8 giờ sáng hôm sau, Ninh Kỵ học theo cách mà trước đây Yến Tùy vẫn dùng để báo cáo, gửi tin nhắn WeChat cho hắn, phòng khi lại biến thành mèo một lần nữa rồi không thể liên lạc với hắn.
Bây giờ họ giống như những con châu chấu bị buộc trên cùng một sợi dây. Dù có không thích đối phương đến mấy thì cũng phải cắn răng giúp đỡ nhau.
Ninh Kỵ lướt qua lịch sử tin nhắn báo cáo của Yến Tùy, học theo hắn một cách thành thạo, gửi tin nhắn báo cáo rằng mình sẽ lên lớp sớm ở tòa nhà Sùng Đức, lớp học ở phòng 502. Sau khi tan học sẽ đi đâu làm gì cũng báo luôn.
Trước khi ra ngoài, Ninh Kỵ nhét một miếng bánh mì vào miệng. Cậu suy nghĩ một chút rồi quay lại chụp một bức ảnh trước gương trong ký túc xá gửi cho Yến Tùy.
Dù không biết tại sao lần trước Yến Tùy lại gửi ảnh trang phục nhưng nếu hắn làm thế thì cậu cũng sẽ làm theo.
9 giờ 20 phút sáng.
Giờ tan học, trong lớp học 502 của tòa nhà Sùng Đức, Ninh Kỵ gục xuống bàn ngủ bù. Trước khi ngủ, cậu lại gửi một tin nhắn báo cáo nữa, nói rằng sẽ đi ăn ở căng tin số 2.
Tại ký túc xá của khoa Tài chính, Yến Tùy vừa mới tỉnh dậy, mắt nửa nhắm nửa mở. Hắn theo thói quen cầm điện thoại xem giờ. Khi mở màn hình và thấy một đống tin nhắn, hắn híp mắt bấm vào bức ảnh.
Là một bức ảnh Ninh Kỵ đang ngậm miếng bánh mì và chụp selfie trước gương. Nét mặt lạnh lùng của cậu bất ngờ hiện lên khiến Yến Tùy mới ngủ dậy choáng váng.
Hắn mất vài phút mới lấy lại được tinh thần, thậm chí còn tưởng mình chưa tỉnh hẳn và vẫn còn đang nằm mơ.
Không thì tại sao hắn có thể nhận được một bức ảnh selfie của Ninh Kỵ được?
"..."
Yến Tùy ngồi một lúc lâu, mắt vẫn không rời khỏi bức ảnh. Đến khi nghe thấy tiếng chuông của bạn cùng phòng thì mới tỉnh lại.
Hắn ngồi trên giường, cảm thấy như đang mộng du, ngây ngốc ngồi thêm một lúc rồi lại nhìn bức ảnh. Sau đó trong trạng thái mộng du, Yến Tùy tự véo mình một cái___ không phải mơ.
Bức ảnh rất rõ nét. Thiếu niên tóc đen ngậm miếng bánh mì, trông như vừa mới thức dậy. Mái tóc dựng đứng bị ép xuống, nửa khuôn mặt lộ ra khi nhìn nghiêng vào gương.
Có thể thấy rõ cậu muốn chụp ảnh với vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo. Tuy nhiên vì đang ngậm bánh mì nên hai má bị phồng lên, mắt của cậu lại sáng và to, kết hợp với việc nghiêng đầu nữa. Kết quả là vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo ấy chẳng khác gì đang làm mặt dễ thương.
Thậm chí nhìn càng lâu càng cảm thấy hơi đáng yêu.
Yến Tùy đang ngồi trên giường từ từ gục đầu xuống, ôm lấy đầu, cảm thấy hình như mình sắp phát điên rồi.
Hai phút sau, chiếc chăn xám nhạt bị hất ra, Yến Tùy bắt đầu hoảng loạn tìm kiếm tờ bùa. Khi tìm thấy bùa thì vội vàng đặt lên ngực để xua đuổi tà ma.
Cầm tờ bùa trong tay, Yến Tùy thở phào nhẹ nhõm. Hắn nằm xuống giường, cảm giác như tâm hồn đã được thanh tẩy.
Năm phút sau, Yến Tùy cầm điện thoại lên, liếc nhìn bức ảnh trên màn hình, cảm thấy thiếu niên trong ảnh cũng chỉ có vậy thôi.
