Sáng sớm, 8 giờ.
Ninh Kỵ bị chuông báo thức đánh thức. Cậu chôn đầu vào gối, nheo mắt một lúc lâu mới vất vả rời giường trong tư thế như con nhộng. Cậu thay đồ, mở cửa phòng ngủ, định gọi mèo sư tử vẫn còn đang ngủ dậy nhưng lại nhìn thấy một bóng lưng đứng yên trong phòng khách.
Yến Tùy.
Nghe thấy tiếng động, thanh niên từ từ quay lại. Khuôn mặt đẹp trai nhưng đôi mắt lại thâm quầng, ánh mắt đầy u ám nhìn cậu.
Wow.
Ninh Kỵ giật mình một cái, "Trời ơi, ai đánh anh thành thế này vậy?"
Yến Tùy thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Ninh Kỵ, lại còn biết hỏi thăm nên sắc mặt của hắn có phần dịu xuống.
Ninh Kỵ ngửa mặt lên trời thở dài: "Trời có mắt, cuối cùng cũng có người không chịu nổi ra tay rồi."
Yến Tùy: "..."
Ninh Kỵ không biết là anh hùng nào đã ra tay nhưng vẫn cảm thấy rất vui. Tuy nhiên, cậu vui xong thì lại thấy có chút lạ lùng: "Không phải chứ, sao anh biến về thành người nhanh thế?"
Yến Tùy vác cái mắt thâm quầng, im lặng một lúc, "Cậu thật sự không nhớ tối qua đã xảy ra chuyện gì à?"
Ninh Kỵ có chút mơ màng: "Chuyện gì?"
Yến Tùy nhìn Ninh Kỵ - người không nhớ gì về cú đấm của mình, quyết định không giúp cậu bảo vệ cái mông nữa. Hắn từ từ nói: "Không có gì, mấy giờ thì chúng ta đến chùa Thụy Phúc?"
Ninh Kỵ lập tức bị câu hỏi thu hút, "Chín giờ xuất phát. Đúng rồi, mang con mèo sư tử đi theo luôn."
Con mèo sư tử thật sự bị nhốt trong túi đựng mèo lười biếng vẫy vẫy cái đuôi, rõ ràng là rất yên tâm với hoàn cảnh hiện tại.
-
9 giờ sáng.
"Thành khẩn khai báo, chống đối sẽ bị nghiêm trị, khai thật đi, hang ổ của bọn mày ở đâu?"
Ninh Kỵ ngồi ở ghế phụ, cúi đầu khều khều con mèo sư tử trong túi đựng mèo, "Hoặc mày khai ra bạn tình của mày đi, đúng, chính là con mèo tam thể đó."
Con mèo sư tử trong túi đựng mèo từ từ quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy.
Yến Tùy xoay vô lăng, quay đầu xe, "Nó sẽ không khai ra con mèo tam thể đâu."
Hắn nói với giọng cực kỳ chắc chắn, ánh mắt đầy u ám: "Một con mèo yêu đương cuồng nhiệt, cả ngày chỉ biết nghĩ về con mèo tam thể đó."
Ninh Kỵ: "Yêu đương cuồng nhiệt?"
Yến Tùy: "Ừm, nó yêu con mèo tam thể đến mức muốn chết rồi, làm sao có thể khai ra thông tin về con mèo đó chứ."
Con mèo sư tử trong túi mèo ngẩng đầu lên, có vẻ hơi bối rối.
"Được rồi." Ninh Kỵ kéo khóa túi đựng mèo lại, vẻ mặt đầy tiếc nuối, "Vậy chỉ còn cách nhờ các vị thần linh giúp thôi."
Chùa Thụy Phúc xây dựng trên nửa sườn núi. Xe cộ chỉ có thể đỗ dưới chân núi. Người muốn lên dâng hương cầu nguyện phải tự đi bộ lên nửa sườn núi.
Dưới chân núi rất yên tĩnh. Vào ngày thường có rất ít người lên chùa dâng hương. Những bậc thang đá uốn lượn vòng vèo, có thể mơ hồ nhìn thấy ngôi đền đỏ rực trên nửa sườn núi.
