Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 22

Sáng sớm hôm sau, Ninh Kỵ tỉnh dậy với cái đầu đau như búa bổ.

Cậu vốn có thói quen gắt ngủ sau khi tỉnh dậy. Mỗi sáng đều phải ngơ ngác nằm ỳ trên giường một lúc mới hoàn hồn. Hôm nay thì càng tệ hơn, men rượu còn sót lại khiến thái dương giật giật. Đầu óc nặng như đổ chì, cả người như dính keo, ngồi trên giường đờ đẫn chẳng khác gì cái xác không hồn.

Phải đến khi mùi thơm ngào ngạt của cơm cháo lan tới, chóp mũi khẽ động đậy, cậu mới như mộng du bước ra khỏi phòng, lảo đảo đi về phía nhà bếp.

Trong bếp, chàng trai đang xắn tay áo tắt bếp. Nghĩ đến dáng vẻ say xỉn tối qua của Ninh Kỵ, Yến Tùy liền chống tay lên bàn thẫn thờ vài phút. Hắn vừa định quay người thì bị cái đầu đột nhiên thò ra sau lưng dọa cho giật mình lùi nửa bước.

"Chào buổi sáng." Yến Tùy nuốt nước bọt, cổ họng khẽ động, ánh mắt lướt qua Ninh Kỵ, "Dép để ở cửa đấy."

Trong tầm mắt của hắn, Ninh Kỵ đang thò đầu vào, đi chân trần, tóc tai rối bù, hai lọn tóc dựng đứng vểnh lên trời. Cậu hoàn toàn chẳng nghe lọt lời hắn nói, chỉ dán mắt vào nồi cháo đang bốc khói nghi ngút như bị câu mất hồn, giống như mọc thêm cái đuôi đang phe phẩy sau lưng.

Y hệt con mèo tam thể ngửi thấy mùi đồ ăn đóng hộp.

Muốn ăn nhưng người nấu lại là Yến Tùy.

Mắt của Ninh meo meo đảo một vòng, bắt đầu giở trò.

Mái tóc của Ninh Kỵ vẫn còn rối xù như tổ quạ. Cậu dựa vào bàn bếp, mắt thì len lén nhìn sang nồi cháo, dáng vẻ chẳng khác nào lãnh đạo đi thị sát, "Anh ăn sáng đấy hả?"

"Ăn một mình à?"

"Cháo gì vậy? Ngon không?"

Giả vờ hỏi mấy câu xong thì cậu bắt đầu thấp thỏm mong đối phương chia cháo với mình. Dù vẫn tỏ ra có chút kiêu ngạo nhưng mặt thì gần như viết rõ to mấy chữ - Rủ tôi ăn đi, rủ tôi ăn đi.

Lúc này Yến Tùy bắt đầu hiểu vì sao mấy người bạn bạn cùng ký túc xá với Chu Kỳ lại phát cuồng vì con mèo tam thể kia đến vậy rồi.

Hắn giả vờ như không nhìn thấu trò vặt nhỏ của người trước mặt, thản nhiên nói: "Cháo trứng bắc thảo thịt băm. Tôi ăn một mình không hết, cậu có muốn ăn cùng không?"

Ninh Kỵ - vẫn còn xù lông sau khi vừa ngủ dậy, giả vờ khó xử, "Ờm.... thế thì tôi đành cố gắng ăn chút vậy."

Cậu kéo ghế ngồi xuống: "Thật ra tôi không đói gì đâu, có điều anh nấu nhiều như vậy, một mình ăn không hết. Tôi đại từ đại bi giúp anh ăn bớt một ít vậy."

Mười phút sau.

Ninh Kỵ vừa ăn cháo vừa trợn tròn mắt: "!!!"

Sao lại có thể ngon đến mức này chứ!

Yến Tùy thấy vẻ mặt sửng sốt của Ninh Kỵ thì trong lòng dâng lên cảm giác thành tựu mãnh liệt khó tả, như thể cuối cùng hắn cũng có thứ có thể khiến Ninh Kỵ công nhận.

Hắn ung dung bưng cái bát rỗng Ninh Kỵ vừa ăn xong lên, lại múc thêm một bát nữa đưa cho cậu. Trong lúc Ninh Kỵ đang ăn bát thứ hai thì hắn đi ra phòng khách dọn khay thức ăn và chậu cát mèo của mèo sư tử.