Hắn không nhìn sang mà tiếp tục đứng dây đi rửa mặt. Yến Tùy vừa bôi kem đánh răng vừa nhìn qua điện thoại một lần nữa.
Ninh Kỵ trong bức ảnh ngậm miếng bánh mì, hai má phồng lên, mắt sáng và to, nghiêng đầu.
"...."
Yến Tùy nhìn bức ảnh trong điện thoại một lúc rồi nhanh chóng lưu lại, bỏ điện thoại vào túi, làm như không có chuyện gì xảy ra.
Bạn cùng phòng đi qua hỏi hắn có ăn bánh bao trong căng tin không. Yến Tùy nói không ăn. Hắn quay lại lấy một miếng bánh mì nguyên cám của bạn cùng phòng, xé bao bì, nhai thật mạnh như thể muốn kiềm chế một cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Cả ngày hôm đó, thỉnh thoảng Ninh Kỵ lại gửi tin nhắn báo cáo. Mỗi khi tin nhắn WeChat vang lên, Yến Tùy lại giật mình một cái.
Nếu tin nhắn WeChat cứ liên tục vang lên không ngừng thì trái tim của Yến Tùy cũng đập thình thịch không dứt.
Không ổn.
Nhận ra hành vi khác thường của mình, Yến Tùy suy nghĩ một lúc rồi kết luận rằng tất cả là do tà ma xâm nhập. Hắn ngay lập tức lấy tờ bùa ra và bắt đầu thanh tẩy tâm hồn.
Với mấy tin nhắn báo cáo từ Ninh Kỵ, Yến Tùy trả lời cực kỳ ngắn gọn và lạnh lùng không chút tình cảm. Hắn cố gắng chịu đựng đến tận chiều, không trả lời thêm một câu nào để tránh để bị ảnh hưởng.
Cho đến khi tan học, hắn thấy Ninh Kỵ lái xe điện chở Thôi Anh Dịch ở cổng sau của tòa nhà Sùng Đức.
Chiều tối, trong khuôn viên trường đông đúc, Ninh Kỵ vừa mới gửi tin nhắn báo cáo cho Yến Tùy xong. Cậu mặc áo phông trắng, đứng vững trên đất, đưa mũ bảo hiểm xe điện cho Thôi Anh Dịch ở phía sau.
Ngay cả khi lái xe, Ninh Kỵ cũng tránh các khu vực gồ ghề trong trường, lái xe trên con đường bằng phẳng cực kỳ êm ái.
Dù đã kiềm chế suốt cả ngày, không trả lời một chữ nào với Ninh Kỵ nhưng Yến Tùy vẫn không thể giấu nổi vẻ mặt khó hiểu và cảm giác như sắp bị nứt vỡ.
Yến Tùy từ từ nhớ lại lần trước ngồi trên xe điện của Ninh Kỵ: không cho phép chạm vào eo, không có mũ bảo hiểm, đường đi thì toàn chọn những đoạn có gờ giảm tốc.
Yến đại thiếu gia - suốt 800 năm chưa từng nhận được một chút thiện cảm từ Ninh Kỵ - cuối cùng cũng bùng nổ.
Chẳng lẽ trong mắt Ninh Kỵ, hắn lại không thân thiện bằng cái tên biế.n thái theo dõi kia sao?
Yến Tùy đứng im một lúc lâu,. Bạn cùng phòng nhìn thấy hắn không động đậy thì tò mò quay lại nhìn rồi bị dọa một phen.
Vừa nãy còn là một người bình thường mà bây giờ không khí u ám lại bao quanh khắp người. Đứng một mình ở đó cứ như một bóng ma vậy.
Yến Tùy liếc nhìn điện thoại, phát hiện tin nhắn báo cáo vừa được gửi đến ___ căng tin số 2, ăn cơm gà hầm nấm.
Hắn như thể bị cuốn vào trong cơn cuồng loạn. Ôm ý định muốn thấy cái mông của kẻ xui xẻo nào đó 'nở hoa', Yến Tùy âm thầm di chuyển như bóng ma đến căng tin số 2 theo báo cáo của ai đó.
Tại quầy gà hầm nấm của căng tin số 2, ở bàn gần cuối bên trái, Ninh Kỵ và Thôi Anh Dịch đang ăn cơm. Một số sinh viên nam mặc đồ thể thao đi qua, cười nói chào Ninh Kỵ.