Yến Tùy đeo túi đựng mèo, đi song song với Ninh Kỵ. Hắn nhớ lại năm đó khi đến kỳ thi đại học, nhà trường đã tổ chức hoạt động cầu nguyện cho tất cả học sinh lớp 12 lên miếu Khổng Tử cầu may.
Miếu Khổng Tử cũng nằm ở nửa sườn núi. Cả lớp học sinh đông đúc kéo lên miếu Khổng Tử cầu may cho kỳ thi đại học. Nhiều bạn còn bỏ tiền mua thẻ cầu nguyện treo trên cây gần miếu để cầu mong thi cử thuận lợi.
Sáu mươi mốt tấm thẻ cầu nguyện là những tấm gỗ được buộc bằng dây lụa đỏ. Những tấm gỗ này treo kín cả cành lá sum suê của cây đại thụ. Gió vừa thổi qua, các thẻ gỗ va vào nhau phát ra âm thanh lạch cạch.
Ninh Kỵ cũng viết một thẻ cầu nguyện, treo lên cành cây, buộc một chiếc nơ thật đẹp.
Sau khi đoàn người rời đi, Yến Tùy nhìn thẻ cầu nguyện của Ninh Kỵ, thấy trên đó viết 'Đại học A'.
Hóa ra Ninh Kỵ muốn vào đại học A.
Lúc đó, Yến Tùy chạm vào cái thẻ cầu nguyện ghi 'Đại học A', nghĩ một lúc rồi cũng bỏ ra 60 tệ mua một thẻ cầu nguyện, viết 'Đại học A' và treo cạnh thẻ của Ninh Kỵ.
Yến Tùy nghĩ rất đơn giản____ Ninh Kỵ không phải là không muốn ở cùng hắn sao? Vậy thì hắn càng không buông tha. Hắn quyết tâm quấn lấy Ninh Kỵ đến cùng.
Sau khi treo thẻ cầu nguyện, Yến Tùy vô cùng hài lòng, nghĩ rằng mình quả là một thiên tài.
Hiện tại thì đúng là chẳng thể nào tách ra được. Dù muốn gỡ thế nào cũng không thể tháo gỡ_____cả hai đều xuyên vào trong hình dáng của hai con mèo gay yêu đương.
Yến Tùy nhìn con mèo sư tử đang ngủ ngon trong túi mèo, lại nhìn về phía ngôi đền mờ mờ trên nửa sườn núi, cảm thấy khả năng giải quyết vấn đề bằng cách dâng hương cho Phật là không lớn.
Có con yêu quái nào đến cửa Phật mà còn ung dung bình tĩnh như vậy không?
Hai người đến nơi, thay nhau dâng hương, xong xuôi lại nhìn nhau, không cảm nhận được bất kỳ điều gì kỳ lạ. Không có chút cảm giác nào là tà ma đã bị xua đuổi cả.
Hương coi như là dâng vô ích.
Hai người thở dài, cùng nhau xuống núi, định tìm một nơi khác để cầu nguyện. Đến chân núi, họ gặp một người quen.
Người đó nhìn thấy họ thì có vẻ rất vui, vẫy tay chào: "Ninh Kỵ! Sao lại là các cậu!"
Ninh Kỵ mang theo túi mèo, cũng có chút bất ngờ: "Tiểu Thôi, là anh à?"
Thôi Anh Dịch cười mắt cong: "Là tôi, thật trùng hợp! Chúng ta lại gặp nhau ở đây."
Cái vẻ mặt ngạc nhiên đó ở trong mắt Yến Tùy thực sự vụng về đến cực điểm.
Rõ ràng là một tên b*nh h**n, kẻ cuồng theo dõi, lén lút theo dõi Ninh Kỵ, tìm mọi cách để cố tình tạo ra sự tình cờ gặp gỡ. Vậy mà lại giả vờ như chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Một tên đàn ông đầy mưu mô và dối trá.
Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Yến Tùy vang lên. Hắn chen vào giữa hai người đang bắt đầu trò chuyện, cố gắng nhắc nhở kẻ ngớ ngẩn vẫn không biết cái mông của mình đã bị để ý.
Hắn bắt đầu lên giọng mỉa mai: "Trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy, nói gặp là gặp, Phật tổ linh thiêng quá à?"
