Ninh Kỵ cầm một lá rau sống, nhét vào miệng mèo sư tử, dùng hai tay kiên quyết giữ chặt đôi móng vuốt của con mèo trắng nghịch ngợm. Cậu ngẩng đầu mỉm cười với Thôi Anh Dịch, "Không sao đâu, anh cứ tiếp tục nói đi."
"Vừa rồi anh định hỏi gì vậy?"
Thôi Anh Dịch ngẩn ra, xoa xoa mũi____ vốn dĩ là câu hỏi khó nói, giờ lại bị cắt ngang hai lần, nghĩ muốn nói ra lại cảm thấy khó khăn hơn.
Ninh Kỵ nắm chặt móng vuốt mèo sư tử, vẻ mặt nghiêm túc: "Không sao đâu, anh cứ nói đi."
Cậu nghĩ Thôi Anh Dịch có chuyện khó nói, ngại không dám mở miệng nên bèn chủ động nói thêm: "Nếu có gì tôi có thể giúp thì anh cứ mở miệng."
Mèo sư tử vùng vẫy vài cái, ngạc nhiên nhìn Ninh Kỵ đang nghiêm túc___ cái mông của bản thân đã bị để ý đến rồi mà còn muốn giúp đỡ à?
Hắn đã nhận ra tên họ Thôi này có vấn đề từ lâu rồi!
Ai mà mời người khác ăn cơm, lại còn đưa trà sữa, giúp nướng thịt mà mặt còn đỏ như thế chứ?
Thôi Anh Dịch do dự, cuối cùng ngại ngùng nói: "Không sao đâu, nói sau cũng được, lần sau tôi mời cậu ăn cơm rồi nói."
Ninh Kỵ không để ý, chỉ nghĩ là Thôi Anh Dịch ngại không dám mở lời. Cậu vui vẻ đáp: "Được, không vấn đề gì, lần sau nói cũng được."
Bữa ăn sắp kết thúc, Ninh Kỵ đứng dậy đi vệ sinh. Thôi Anh Dịch dùng tay chống cằm nhìn bóng lưng của cậu. Cậu ta mở điện thoại lên, bấm vào tin nhắn thoại mà bạn của cậu ta gửi.
Bạn của cậu ta hỏi tình hình thế nào.
Thôi Anh Dịch thở dài, có vẻ hơi phiền muộn. Cậu ta nhỏ giọng gửi tin nhắn thoại: "Không tốt lắm..... tôi vẫn ngại nói ra."
"Chắc tôi nói ra thì cậu ấy sẽ nghĩ tôi là kẻ bi.ến thái mất."
Mèo sư tử hơi cảnh giác, tai dựng đứng, đánh giá Thôi Anh Dịch có gương mặt thanh tú này.
Giọng điệu của Thôi Anh Dịch hơi buồn: "Thôi đi, hành động của tôi thật sự có vẻ giống kẻ bi.ến thái. Lúc nào cũng theo sau người ta, nhìn như kiểu một tên cuồng theo dõi....."
Mèo sư tử lông dựng đứng, ngạc nhiên nhìn nam sinh trước mặt.
Thôi Anh Dịch tiếp tục mang vẻ mặt u sầu gửi tin nhắn thoại: "Ngày nào cũng chú ý đến trạng thái Weibo của người ta nhưng tôi thật sự không kiềm chế được...."
Trong đầu mèo sư tử lập tức vang lên chuông cảnh báo mười cấp độ____ người này không chỉ để ý đến cái mông của Ninh Kỵ mà còn là một tên bi.ến thái cuồng kiểm soát!
Ninh Kỵ đi vệ sinh xong quay lại. Cậu thấy mèo sư tử có vẻ rất nghiêm túc, vừa nhìn thấy cậu đã túm lấy góc áo của cậu, kéo mạnh về một bên.
Ninh Kỵ ngồi xuống, vô cùng tốt bụng hỏi: "Anh cũng muốn đi vệ sinh à?"
Mèo sư tử nghẹn lại, cuối cùng hiểu được câu 'Hoàng đế không vội, thái giám vội' là như thế nào.
-
Ninh Kỵ đeo túi mèo về đến nhà của Yến Tùy. Cậu cởi giày, bắt đầu nghiêm túc chỉ trích con mèo trắng trong túi mèo.