Yến Tùy đứng nhìn một lúc, cảm thấy thật khó hiểu____ tại sao hắn lại cứ phải lo lắng cho cái mông của Ninh Kỵ như vậy nhỉ?
Hắn day trán, đi vào cửa hàng trong căng tin số 2 mua một chai nước lạnh để bình tĩnh lại.
Ra khỏi cửa hàng, chàng trai mặc áo phông đen ngẩng đầu uống hai ngụm nước đá lạnh. Cảm nhận cảm giác mát lạnh tràn vào cổ họng, đầu óc đang mơ hồ cũng dần tỉnh táo lại.
Đột nhiên, hắn nghe thấy giọng Ninh Kỵ gọi hắn, hỏi sao lại ở đây.
Yến Tùy theo bản năng ngẩng đầu lên. Hắn thấy Ninh Kỵ đang cầm túi đồ ăn cho mèo nhướng mày đứng đằng sau. Cậu đưa cho hắn một lon Coca.
Ninh Kỵ: "Này, đồng đội của đội bóng rổ cho thừa một lon."
Yến Tùy: "?!"
Hắn nhìn Ninh Kỵ với vẻ nghi ngờ, khuôn mặt có chút cứng đờ, "Cho tôi sao?"
Ninh Kỵ gật đầu. Mấy hôm trước cậu ở nhờ nhà của Yến Tùy, bây giờ mời hắn uống nước cũng là chuyện bình thường.
Yến Tùy nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, "Ồ" một tiếng, nhận lấy lon Coca lạnh. Người ngoài nhìn vào thì có thể thấy Yến Tùy bình tĩnh là thế nhưng sâu trong lòng hắn lại đang là sóng to gió lớn.
Hắn cẩn thận nghiên cứu lon Coca lạnh mà Ninh Kỵ tự tay đưa cho, uống một ngụm. Cảm giác như có chút khác biệt so với Coca hắn thường uống.
Uống thêm vài ngụm, Yến Tùy bắt đầu cảm thấy mình có chút kỳ lạ. Hắn khéo léo bỏ tay vào túi. Khi chạm vào tờ bùa trong túi thì hắn mới thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy mình đã trở lại bình thường.
Yến Tùy vừa uống Coca lạnh vừa làm như vu vơ hỏi một câu, "Có một mình cậu thôi à? Không phải lúc nãy đang ăn với Thôi Anh Dịch sao?"
Ninh Kỵ ném lon Coca đã uống hết vào thùng rác, "Anh ấy có việc, mượn xe của tôi đi làm việc rồi."
Yến Tùy nhìn túi đồ ăn mèo trong tay Ninh Kỵ, nghĩ cậu định dùng đồ ăn để dụ mèo tam thể. Hắn nhắc nhở rằng lần trước khi Chu Kỳ giúp mèo tam thể triệt sản cũng đã dùng phương pháp này. Tuy nhiên, nó không hiệu quả với mèo tam thể và mèo sư tử.
Ninh Kỵ lắc đầu, "Không phải cho nó, là cho con mèo trắng kia."
Con mèo trắng đó bị điếc, chân sau đi lại khó khăn, còn thường xuyên bị bắt nạt và giành đồ ăn nữa.
Cậu định đi cho mèo ăn thì nghe thấy Yến Tùy nói chưa từng gặp con mèo trắng đó, hắn cũng định đi xem thử.
Ninh Kỵ ngạc nhiên nhìn hắn, "Anh chưa gặp à? Lần trước đi vào khu vườn kia không phải đã thấy rồi sao?"
Yến Tùy nói không nhớ.
Con mèo trắng hay xuất hiện ở những nơi khá hẻo lánh. Hai người vòng qua gần hết trường, cuối cùng tìm thấy con mèo trắng ở bờ hồ Vị Ương. Nó rụt rè, gầy gò, nằm gần bãi cỏ, thò đầu ra nhìn họ.
Ninh Kỵ ngồi xuống, xé một thanh súp thưởng. Con mèo trắng do dự một lúc lâu, cuối cùng rụt cổ bước tới, vừa cảnh giác vừa l**m đồ ăn.
Ninh Kỵ hơi cong mắt, vươn tay gãi cằm con mèo trắng, vỗ vỗ trêu đùa nó.
Yến Tùy nuốt khan.