Thôi Anh Dịch có chút ngẩn người, nhìn thanh niên cao hơn mình nửa cái đầu mặc bộ áo khoác đen đang nhìn cậu ta từ trên cao xuống.
Yến Tùy liếc nhìn cậu ta, không chút thương tiếc vạch trần: "Thành phố A lớn như vậy, dâng hương mà cũng có thể tình cờ gặp nhau, ai mà tin?"
Thôi Anh Dịch hơi bối rối, "Thật sự là tình cờ mà."
Yến Tùy nghĩ thầm, nếu muốn diễn thì tiếp tục diễn vậy.
Hắn cười nhạt một tiếng, "Vậy thì thử tìm một người khác tình cờ gặp thử xem."
Một tiếng kinh ngạc bất ngờ vang lên: "Ê! Quả thật là các cậu!"
Cả ba người đồng loạt quay đầu lại rồi nhìn thấy Chu Kỳ, người mặc đồ thể thao đen trắng đang chống lưng thở hổn hển, ánh mắt đầy ngạc nhiên nhìn họ: "Wow, thật trùng hợp!"
Yến Tùy: ".........."
Chu Kỳ đến đây vì một con chó Golden nhà mình bị bệnh, "Con Béo sắp phải phẫu thuật, tôi thấy mấy người trên mạng bảo chùa này linh thiêng nên đến đây xin một lá bùa bình an cho nó."
Thôi Anh Dịch đứng bên cạnh không biết vì sao mà bắt đầu trở nên cứng nhắc, hành động cũng có chút không tự nhiên.
Khi thấy Ninh Kỵ và Yến Tùy đứng cùng nhau, Chu Kỳ có chút ngạc nhiên, không ngờ khi còn sống trên đời này lại có thể thấy được cảnh đàn em và Yến Tùy đứng cạnh nhau một cách bình an vô sự.
Ninh Kỵ sờ sờ mũi, lúng túng giải thích vài câu: "À, gần đây bọn em hợp tác dự án..."
Chu Kỳ hiểu ra ngay. Lúc này vừa đúng giờ ăn, cậu ta chủ động mời cả bọn đi ăn rồi cười mỉm nói: "Lần trước các cậu giúp tôi bắt mèo, tôi còn chưa cảm ơn đúng cách. Giờ tôi mời các cậu ăn cơm nhé."
"À, Tiểu Thôi cùng đi nhé."
Đội hình hai người ngay lập tức biến thành bốn người.
-
Chu Kỳ chọn bàn bốn người của một nhà hàng lẩu.
Ninh Kỵ ngồi vào chỗ sát tường. Yến Tùy định ngồi bên cạnh cậu, ai ngờ Thôi Anh Dịch không biết từ đâu lại hùng hổ đẩy hắn qua một bên.
Sau đó cậu ta nở một nụ cười cứng ngắc: "Tôi ngồi cùng Ninh Kỵ nhé."
Yến Tùy: "?"
Ninh Kỵ cởi áo khoác, nghe thấy liền không ngẩng đầu lên, tùy tiện đáp: "Cũng được."
Yến Tùy đành ngồi cùng Chu Kỳ. Hắn vốn định ngồi đối diện với Ninh Kỵ nhưng Thôi Anh Dịch không biết nghĩ gì mà lại đổi chỗ với Ninh Kỵ.
Sau khi xem qua thực đơn, Yến Tùy ngẩng đầu lên thì ngay lập tức nhìn thấy khuôn mặt cứng đơ của Thôi Anh Dịch.
Yến Tùy: "....."
Hắn dùng khuôn mặt không biểu cảm đặt thực đơn xuống, quay đầu, thấy Ninh Kỵ đang ngồi đối diện với Chu Kỳ.
Thôi Anh Dịch liếc nhìn hắn, lộ ra một nụ cười máy móc.
...
Trong lúc chuẩn bị đồ ăn, Thôi Anh Dịch giống như dính chặt vào người Ninh Kỵ, đi theo từng bước chân của cậu, cùng nhau đi đến quầy gia vị để làm nước chấm như thể xem Ninh Kỵ là cứu tinh, không rời nửa bước.
Ninh Kỵ chỉ cho rằng cậu ta nhút nhát nên vô thức cảm thấy mình cần quan tâm nhiều hơn. Miệng cứ 'Tiểu Thôi' này 'Tiểu Thôi' nọ, chăm sóc cậu ta chu đáo đến lạ.