Ninh Kỵ: "Anh bị sao thế? Không phải đã nói là ra ngoài nhưng không được làm ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của người ta sao?"
Mèo sư tử nhìn Ninh Kỵ bằng ánh mắt rất kỳ lạ, sau đó gõ vài chữ trên máy tính bảng, nói rằng Thôi Anh Dịch có vấn đề.
Ninh Kỵ hơi không vui, "Nói linh tinh, Tiểu Thôi là người tốt mà, sao anh lại nói người ta có vấn đề?"
Ăn xong một bữa, Thôi Anh Dịch chăm sóc rất chu đáo đã được Ninh Kỵ thân mật gọi là 'Tiểu Thôi'. Phải biết là những người xung quanh đều lớn tuổi hơn Ninh Kỵ, chẳng ai giống như Thôi Anh Dịch cho phép cậu gọi là 'Tiểu Thôi' đâu.
Thôi Anh Dịch nói rằng không chỉ khi ăn cơm có thể gọi cậu ta là Tiểu Thôi mà sau này cũng có thể gọi như vậy.
Mèo sư tử vỗ mạnh vào máy tính bảng, gõ mạnh vài chữ____ nhưng mà có vấn đề!!!
Ninh Kỵ mở trò chơi mèo trên máy tính bảng, đưa cho mèo sư tử, thờ ơ nói: "Ừ, ừ, có vấn đề có vấn đề, chơi game đi."
Mèo sư tử đi theo Ninh Kỵ từng bước, thỉnh thoảng kêu một tiếng, cố gắng thu hút sự chú ý của cậu.
Ninh Kỵ không quan tâm, cậu cầm điện thoại nghĩ ngợi: "Ngày mai không có lớp, 9 giờ sáng đi chùa Thụy Phúc, xong rồi qua đạo quán Linh Thạch....."
"Nếu đi hai nơi này mà không hiệu quả thì đi chùa Chung Minh ở ngoại ô.... ngôi chùa đó xa thật nhưng mọi người bảo nó rất linh nghiệm."
Họ không cầu tài lộc, cũng không cầu tình duyên, chỉ cầu cho hai con mèo kỳ quái này đừng nhập hồn nữa để họ có thể trở lại cuộc sống trước đây. Nếu không hiệu quả thì chiều sẽ đến nhà thờ để nhờ Chúa Jesus giúp đỡ.
Ninh Kỵ chuẩn bị xong kế hoạch cho ngày mai, hài lòng đóng điện thoại lại. Cậu ngẩng đầu nhìn mèo sư tử đang ngồi trên thảm: "Anh có ý kiến gì không? Không có ý kiến thì kêu một tiếng đi."
Mèo sư tử: "....Meo."
"Rất tốt, thông qua toàn bộ, đi ngủ thôi. Sáng mai 8 giờ rưỡi xuất phát, 9 giờ đến chùa Thụy Phúc." Ninh Kỵ nhảy xuống ghế, cầm chăn đi về phòng khách.
Mèo sư tử vội vã kéo máy tính bảng chạy theo sau. Kết quả hắn bị nhốt ngoài cửa không chút thương tiếc.
Ninh Kỵ sẽ hối hận thôi!!!
Ninh Kỵ chắc chắn sẽ hối hận!!!
Một ngày nào đó, Ninh Kỵ sẽ bị tên bi.ến thái họ Thôi này theo về đến tận nhà, bị ăn sạch sẽ. Chắc chắn sẽ hối hận vì hôm nay không nghe lời hắn!!!
Mèo sư tử cảm thấy hơi lo lắng, cào cửa phòng ngủ vài cái, không có tiếng động. Hắn cúi đầu, cào mạnh vào sàn gỗ, phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Yến Tùy có chút bực bội.
Tại sao khi Ninh Kỵ làm mèo thì hắn phải phòng bị 'bị cắm sừng', còn khi cậu làm người thì hắn cũng phải phòng bị 'bị cắm sừng'!
Sao con mèo 'não yêu đương' này sao lại quản nhiều thế!
Yến Tùy cảm thấy mình hoàn toàn không muốn can thiệp vào chuyện này. Dù sao Ninh Kỵ và hắn là đối thủ một mất một còn. Từ hồi cấp ba cậu đã không muốn chơi cùng hắn, việc cái mông của Ninh Kỵ bị để ý chẳng liên quan gì đến hắn cả!
