Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 21

Ninh Kỵ cho mèo ăn xong, quay lại ký túc xá thì đã là hơn bảy giờ tối.

Cậu bỏ một túi đồ ăn cho mèo vào ngăn kéo, lúc này điện thoại bật ra mấy tin nhắn. Hội trưởng câu lạc bộ bóng chuyền hỏi cậu tối nay có rảnh đến dự sinh nhật không.

Ninh Kỵ có quan hệ khá tốt với hội trưởng câu lạc bộ bóng chuyền. Cậu tắm rửa xong thì gửi cho Yến Tùy một tin nhắn báo cáo rồi ra khỏi cửa.

Vừa vào đến phòng tổ chức tiệc sinh nhật, Ninh Kỵ đã bị chuốc rượu. Cậu chơi bóng chuyền rất giỏi, dù thua nhưng lại khiến mấy nữ sinh trong đội nảy sinh bản năng làm mẹ. Thế là đám con trai trong đội vừa ghen vừa tức. Hiện giờ tóm được cơ hội thì chắc chắn bọn họ phải chuốc rượu cậu rồi.

Ninh Kỵ không tránh được, bị chuốc mấy vòng rượu. Sau mấy tiếng đồng hồ, cậu bắt đầu cảm thấy đầu óc choáng váng. Ninh Kỵ suy nghĩ một chút rồi định gửi vị trí cho Yến Tùy. Cậu sợ nếu mình say rồi biến thành mèo thì con mèo tam thể kia sẽ điều khiển cơ thể cậu bò loạn khắp nơi .

Cậu ôm cái đầu đang quay cuồng, chọc vào điện thoại, phát hiện bàn phím trên màn hình như nhòe đi, chữ lúc rõ lúc mờ. Ninh Kỵ nheo mắt, dí sát mặt vào điện thoại, cố gắng nhìn cho rõ các ký tự trên bàn phím nhưng mãi vẫn không nhìn rõ được. Cuối cùng Ninh Kỵ đành lẩm bẩm gửi tin nhắn thoại cho Yến Tùy.

Yến Tùy đang nằm ngay ngắn trên giường trong ký túc xá. Hắn cầm lá bùa, định tĩnh tâm thanh lọc tâm hồn một chút.

Người đã nằm xuống rồi nhưng điện thoại lại không để ở chế độ im lặng nên âm thanh thông báo tin nhắn cứ liên tục vang lên.

Yến Tùy hé mở một mắt, liếc nhìn màn hình điện thoại sáng lên, định mở ra xem tin nhắn thì lại sợ người gửi là Ninh Kỵ.

Một lát sau, Yến Tùy mở hẳn hai mắt, ánh mắt bắt đầu dao động. Hắn tự an ủi mình___ nhỡ đâu không phải Ninh Kỵ gửi thì sao?

Hắn chỉ nhìn một chút thôi mà.

Cho dù đúng là tin Ninh Kỵ gửi thì đọc xong hắn sẽ đi ngủ luôn.

Nếu không phải Ninh Kỵ, đêm hôm rồi mà còn nhắn tin cho hắn thì chắc chắn là có chuyện rất quan trọng. Sao hắn có thể vì Ninh Kỵ mà bỏ lỡ chuyện lớn được chứ?

Chàng thanh niên nằm trên giường mặt không đổi sắc cầm điện thoại lên, dùng vẻ mặt nghiêm túc nhấn mở khung thông báo. Tốc độ tay nhanh đến mức mạng không kịp phản ứng, vẫn luôn hiển thị là đang tải.

Mấy đoạn tin nhắn thoại hiện ra.

Tay của Yến Tùy còn nhanh hơn não. Hắn 'vèo' một cái nhấn mở đoạn tin nhắn thoại. Yến Tùy nghe thấy giọng nói mơ hồ không rõ của Ninh Kỵ. Cậu ngoan ngoãn lặp đi lặp lại mấy câu, câu chữ có chút lộn xộn như thể chính cậu cũng không biết mình đang nói gì.

Giọng nói khẽ khàng và mềm nhẹ nói rằng mình đang ở KTV nào đó. Nếu cậu bị biến thành mèo rồi thì nhớ đến đón cậu, cậu sẽ đợi hắn ở đó.

Những tin nhắn thoại này giống như đang thì thầm bên tai hắn, mang theo hơi thở mềm mại dịu dàng.

Ngoan đến mức khiến người ta không chịu nổi.