Yến Tùy cầm đũa, dùng ánh mắt khó tả nhìn Thôi Anh Dịch như thể đang nhìn một con hồ ly tinh đầy toan tính.
Ăn xong, Thôi Anh Dịch đi vệ sinh. Ninh Kỵ tựa lưng vào ghế, uống một ly nước mơ. Cậu thích ăn cay, sau bữa ăn, đôi môi mỏng của cậu đỏ lên rất nổi bật làm gương mặt càng thêm tươi tắn như hoa đào.
Trên mặt cậu không có biểu cảm gì đặc biệt, đôi mắt xếch lên tạo cảm giác không gần gũi, đôi môi mỏng đỏ tươi càng thêm phần đẹp đẽ.
Yến Tùy dùng một tay chống lên lưng ghế, cũng uống nước mơ. Tầm mắt của hắn liếc qua gương mặt nổi bật của Ninh Kỵ. Hắn bắt đầu hiểu tại sao Thôi Anh Dịch lại không ngừng đeo bám và làm những chuyện b*nh h**n như theo dõi hay dòm ngó.
Yến Tùy im lặng một lúc, đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh.
Hắn định âm thầm cảnh cáo Thôi Anh Dịch đừng có quá ngang ngược khi làm kẻ b*nh h**n. Nhưng khi đi đến nhà vệ sinh, hắn nghe thấy Thôi Anh Dịch đang nhắn tin nhắn thoại trong buồng vệ sinh.
Nhà vệ sinh vắng vẻ yên tĩnh, Thôi Anh Dịch nói chuyện rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy sự thất vọng rất rõ ràng trong giọng nói: "Phải làm sao đây, hôm qua tôi xem động thái trên Weibo, bảo có thể sẽ đi chùa, tôi không ngờ lại gặp được thật..."
"Vừa rồi ăn cơm, tôi không dám ngẩng đầu lên. Thật sự căng thẳng chết đi được, không dám thở mạnh..."
"Cậu hiểu không, tôi lúc đó giống như thây ma, không dám động đậy..."
Yến Tùy: "?....."
Hắn đứng ngoài buồng vệ sinh, nhớ lại hành động của Thôi Anh Dịch ở bàn ăn, vẻ mặt có chút khó hiểu.
Đây gọi là căng thẳng? Căng thẳng của Thôi Anh Dịch chắc phải căn bậc hai lên mới thấy được mất! Bất kỳ ai có mắt nhìn cũng sẽ thấy cậu ta suýt dính chặt vào Ninh Kỵ, giống như muốn bám lấy không buông vậy.
Yến Tùy đợi bên bồn rửa tay một lúc lâu, rửa tay mấy lần, định đợi Thôi Anh Dịch ra nhưng đợi mãi mà không thấy cậu ta ra khỏi buồng vệ sinh nên đành phải đi trước.
Sau khi ra khỏi nhà vệ sinh, sự phòng bị của Yến Tùy đối với Thôi Anh Dịch càng cao hơn.
Từ lúc cả nhóm xếp hàng thanh toán ở quầy, hắn bắt đầu cố tình chen vào giữa Ninh Kỵ và Thôi Anh Dịch. Dù không có chỗ cũng nhất quyết lách vào cho bằng được.
Ninh Kỵ: "?"
Cậu có chút không vui, "Anh cứ suốt ngày chen vào với Tiểu Thôi làm gì? Không thấy Tiểu Thôi bị anh làm cho không vui sao?"
Thôi Anh Dịch bị đẩy sang một bên. Cậu ta nhìn qua Chu Kỳ ở bên cạnh, sắc mặt ngày càng lạnh lùng, cả người tỏa ra khí lạnh dày đặc.
Yến Tùy đứng im, nhìn thấy Ninh Kỵ vẫy tay bảo Thôi Anh Dịch đứng cạnh mình. Gân xanh hiện lên trán, hắn cảm thấy chắc chắn mình đã bị con mèo sư tử kia làm cho phát điên rồi.
Lại đến nữa.
Hoàng đế không vội mà thái giám đã vội, Ninh Kỵ còn chẳng quan tâm đến cái mông của mình, vậy sao hắn phải lo lắng cho cậu?