Vài ngày trước họ mới gặp Chu Kỳ ở chùa. Khác với Thôi Anh Dịch, Chu Kỳ vừa thấy con mèo sư tử hắn xách trong tay thì đã nhận ra đó là 'con mèo nổi tiếng' của đại học A.

Chu Kỳ tưởng hai người định nuôi con mèo hoang có chút danh tiếng này nên liền khuyên răn một hồi, nói mèo sư tử này hoang dã khó thuần, thích tự do, khác với mấy con mèo hoang cần người nuôi khác, tốt nhất là nên thả về trường.

Hai người không tiện giải thích chuyện kỳ quặc xảy ra trên người mình. Cuối cùng đành ngậm ngùi thả con mèo sư tử vất vả lắm mới tóm được về lại đại học A.

Lúc này, Yến Tùy ngồi xổm thu dọn. Hắn vừa làm vừa nói: "Tối qua bạn cùng phòng của cậu nhắn tin cho tôi suốt, hỏi cậu đang ở đâu."

Ninh Kỵ ngẩng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Yến Tùy đứng dậy, rút hai tờ khăn ướt sát khuẩn lau tay, "Dạo này hai chúng ta phải hành động cùng nhau. Nếu lại xảy ra chuyện như lần trước thì còn dễ hỗ trợ lẫn nhau."

"Nhưng bạn cùng phòng của cậu hình như rất lo lắng về việc cậu ở ngoài, đặc biệt là trưởng phòng ký túc. Nếu sau này lại có tình huống bất ngờ xảy ra mà bạn cùng phòng của cậu có mặt thì có lẽ tôi không thể đưa cậu về kịp được."

"Vậy nên tôi đang nghĩ, sao cậu không thử xin ở bên ngoài một thời gian. Cậu có thể ở đây cho đến khi vấn đề này được giải quyết hoàn toàn."

Ninh Kỵ ngớ người, "Tối qua tôi lại biến thành mèo rồi à?"

Yến Tùy: "Không, nhưng tối qua cậu say. Nếu tối qua tôi ngủ sớm không thấy tin nhắn của cậu rồi cậu lại biến thành mèo thì tình hình sẽ rất tệ."

Hắn nhìn thẳng vào cậu: "Ninh Kỵ, mặc dù cậu có thông báo cho tôi nhưng không phải lúc nào tôi cũng xem được tin nhắn của cậu. Ngược lại, cậu cũng vậy."

"Chỉ cần một trong chúng ta mất liên lạc với nhau, tình huống sẽ trở nên rất bị động. Vì vậy tạm thời sống cùng nhau là cách giải quyết tốt nhất."

"Cho nên, Ninh Kỵ, cậu cứ nghĩ kỹ đi."

-

"Em muốn chuyển ra ngoài ở à? Sao tự nhiên lại muốn dọn ra vậy?"

Trong ký túc xá, trưởng phòng ký túc Cao Tinh há hốc miệng nhìn Ninh Kỵ đang thu dọn đồ đạc.

Ninh Kỵ cúi đầu cẩn thận cất mấy mô hình game vào hộp, ho nhẹ một tiếng, lấp l**m: "À... anh họ em mới được công ty điều về thành phố A làm việc, anh ấy bảo em qua ở cùng cho tiện."

"Ơ nhưng... thế thì cũng đâu cần dọn ra ngoài? Bình thường học hành mệt rồi, cuối tuần gặp nhau chẳng phải cũng được à?" Cao Tinh vẫn không hiểu. Mấy người cùng phòng đang giúp Ninh Kỵ thu dọn hành lý cũng tò mò ngoảnh lại nhìn.

Ninh Kỵ gãi mũi, cười gượng: "Tình huống hơi đặc biệt, nói ra cũng không rõ nhưng chắc khoảng một thời gian nữa thì em sẽ về thôi."

Cao Tinh thấy cậu không muốn nói thêm thì không tiện hỏi nữa, chỉ đành lặng lẽ xắn tay áo lên giúp cậu đóng gói đồ đạc. Lúc thu dọn đến bàn học, cậu ta vô tình nhìn thấy tờ đơn đăng ký cuộc thi tài chính của Ninh Kỵ. Bên trên rõ ràng viết tên người cùng tổ là____ Yến Tùy.

Cao Tinh: "?"

