thử những chỗ khác....."
Mèo tam thể cào một dấu chéo lên trán của Yến Tùy.
Yến Tùy: ".....Chúa Jesus? Cậu bảo là cũng phải cúng cả Chúa Jesus sao?"
Mèo tam thể gật đầu tán thưởng.
Cả người và mèo vẫn chưa thống nhất được phải cúng thần linh phương Đông hay phương Tây thì đột nhiên điện thoại trên bàn trà 'Đại Lý Tự'* vang lên.
(*là cơ quan chuyên xử án thời cổ, có lẽ tác giả dùng cụm từ này để liên tưởng hài hước hai ẻm đang tranh luận nghiêm túc như xử án còn cái bàn trà là chủ tọa )
Tiếng chuông từ túi đeo chéo của Ninh Kỵ phát ra____ đó là điện thoại của Ninh Kỵ.
Cả người và mèo nhìn nhau một cái.
Yến Tùy lấy điện thoại ra, đưa màn hình điện thoại về phía mèo tam thể. Cái tên gọi đến nhấp nháy rõ ràng là 'Cao Tinh'.
Suy nghĩ một lát, mèo tam thể không hề do dự, 'bốp' một tiếng ấn từ chối cuộc gọi. Tiếng chuông liền im bặt.
Yến Tùy vẫn cầm điện thoại trên tay. Giây tiếp theo, có lẽ là lo lắng có chuyện gì đã xảy ra, Cao Tinh lại gọi tới.
Lần này Ninh Kỵ không thò móng vuốt ấn từ chối. Cả người và mèo cứ thế nhìn chằm chằm vào điện thoại, để chuông reo hết một lượt rồi màn hình tắt ngúm.
Mèo tam thể dùng móng vuốt gõ loạn trên màn hình điện thoại vài lần. Mật mã khóa màn hình của Ninh Kỵ rất đơn giản, bốn số sáu, cậu thử ba lần rồi mở khóa thành công.
Ninh Kỵ cúi đầu, mở WeChat, hai chân gõ gõ loạng choạng trên màn hình, định gửi biểu tượng 'không sao' cho Cao Tinh. Kết quả vì màn hình nhỏ quá, cậu bấm nhầm thành 'đồ ăn ngon'.
Cao Tinh bên kia hiện lên một dấu chấm hỏi, hỏi rốt cuộc là có chuyện gì.
Mèo tam thể quýnh quáng nên liền kéo Yến Tùy – người biết gõ phím – lại, Yến Tùy giúp cậu thu hồi tin nhắn vừa rồi. Sau đó bắt chước giọng điệu của Ninh Kỵ nhắn mấy câu, nói là vừa rồi không tiện nghe máy. Hai hôm nay có việc về nhà nên bảo Cao Tinh đừng lo.
Cao Tinh im lặng một lúc rồi b*n r* một tràng gào rú điên cuồng.
Cao Tinh: Em chạy đi đánh nhau với Yến Tùy rồi phải không!!!!!!!
Cao Tinh: Người ta đồn em bị Yến Tùy đấm ngất rồi bị cậu ta cõng vào bệnh viện đó!!!!!