Hắn vác túi mèo, tay nhét vào túi quần, mặt không biểu cảm nhìn cái tên hồ ly tinh Thôi Anh Dịch kia diễn trò.
-
Buổi chiều, hai người đi đến một ngôi chùa Thụy Phúc* nổi tiếng khác ở thành phố A để dâng hương cầu phúc. Sau khi dâng hương xong thì đã gần hoàng hôn.
(*không biết có nhầm hay tên trùng)
Trước khi xuống núi, Yến Tùy đột nhiên bảo Ninh Kỵ đợi bên ngoài chùa còn mình thì vào trong đại điện nói chuyện với một vị đại sư.
Ninh Kỵ ôm túi mèo, thấy hơi chán. Cậu cúi đầu trêu chọc con mèo trong túi, vừa trêu vừa cười đến mức hai mắt cong cong.
"Đại sư, là thế này, gần đây tôi có vẻ bị ảnh hưởng bởi một thứ gì đó không sạch sẽ."
Trong đại điện khói hương bay nghi ngút, vị đại sư ngồi một bên, dùng ánh mắt từ bi hỏi người thanh niên trước mặt bị cái gì ảnh hưởng.
Người thanh niên mặc áo khoác đen, vẻ mặt nghiêm túc chỉ vào đầu mình, thì thầm nói: "Tôi cảm thấy tôi bị thứ không sạch sẽ chi phối tâm trí. Gần đây tôi luôn làm những việc mà tôi không muốn làm."
Đại sư: "Làm những việc gì?"
Người thanh niên im lặng một lúc, như thể có chút khó nói nhưng rồi lại cảm thấy không nói ra sẽ không ổn. Hắn liếc nhìn Ninh Kỵ đang đùa với mèo ngoài đại điện rồi thấp giọng nói: "Bị ảnh hưởng bởi thứ đó... tôi bỗng nhiên có cảm giác muốn bảo vệ một người và có một sự chiếm hữu không rõ lý do."
"Đôi khi tôi còn thấy người đó rất đáng yêu. Cái ảnh hưởng này thật đáng sợ.... Đại sư, ngài xem có cách nào giải quyết không?"
"Hoặc xem trên người tôi có lời nguyền không, hoặc là vẽ một lá bùa cho tôi để trừ tà cũng được."
Đại sư khẽ ho, nói rằng việc lời nguyền này không phải là việc của họ.
Yến Tùy làm một động tác, nói rằng hắn có thể chấp nhận mức giá cho lá bùa.
Đại sư tươi cười, vẽ ngay một lá bùa, bảo Yến Tùy đốt lá bùa và cho vào nước uống là được.
Yến Tùy có chút không vui vì hắn là người sạch sẽ. Hắn khẽ nhíu mày, im lặng một lúc, "Thật sự phải uống sao?"
Đại sư nghiêm túc nói: "Mang bên người cũng được nhưng đốt bùa và uống nước bùa sẽ hiệu quả hơn."
Yến Tùy liếc nhìn Ninh Kỵ ngoài đại điện, lại thấy mắt của mình giật giật. Hắn lập tức chuyển tiền cho đại sư, nhận lá bùa và cất kỹ đi.
Đại sư thấy Yến Tùy chuyển tiền nhanh chóng thì tặng thêm một bó lá bưởi để xua tà, bảo khi nào cảm thấy bị ám thì có thể dùng lá bưởi tắm rửa để trừ tà.
Yến Tùy cầm bó lá bưởi nhét vào túi.
Khi xuống núi, Ninh Kỵ hỏi hắn nói chuyện gì với đại sư trong đại điện. Yến Tùy nhét tay vào túi, tay còn lại cầm túi mèo, nói không có gì.
Hắn nói một cách bâng quơ: "Chỉ là một chuyện riêng không quan trọng thôi."
Ninh Kỵ ừ một tiếng, không để tâm.
Tối hôm đó, Yến Tùy tắm xong, nằm thẳng trên giường, thở nhẹ một hơi. Trong lòng nghĩ cuối cùng cũng không bị con mèo yêu đương đó làm phiền. Hắn vuốt lá bùa rồi ngủ ngon.