Hắn thật sự không muốn can thiệp.
Thật đấy.
Không muốn can thiệp chút nào.
Mèo sư tử hít một hơi thật sâu, quay đầu đi về phía ghế sofa.
Hai giây sau, con mèo trắng nhảy xuống khỏi sofa, dùng sức cào cửa phòng ngủ hai lần.
Yến Tùy không muốn quản nhưng con mèo sư tử này có não yêu đương quá nặng, đã sâu đến mức không thể cứu vãn.
Mèo trắng sầm mặt, lại cào cửa thêm hai lần nữa.
Trên giường trong phòng ngủ dành cho khách, Ninh Kỵ nằm úp mặt lên gối, mở mic chơi game cùng Thôi Anh Dịch. Trong game, Thôi Anh Dịch rất nghe lời, luôn theo sát sau lưng cậu. Cảm giác muốn bảo vệ trào dâng trong lòng Ninh Kỵ. Cậu gọi cậu ta là 'Tiểu Thôi' hết lần này đến lần khác, càng chơi càng hăng, dắt theo Tiểu Thôi liên tục chiến thắng.
Khi kết thúc trận game, Ninh Kỵ nghe thấy Thôi Anh Dịch khen cậu, nói rằng cậu học giỏi, chơi game cũng giỏi.
Ninh Kỵ nằm trên gối, giữ vẻ kiêu ngạo và bình tĩnh nói: "Cũng bình thường thôi, đều là thao tác cơ bản mà, đối phương cũng không giỏi lắm."
Nhưng một lát sau, Ninh Kỵ không chịu được nữa, môi cong lên: "Trước đây tôi còn giỏi hơn! Trước đây tôi dẫn mười người chơi cũng không vấn đề gì."
Thôi Anh Dịch rất nhiệt tình cổ vũ: "Wow, vậy tôi thật là may mắn khi có thể chơi cùng cậu."
Ninh Kỵ rất thích những lời này. Cậu giống như đứa trẻ mẫu giáo bị dỗ dành, vui đến mức không thể kiềm chế, "Tôi lại dẫn anh chơi thêm vài ván, dù sao ngày mai cũng không có lớp."
Thôi Anh Dịch: "Được!"
Đang chơi giữa chừng, Ninh Kỵ nghe thấy Thôi Anh Dịch hỏi mình: "Ninh Kỵ, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không? Có thể hơi bất lịch sự một chút."
"Nhưng nếu cậu không muốn nói thì cũng không sao."
Ninh Kỵ: "Lịch sự như thế làm gì, anh cứ hỏi đi."
Hình như Thôi Anh Dịch hơi ngại. Cậu ta ho một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ừm... tôi muốn hỏi về đàn anh mà cậu chơi thân, Chu Kỳ, anh ấy có bạn gái không?"
Ninh Kỵ nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Chu Kỳ? Anh ấy không có bạn gái đâu."
"Thật à?" Giọng của Thôi Anh Dịch lập tức lộ ra sự vui mừng, như đang nhảy nhót vậy.
Ninh Kỵ vừa thao tác nhân vật trong game vừa nói: "Thật mà, cả ngày anh ấy chỉ ở bên mèo và chó, đâu có thời gian yêu đương..."
Thôi Anh Dịch: "Tốt quá____ À, không, tôi nói là anh ấy rất có lòng thương yêu!"
Tiếng cào cửa phòng ngủ vang lên, Thôi Anh Dịch lo lắng nói: "Ninh Kỵ, bên cậu sao vậy? Hình như có thứ gì đang kêu đó."
Kết thúc một ván game, Ninh Kỵ bật dậy, "Không sao đâu, có con mèo đang cào cửa thôi."
Cậu mở cửa phòng ngủ, nghiêng đầu nhìn mèo sư tử, "Anh làm gì đấy?"
Giọng của Thôi Anh Dịch từ trong điện thoại truyền ra: "Hả? Là tôi á? Tôi đang đợi cậu mở game mà."
Ninh Kỵ: "Không, tôi đang nói chuyện với con mèo cào cửa, anh đợi tôi chút."
Thôi Anh Dịch: "Ừm ừm, tôi đợi cậu."
