Tài xế nghe thấy câu 'mèo siêu béo' từ đầu dây bên kia thì giật mình, "Bạn học à, mèo siêu béo là phải tính thêm tiền đó!"
"Mèo siêu béo có sức mạnh lớn lắm, mà nếu cào hỏng ghế xe của tôi thì sao?"
Mèo siêu béo Yến Tùy: "......"
Theo lý mà nói, mèo sư tử luôn có thân hình khá lớn, thuộc dạng nhanh nhẹn dẻo dai, con mèo sư tử này càng xuất sắc với khả năng chiến đấu vượt trội, từ tốc độ đến sức mạnh đều vượt xa các động vật cùng kích thước.
Chưa kể, con mèo sư tử này còn nổi tiếng nhờ vào vẻ đẹp và sự kết hợp với một con mèo tam thể khác tạo thành đôi mèo nổi trên mạng. Với thân hình và bộ lông hoàn hảo, nó hoàn toàn phù hợp với hình tượng mèo lớn mà con người mong đợi, vừa sang trọng lại vừa mạnh mẽ như một con báo nhỏ.
Một chiếc xe công nghệ màu trắng từ từ dừng lại tại cổng nam đại học A. Cửa sổ xe hạ xuống, tài xế ló đầu ra, thận trọng nói: "Bạn học, mèo siêu béo của cậu đâu? Tôi phải xem nó trông thế nào."
Ninh Kỵ bế mèo sư tử lên, đưa cho tài xế xem.
Tài xế: "Bạn học, mèo của cậu có ngoan không? Chắc không cào hỏng ghế của tôi chứ?"
Ninh Kỵ: "Nó ngoan lắm ạ, không chỉ ngoan mà còn biết tính toán. Nào, hai nhân hai bằng mấy?"
Mèo sư tử: "......"
Hắn từ từ kêu bốn tiếng.
Tài xế trầm trồ, ánh mắt đầy vẻ ngưỡng mộ, "Quả là mèo của sinh viên đại học A, thông minh quá! Cậu lên xe đi!"
Ninh Kỵ nắm lấy chân mèo sư tử, làm ra vẻ uy quyền, "Còn không cảm ơn bác tài xế đi, nào, vẫy tay cho bác xem nào."
Mèo sư tử: "......"
Hắn nhẫn nhục giơ chân lên, vẫy vẫy như mèo chiêu tài.
Tài xế vui vẻ gật đầu, tự giác xuống xe giúp Ninh Kỵ đưa Yến Tùy ngất xỉu vào ghế sau. Ông vừa xách vừa hỏi: "Hả, bạn học à, bạn cậu làm sao vậy?"
Ninh Kỵ bắt đầu bịa chuyện: "Cậu ấy học ngành biểu diễn. Thầy cô có yêu cầu về cân nặng để xuất hiện trước ống kính. Mỗi ngày đều ăn rau giảm cân, cậu ấy không chịu nổi nên hạ đường huyết ngất xỉu."
Cậu nhét chân phải của Yến Tùy vào cửa xe, lại đẩy mèo sư tử vào, cuối cùng đóng cửa xe thật mạnh, vui vẻ chạy ra ghế phụ.
Một người một mèo ngồi phía sau xe lắc lư trên đường, Ninh Kỵ ngồi ở ghế phụ tán gẫu vui vẻ với tài xế. Khi đến nơi, cậu quay lại nhìn thì thấy Yến Tùy và mèo sư tử đều nhắm mắt ngủ ngon lành.
Không xong rồi..
Có lẽ mông của thiếu gia này chưa bao giờ ngồi lên chiếc xe giá rẻ như vậy.
"Tạm biệt nhé bạn học!" Tài xế vui vẻ lái xe đi.
Ninh Kỵ vẫy tay với tài xế, cố gắng mang Yến Tùy và mèo sư tử về nhà. Đến cửa thang máy, thật sự không thể khiêng được nữa, cậu đành lôi Yến Tùy vào nhà như kéo bao gạo.
Mèo sư tử vẫn còn hơi say xe, chưa hồi phục. Hắn mang đôi mắt vô hồn dựa vào ghế sofa, chỗ ngồi dưới mông hắn hoàn toàn giống vị trí mà mèo tam thể đã ngồi trước đó.