Đặc biệt là câu thì thầm cuối cùng 'đón tôi nha', lắp bắp mơ hồ chẳng khác gì đang làm nũng. Đúng là một đòn chí mạng.

Cả đời thiếu gia nhà họ Yến chưa từng nghe Ninh Kỵ nói chuyện với mình bằng giọng điệu ngoan ngoãn đến thế.

Yến Tùy đang nằm trên giường bỗng chốc tê rần nửa người. Hắn choáng váng làm một cú bật dậy, ngồi thẳng trên giường như mộng du, hoàn toàn không thể bình tĩnh nổi.

Hai phút sau.

Trong đầu toàn là câu 'đón tôi nha' - Yến Tùy, bắt đầu nóng cả người, lập tức xuống giường thay đồ, đi đến KTV đón người.

Tới KTV, Yến Tùy dựa vào mấy tin nhắn thoại tìm đến phòng tiệc. Hắn đẩy cửa bước vào, thấy Ninh Kỵ đang tựa đầu vào ghế sofa ở một góc. Đôi chân dài của cậu duỗi ra, mắt lờ đờ nhìn ánh đèn rực rỡ trong phòng.

Người trong câu lạc bộ bóng chuyền không biết mối quan hệ giữa hắn và Ninh Kỵ, thấy cậu đã gửi tin nhắn cho hắn thì rất yên tâm bàn giao cậu.

Yến Tùy đỡ Ninh Kỵ đã uống say lên xe. Hắn nhìn điện thoại một cái, phát hiện đã quá giờ giới nghiêm của ký túc xá. Yến Tùy do dự mấy phút, cuối cùng vẫn đưa Ninh Kỵ về nhà mình.

Ninh Kỵ sau khi uống say có hơi náo loạn. Lúc được dìu xuống xe thì loạng choạng không vững, cả người mềm nhũn ngả vào lòng Yến Tùy khiến hắn buộc phải đưa tay ra đỡ lấy eo cậu.

Từ bãi đỗ xe dưới tầng hầm đi tới cửa thang máy, Ninh Kỵ đang say mèm cứ túm lấy tóc của hắn không buông tay, còn lẩm bẩm cái gì đó không nghe rõ.

Vào thang máy rồi, Yến Tùy hơi cúi người lắng tai nghe kỹ mới phát hiện ra nhóc say rượu đang túm tóc hắn này đang lẩm bẩm rằng hắn cao như vậy thật đáng ghét.

Lăn lộn cả nửa ngày, cuối cùng Yến Tùy cũng lôi được nhóc say rượu không yên phận kia vào nhà. Nhìn gương mặt của nhóc say rượu đang ngả đầu sang một bên, Yến Tùy bỗng nổi hứng, to gan đưa tay bóp bóp phần thịt mềm trên má đối phương.

Má của nhóc say rượu bị bóp phồng lên. Cậu từ từ đưa tay lên tát mấy cái vào tay của Yến Tùy.

Bị đánh mấy cái, Yến Tùy nhướng mày, lại bóp bóp khuôn mặt ngây ngốc của kẻ đang say khướt này, "Đồ vô ơn, đến đón cậu một chuyến thật là uổng công."

"Sinh nhật trưởng câu lạc bộ thì đi, sinh nhật người khác thì không đi hả?"

Nhóc say rượu kia nhăn mũi lại, lẩm bẩm nói câu gì đó không rõ.

Yến Tùy đưa tay còn lại véo lấy chóp mũi đang nhăn lại của cậu, cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề đã quanh quẩn trong lòng nhiều năm: "Sao hồi cấp 3 cậu không chịu đến dự tiệc sinh nhật của tôi hả?"

Nhóc say rượu ngơ ngẩn không nói gì.

Yến Tùy cứ như đang nghịch đất nặn, bóp bóp cái má mềm mại của Ninh Kỵ: "Cậu biết cái mô hình game năm đó khó giành được tới cỡ nào không?"

"Tôi tốn tiền thuê bao nhiêu người canh giờ để cướp nó rồi đem ra làm giải rút thăm trong tiệc, đợi cậu đến để dàn xếp nội bộ đó..."

Năm lớp 11, hắn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật rất lớn, chuẩn bị sẵn mô hình game mà Ninh Kỵ thích làm quà rút thăm sau khi cắt bánh. Hắn mời cả lớp đến.

Nhưng Ninh Kỵ lại không đến.