Mèo sư tử: "??!!"
Hắn dùng hai bàn chân túm lấy gấu quần của Ninh Kỵ, lắc lắc thật mạnh, muốn Ninh Kỵ tỉnh lại.
Ninh Kỵ cầm điện thoại, ngồi xổm xuống, dùng một ngón tay chạm vào đầu mèo sư tử, nhìn từ trên xuống nói: "Im lặng____"
Mèo sư tử: "....."
Ninh Kỵ hạ giọng: "Đã nói là không làm phiền nhau mà, anh đang làm gì thế?"
Hắn đang làm gì?
Hắn đang bảo vệ cái mông của ai đó đấy!
Mèo sư tử chỉ có thể ngơ ngác nhìn Ninh Kỵ đóng cửa phòng ngủ. Trong khi đóng cửa cậu còn nói với người trong điện thoại là sẽ chơi thêm một ván nữa.
Mèo sư tử đi đi lại lại quanh cửa, trong lòng nghĩ nếu hắn lại can thiệp một lần nữa thì hắn chính là con chó!
Yến Tùy chạy nhảy trở lại sofa, làm ầm lên một trận, cố gắng gây sự chú ý.
Một phút sau, mèo sư tử quay đầu nhìn về phía cửa phòng khách.
Không ai để ý.
"....."
Mèo sư tử ủ rũ nằm lên sofa, lông xù lên.
-
Ba giờ sáng.
Vầng trăng lạnh lẽo treo ngoài cửa sổ kính, ánh sáng từ đèn tường mềm mại và nhẹ nhàng rơi xuống mép sofa.
Trong phòng ngủ chính, Yến Tùy lật mình. Đột nhiên nhận ra điều gì đó trong cơn mơ màng, hắn cố gắng mở mắt, nhìn thấy trần nhà đen sì.
Hắn nuốt nước miếng, ngồi dậy, giơ tay lên. Đèn cảm ứng trên tủ đầu giường lập tức sáng lên.
Yến Tùy cúi đầu kiểm tra lại tứ chi của mình, xác nhận không có vấn đề gì rồi bỗng nhớ ra điều gì đó, lập tức đứng dậy, xỏ dép chạy về phía phòng cho khách.
Hắn đi rất nhanh, gần như không thể chờ đợi thêm nữa,. Hắn mở cửa phòng cho khách như thể chuẩn bị công bố một tin tức quan trọng. Yến Tùy lao đến bên giường, nghiêm túc và trịnh trọng nói với Ninh Kỵ: "Ninh Kỵ! Ninh Kỵ! Thôi Anh Dịch không bình thường!"
Ba giờ hai mươi bốn phút sáng.
Ninh Kỵ đang ngủ mơ màng thì bị ai đó kéo ra khỏi chăn. Cậu ngồi ngơ ngác trên giường, tóc tai rối bù, trông có vẻ ngớ ngẩn.
Yến Tùy nửa quỳ trên giường, nghiêm túc nắm lấy tay của Ninh Kỵ, lắc mạnh: "Ninh Kỵ, Thôi Anh Dịch là một tên bi.ến thái. Chính cậu ta cũng nói bản thân giống như một tên bi.ến thái, thường xuyên lén lút theo dõi người khác."
Nếu nhóm của Cao Tinh có mặt ở đây, chắc chắn họ sẽ hít một hơi lạnh rồi lùi lại ngay lập tức____ Ninh Kỵ nổi tiếng vô cùng gắt ngủ khi thức dậy.
Ninh Kỵ ngồi trên giường, buồn ngủ dụi mắt, ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn Yến Tùy với vẻ mặt nghiêm túc.
Giọng điệu của Yến Tùy nhẹ nhàng hơn: "Cậu nghe tôi nói đi, lúc tôi làm mèo, tôi đã nghe thấy____A!"
Một cú đấm bất ngờ đập vào mặt Yến Tùy khiến hắn hoa mắt chóng mặt.
Ninh Kỵ - tóc rối bù, mệt mỏi lôi Yến Tùy ra khỏi cửa. Xong việc, cậu trèo lên giường, chui vào chăn, mặt chôn vào gối, dụi dụi mấy cái, đầu nghiêng qua một bên rồi nhanh chóng ngủ tiếp.