Ninh Kỵ - hai mắt cũng vô hồn, tay vung vẩy trong không trung, thều thào, "Thức ăn, tôi cần thức ăn."
Mèo sư tử: "......"
Ninh Kỵ: "Tủ đồ ăn vặt của anh ở đâu?"
Mèo sư tử lắc đầu, ra hiệu rằng nhà hắn không có tủ đồ ăn vặt. Hắn không thể chịu được việc để lại mẩu vụn của đồ ăn vặt trong nhà, chỉ cần nghĩ đến những mẩu vụn nhỏ rơi trên thảm, giữa các khe sofa hoặc bất kỳ góc nào là hắn lại cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Ninh Kỵ: "?" Cậu nhìn lên, một dấu chấm hỏi khổng lồ xuất hiện trên đầu. Cậu ngơ mặt ra, "Không có tủ đồ ăn vặt? Trên thế giới này thật sự có người không để đồ ăn vặt trong nhà sao?"
"Vậy Coca-Cola thì sao? Chắc phải có Coca-Cola chứ?"
Cậu cúi xuống, tay bấm mạnh vào khuôn mặt của Yến Tùy hình người đang ngủ say, vẻ mặt nghiêm trọng, "Thật ra anh không phải là người mà là AI phải không?"
Tủ lạnh âm tường to đùng bên trong bếp mở vậy mà lại không có đến một chai Coca-Cola! Chỉ có AI mới có thể tàn nhẫn đến vậy!
Ninh Kỵ gọi hai phần đồ ăn ngoài, ăn đến mức no căng cả bụng. Cậu ngồi phịch xuống sofa, tay vung vẩy cần câu mèo trên đầu mèo sư tử, cố gắng dùng cần câu có gắn cá khô để dụ mèo sư tử lại.
Mèo sư tử không động đậy.
Ninh Kỵ gật đầu, tin tưởng vào phán đoán của mình, "Anh chắc chắn là AI."
Khi cậu biến thành mèo, cậu rất thích chơi với cái đồ chơi mèo kia. Cắm nó vào sofa là có thể chơi cả buổi tối.
Mèo sư tử gõ mấy chữ trên máy tính bảng, bảo Ninh Kỵ giúp hắn xin phép nghỉ hai ngày tiếp theo qua điện thoại. Ninh Kỵ nằm trên sofa, cầm điện thoại của mình, lẩm bẩm không biết đang nói gì.
Mèo sư tử thay đổi sắc mặt, chợt nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bây giờ hai người như những con châu chấu trên cùng một sợi dây, không thể rời nhau, bị trói chặt lại cùng một chỗ.
Yến Tùy có chứng ám ảnh sạch sẽ rất nặng, theo một mức độ nào đó thì cũng khá giống mèo sư tử này, rất muốn kiểm soát lãnh thổ của mình, không thể chịu đựng được người khác bước vào khu vực của mình. Công việc vệ sinh hàng ngày đều do máy móc thông minh và bản thân hắn tự làm, mỗi đầu tháng hắn sẽ mời người giúp việc đến làm vệ sinh kỹ càng.
Nếu người hắn bị trói chặt không phải là Ninh Kỵ, Yến Tùy nghĩ có lẽ mình sẽ tùy tiện thuê hai phòng trong khách sạn rồi kiên nhẫn chịu đựng với người xui xẻo còn lại cho đến khi kết thúc.
Vậy vì sao hắn lại đưa Ninh Kỵ về nhà?
Yến Tùy chưa từng tự hỏi về vấn đề này. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy tuy quan hệ giữa hắn và Ninh Kỵ không tốt lắm nhưng dù sao đã quen biết mấy năm, cũng coi như là người hiểu rõ chút ít về nhau.
Mặc dù tính tình của Ninh Kỵ có phần trẻ con nhưng bản chất không xấu.
Hơn nữa, mèo sư tử này lại là kiểu mèo 'mê đắm trong tình yêu', bị ảnh hưởng một chút cũng là điều bình thường.
Mèo sư tử nghĩ mãi xong cảm thấy chẳng có gì lạ, thế là hắn yên tâm nằm xuống.
Rồi đột nhiên Yến Tùy nghe thấy Ninh Kỵ hỏi hắn phòng tắm ở đâu.