Hôm đó Yến Tùy đợi rất lâu, lâu đến mức bố mẹ cũng thúc giục bắt đầu lễ cắt bánh. Đến khi kéo dài không nổi nữa thì hắn mới đành chậm rì rì cắt bánh và rút thăm.

"Sao lúc đó cậu không đến dự tiệc sinh nhật của tôi hả? Cậu ghét tôi đến thế à?"

Yến Tùy vẫn véo lấy chóp mũi của nhóc say rượu kia, cuối cùng hỏi ra câu ấy. Hắn nhìn chằm chằm người trước mặt, thật lòng muốn nghe được câu trả lời.

Nhưng Ninh Kỵ đang say làm sao mà trả lời nổi. Cậu không nói gì, nghiêng đầu, đôi mắt mơ màng nhìn về phía hắn.

Sau khi uống rượu, má của Ninh Kỵ đỏ hây hây. Nó vừa mềm vừa nóng dán vào lòng bàn tay của hắn. Đôi môi mỏng đỏ rực, hàng mi dài bất thường, người cũng đẹp đến mức không tưởng.

Yến Tùy nuốt nước bọt hai lần.

Có lẽ vì nhắc đến chuyện cấp 3, những hồi ức cũ cũng trào dâng theo. Yến Tùy nhớ tới ước vọng lớn nhất suốt ba năm cấp 3 của mình: đó là khiến cho Ninh Kỵ ngoan ngoãn gọi mình một tiếng 'anh'.

Hắn lại nổi máu nghịch ngợm.

Yến Tùy cúi đầu, nâng mặt của nhóc say rượu lên, dùng đầu ngón tay lạnh lẽo khẽ cọ lên gò má trắng mềm, "Ninh Kỵ, gọi một tiếng 'anh' nghe thử xem nào."

Nhóc say rượu ngơ ngác nhìn hắn, đầu nghiêng nghiêng, trông có phần ngốc nghếch.

Yến Tùy lại dùng khớp ngón tay cọ cọ gò má của cậu, giọng điệu đầy dụ dỗ, "Nào, gọi một tiếng 'anh' nào."

Hắn vốn chẳng hy vọng nhóc say rượu kia sẽ thật sự gọi hắn là 'anh', chỉ đơn thuần cảm thấy dáng vẻ ngốc nghếch thế này của Ninh Kỵ quá hiếm thấy. Trong lòng hắn ngứa ngáy đến khó tả, không trêu một chút thì không chịu được.

Nhưng ai ngờ, Ninh Kỵ đang say lơ mơ kia lại thật sự chớp mắt nhìn hắn, sau đó chậm rãi ngoan ngoãn gọi hắn một tiếng 'anh'.

Nhóc say rượu kia nghiêng đầu, má đỏ hây, khẽ khàng rì rầm lặp lại một lần nữa: "Anh.... ơi...."

Không phải là 'anh' mà là 'anh ơi'.

(*không phải 'ca' mà là 'ca ca':P)

"....."

Rõ ràng là xưng hô do chính mình dụ dỗ cậu gọi, vậy mà khi Ninh Kỵ thực sự mở miệng gọi một tiếng 'anh ơi'. Đầu óc của Yến Tùy lập tức tê rần. Hắn giống như bị điện giật, tim đập loạn xạ, cả người nóng ran.

Gọi 'anh' thì gọi 'anh', gọi 'anh ơi' làm gì.

Cái này khác gì làm nũng đâu chứ?

Yến Tùy cảm thấy mình đúng là không chịu nổi nữa, thậm chí còn muốn cắn một cái lên cái má kia của Ninh Kỵ.

Điên rồi.

Thật sự điên rồi, đầu óc rối tung rối mù.

Lồng ngực của Yến Tùy phập phồng. Giống như đang chạy trốn khỏi hiện trường gây án, hắn bật dậy khỏi ghế, lục tìm bùa trừ tà, lật tung một lúc mới nhớ ra hắn đã để quên ở ký túc xá.

Yến Tùy tiếp tục lật tung túi đeo chéo, tìm được một bó lá bưởi trừ tà.

Thiếu gia nhà họ Yến không kịp nghĩ nhiều, tay xách lá bưởi, chân đá cửa phòng tắm, ném lá vào bồn tắm, xả nước rồi nhào vào bồn ngâm mình trong nước bưởi, run rẩy hồi hồn.

May thật, suýt nữa thì bị nhập rồi.

Bình Luận (0)
Comment