Hắn rất ít khi thấy Ninh Kỵ như vậy. Dáng vẻ cúi đầu cho mèo ăn của cậu thậm chí còn có chút dịu dàng. Một lát sau, hắn giả vờ đưa lon Coca lạnh lên uống như thể đang cố đè nén điều gì đó.
Ninh Kỵ cho mèo ăn xong. Cảm nhận được ánh mắt đang dõi theo mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn Yến Tùy.
Yến Tùy lập tức giả vờ không để ý, quay đầu nhìn mặt hồ Vị Ương lấp lánh.
Ninh Kỵ nghiêng đầu nhìn Yến Tùy. Như phát hiện ra điều gì, cậu hơi nghiêng người về phía trước, đến gần hắn hơn một chút. Cậu nhìn kỹ một lúc, đầu ngón tay chạm vào vùng cổ của Yến Tùy, "Ở chỗ này của anh cũng có một nốt ruồi à?"
Khoảng cách giữa hai người quá gần, gần đến mức Yến Tùy thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của đối phương phả lên mặt: lông tơ mảnh bên gò má trắng như tuyết hiện rõ trong tầm mắt, hàng mi dài và dày, từng sợi đều vô cùng rõ ràng.
Trong khoảnh khắc đó, Yến Tùy cảm thấy nơi bị ngón tay chạm vào bỗng nhiên nóng lên. Hắn ngây người cúi đầu, thanh quản khẽ di chuyển vài lần mà không thể nói gì. Một lúc sau, hắn quay mặt đi, có chút không tự nhiên khẽ nói: "Ừm, tôi có một nốt ruồi ở đó."
Giây tiếp theo, nơi đang nóng bừng bỗng trở nên lạnh lẽo, cảm giác rất mềm mại và tinh tế. Yến Tùy theo bản năng cúi đầu, hắn nhìn thấy đầu ngón tay trắng muốt và mềm mại nhẹ nhàng hạ xuống từ không trung, chạm vào nốt ruồi nhỏ trên cổ của hắn.
Ninh Kỵ lại gần hơn, giống như đang khám phá một bí mật gì đó, nghiêm túc sờ vào nốt ruồi nhỏ ấy, tự nói một mình: "Có phải vì cái này mà anh mới biến thành mèo không?"
Yến Tùy ngây người, "Cái gì?"
Ninh Kỵ ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Con mèo sư tử đó có một vết đen rất nhỏ trên cổ. Vị trí của vết đen đó giống hệt vị trí nốt ruồi trên cổ của anh."
Cậu nghiêng đầu sang phải, để lộ phần cổ trắng trẻo với đường nét thanh tú rồi đưa tay vén nhẹ cổ áo. Cậu kéo rộng phần cổ áo ra một chút: "Anh xem đi, có phải sau tai của tôi cũng có một nốt ruồi không?'"
"Tôi đã quan sát rồi, con mèo tam thể cũng có một vết đen nhỏ sau tai. Tôi nghĩ là tôi cũng có."
Vì không có sự chuẩn bị nên cổ áo bị kéo ra rất rộng.
Yến Tùy theo phản năng cúi đầu xuống rồi lập tức bị làn da trắng như tuyết dưới cổ áo làm cho lóa mắt. Tầm mắt của hắn lướt qua xương quai xanh tinh xảo cùng hõm cổ quyến rũ. Sau đó lại ngửi thấy mùi sữa tắm hương cam quýt rất tươi mát và sạch sẽ. Hương thơm như thấm vào ruột gan.
Sau tai Ninh Kỵ thật sự có một nốt ruồi nhỏ, làn da trắng mịn làm cho nốt ruồi ấy càng thêm xinh đẹp. Bình thường nó được giấu sau tai nên không dễ nhận ra.
Yến Tùy gần như thất thần nhìn vào nốt ruồi nhỏ đó. Không biết vì sao mà đôi mắt cứ không thể rời đi. Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của hắn vang lên, "....Có một nốt ruồi."
Ninh Kỵ đưa tay sờ sờ sau tai, "Thật sự có hả."
Ninh Kỵ buông cổ áo ra, ngẩng đầu lên rồi ngẩn người một chút. Cậu nhìn lon Coca lạnh trong tay Yến Tùy, ngạc nhiên hỏi: "Sao mặt của anh lại đỏ thế? Anh bị dị ứng với Coca à?"