Mèo trắng lập tức đứng dậy.
Ninh Kỵ túm tóc nói: "Hai ngày rồi tôi chưa tắm, cũng chưa thay quần áo. Quần đang mặc vẫn là cái quần ngủ mặc ba ngày rồi, tôi phải tắm."
Tóc của cậu hơi rối, xù tán loạn trên trán____ đó là công lao vất vả của mèo 'thợ cả'.
Ninh Kỵ nhìn thấy mèo trắng vẫn đứng im như vậy, nghĩ một chút rồi nhớ lại cách yêu cầu hòa giải mà cô giáo mẫu giáo dạy, "Được rồi, Yến Tùy, tôi xin phép sử dụng phòng tắm của anh, được không?"
Lần gần đây nhất cậu tỏ ra lịch sự khi nhờ vả Yến Tùy là ở trong giấc mơ của Yến Tùy.
Mèo sư tử có vẻ mặt hơi kỳ lạ, giơ móng tay chỉ một hướng.
Ninh Kỵ đứng dậy, đi được hai bước rồi quay lại: "Tôi có thể xin phép sử dụng áo choàng tắm mới của anh không?"
Dưới một mái nhà phải cúi đầu, mặc dù cậu không có chứng ám ảnh sạch sẽ nhưng không thể chịu được việc mặc quần áo cũ suốt hai ba ngày liên tiếp trong mùa hè được.
Mèo sư tử do dự gật đầu.
....
Tiếng nước chảy ào ào từ phòng tắm vọng ra, sữa tắm theo hơi nóng bốc lên mù mịt.
Mèo sư tử nằm trên sofa trong phòng khách, tai dựng đứng, thỉnh thoảng lại động đậy, không thể tưởng tượng được rằng Ninh Kỵ đang tắm trong nhà mình.
Nhưng mèo có thính giác và khứu giác cực kỳ nhạy bén, Yến Tùy có thể dựa vào tiếng nước để phán đoán Ninh Kỵ đang làm đến bước nào.
Bây giờ chắc hẳn là đang gội đầu, tiếng nước ào ào ngừng lại, tiếng bọt xà phòng vang lên, còn có tiếng Ninh Kỵ ngân nga hát___ là bài hát chủ đề của một bộ phim siêu anh hùng nổi tiếng.
Tắm mà cũng phải hát hò suốt không dứt, trẻ con.
Mèo sư tử thay đổi tư thế nằm nhưng tai lại dựng cao hơn.
Nửa tiếng sau.
Ninh Kỵ từ phòng tắm bước ra, cảm thấy như được tái sinh. Cậu ngồi xếp bằng trên sofa, báo cáo với Yến Tùy kế hoạch ngày mai.
"Sáng mai có lớp, cả tôi và anh đều xin nghỉ rồi. Bảy giờ tối tôi phải đi ăn với một người bạn."
Mèo sư tử gõ mấy chữ trên máy tính bảng____ Với ai?
Hắn nhớ rõ tên bạn cùng phòng của Ninh Kỵ nhưng giờ Ninh Kỵ nói là đi ăn với một người bạn, chứng tỏ người đó không phải là bạn cùng phòng mà là người hắn không quen.
Quả nhiên, Ninh Kỵ vừa vung vẩy đồ chơi mèo vừa nói, "Thôi Anh Dịch, anh không biết đâu, là người trong lớp tôi."
Mèo sư tử nhớ ra, cái tên này trước đó đã gửi tin nhắn cho Ninh Kỵ.
Hắn không tỏ vẻ gì, lặng lẽ gõ trên máy tính bảng nói rằng mình cũng sẽ đi.
Ninh Kỵ dùng đồ chơi mèo chọc chọc mèo trắng, có chút vui vẻ, "Tôi có bệnh à, ăn cơm còn phải mang theo một con mèo."
-
"Bên này nè, Ninh Kỵ___"
Chiều tối, tại một quán nướng gần đại học A đầy ắp người, Ninh Kỵ mặc áo khoác rộng và quần ống rộng đen, cậu nghiêng đầu nhìn thấy Thôi Anh Dịch đứng ở cửa quán, miệng cười vẫy tay về phía cậu.
Thôi Anh Dịch còn cầm theo hai cốc trà hoa quả. Khi đi đến gần, cậu ta cúi người nhìn chiếc túi mèo mà Ninh Kỵ đang đeo trên lưng, "Đây là mèo của cậu à? Dễ thương thật. Tên là gì vậy?"
Ninh Kỵ: "Ừm, chưa đặt tên. Nếu anh muốn gọi thì gọi nó là mèo siêu béo đi."
Mèo sư tử ở trong túi: "....."
Hắn đội một chiếc mũ hoa mặt trời trên đầu, nhìn chằm chằm vào Thôi Anh Dịch, đánh giá từ trên xuống dưới.
Thôi Anh Dịch cười cười, đứng thẳng người lên và đưa cốc trà hoa quả cho Ninh Kỵ, "30% đường, ít đá."
Ninh Kỵ nhận trà, gãi đầu, "Xin lỗi nhé, bạn tôi đột nhiên có việc, nhờ tôi chăm sóc mèo."
Thực ra là mèo sư tử kiên quyết muốn đi cùng cậu, lý do là sợ giữa đường xảy ra chuyện gì, cả hai có thể hỗ trợ lẫn nhau.
Thôi Anh Dịch kéo ghế ra: "Không sao đâu, chúng ta có thể ngồi ngoài. Bạn của cậu nhờ chăm mèo là người học năm trên tên Chu Kỳ phải không?"
Ninh Kỵ đặt túi mèo lên ghế, ho khan một chút, nói lấp lửng: "À, đúng là anh ấy....."
Thôi Anh Dịch nhìn cậu, nở nụ cười nhẹ, "Quan hệ của các cậu có vẻ rất tốt."
Ninh Kỵ gật đầu, "Lần trước tôi giúp anh ấy bắt mèo."
Trong lúc trò chuyện, đồ ăn lần lượt được bưng lên, Thôi Anh Dịch xắn tay áo, đặt miếng sườn bò đầy sốt lên vỉ nướng, dùng kẹp thịt cẩn thận lật trở, thỉnh thoảng lại hỏi Ninh Kỵ về khẩu vị.
Ninh Kỵ cảm thấy hơi ngại, cả bữa ăn này đều là Thôi Anh Dịch lo liệu. Từ việc nướng thịt, rót đồ uống, thậm chí cả việc gói rau sống đều do cậu ta làm hết, còn cười tủm tỉm nhìn cậu ăn thịt nướng nữa.
Ninh Kỵ được Thôi Anh Dịch chăm sóc chu đáo, "Cảm ơn anh vì lần trước đã mua thuốc cho tôi, chúng rất hiệu quả."
Thôi Anh Dịch: "Hiệu quả là tốt rồi, cảm ơn cậu đã giúp tôi chuyển sách. À, tôi có một chuyện muốn hỏi cậu... "
Nói đến đây, nam sinh thanh tú chống cằm có vẻ hơi ngại, vô thức cầm kẹp nướng thịt, nhẹ nhàng gõ vào miếng thịt đang xèo xèo trên vỉ nướng, ngập ngừng mở miệng: "Cái này....."
"Bang____"
Là một tiếng vang rất rõ ràng, một lon Coca chưa mở bị mèo sư tử vô tình đẩy đổ, lăn lông lốc đến chân hai người, thu hút sự chú ý của cả hai.
Ninh Kỵ không để ý, cúi người nhặt lon Coca lên, cậu ngẩng đầu nhìn Thôi Anh Dịch, hỏi: "Anh vừa định hỏi gì vậy?"
Thôi Anh Dịch đặt kẹp thịt xuống. Không biết là vì quá gần vỉ nướng hay sao mà mặt hơi đỏ, như thể đã dũng cảm lắm mới mở miệng, nhẹ nhàng nói: "Tôi muốn hỏi....."
"Bịch___"
Đột nhiên một tiếng động lớn lại vang lên, mèo sư tử không biết sao lại nổi hứng, va đập vào hộp giấy ăn trên bàn. Mèo trắng đứng trên chân Ninh Kỵ kêu hai tiếng, mặt mày nghiêm trọng.
Ninh Kỵ nhanh tay nhanh mắt túm lấy mèo sư tử đặt trên chân, giữ đầu của hắn lại, cười gượng với Thôi Anh Dịch, "Xin lỗi, có lẽ nó đói rồi."