Cậu ta ngẩn người, giơ mẫu đơn lên: "Em út, em điền nhầm tên rồi à? Sao lại ghi tên Yến Tùy lên đây?"

Ninh Kỵ đang vật lộn với chiếc vỏ gối hình gấu bông: "..."

Lúc này, tiếng gõ cửa vang lên. Người đến vác balo bên vai, mặc áo khoác nâu, đứng trước cửa phòng gọi cậu: "Ninh Kỵ, đi thôi."

Cao Tinh: "???"

Cậu ta còn chưa kịp mở miệng thì Ninh Kỵ đã nhanh như chớp giật lại tờ đơn trong tay, buông một câu ngắn gọn: "Giáo viên bảo em tổ đội với anh ta thì xác suất thắng sẽ cao hơn."

Nói xong, cậu xách hành lý chuồn lẹ, bỏ lại đám bạn cùng phòng vẫn đang hóa đá tại chỗ.

...

"Sao anh lại tới ký túc xá của tôi, không phải đã bảo là chờ dưới lầu sao?"

Yến Tùy: "Tôi quên mất."

Ninh Kỵ cầm mẫu đơn, cùng Yến Tùy đi về phía tòa nhà giảng đường Sùng Đức. Cả hai chuẩn bị nộp mẫu đơn đăng ký tham gia cuộc thi tài chính cho giáo viên hướng dẫn.

Thầy Trương đang uống trà trong phòng, nghe thấy tiếng gõ cửa thì ngẩng lên. Ông thấy hai sinh viên vốn nổi tiếng là không ưa nhau bước vào.

Thầy Trương giật mình, ngay lập tức đặt tách trà xuống. Ông đánh giá hai người một hồi, nhìn thấy không có dấu hiệu đánh nhau mới thở phào nhẹ nhõm. Ông hỏi với vẻ nghi ngờ: "Hai em có chuyện gì vậy?"

Cả hai đồng thời đưa cho ông mẫu đơn đăng ký cuộc thi tài chính, nói muốn cùng nhau tham gia.

Thầy Trương: "......?"

Ông từ từ nhận lấy mẫu đơn, lặp lại: "Hai em muốn tham gia thi cùng nhau à?"

Ninh Kỵ gật đầu, Yến Tùy cũng gật theo: "Sau khi suy nghĩ kỹ, em nghĩ em và bạn Ninh tổ đội tham gia thi thì sẽ có thành tích tốt hơn."

Thầy Trương im lặng nhìn hai người đứng trước bàn, giữa họ là một ranh giới rõ ràng chẳng khác gì Sở Hà Hán Giới*.

(*1 thành ngữ, bắt nguồn từ cờ tướng - ẩn dụ ranh giới rõ ràng khó vượt qua, nó cũng là 1 sự kiện có thật trong lịch sử - chiến tranh Hán Sở)

Hai sinh viên trước đây như nước với lửa, chạm mặt là lại muốn đánh nhau, không đội trời chung giờ lại đột nhiên nói muốn kết đội tham gia thi. Thầy Trương không tin cho lắm, cảm thấy hai người sẽ lại xảy ra mâu thuẫn trong cuộc thi. Giống như trước đây, chỉ cần có cơ hội là lại cãi nhau ầm ĩ.

Thầy Trương ngập ngừng, ánh mắt cứ lướt qua lướt lại giữa hai người, giọng điệu đầy nghi ngờ: "Sao đột nhiên hai em lại muốn cùng nhau tham gia? Lần trước chẳng phải đã nói tổ đội dễ phát sinh mâu thuẫn sao?"

Yến Tùy vẫn không đổi sắc mặt: "Bởi vì em đã phát hiện những ưu điểm của đối phương và cảm thấy có thể cùng nhau tiến bộ."

"Thầy ơi, bọn em đã hóa giải hiểu lầm, trở thành những người bạn không thể thiếu trên con đường trưởng thành của nhau rồi."

Thầy Trương: "......?"

Cùng một người, cùng một chỗ, lần trước Yến Tùy còn nói Ninh Kỵ là con lừa cứng đầu, giờ lại bảo có thể cùng nhau tiến bộ sao?

Thầy Trương có vẻ hơi cẩn trọng: "Thật không? Vậy hai em bắt tay nhau cho thầy xem nào."

Ninh Kỵ: "......"

Yến Tùy: "......"

Thầy Trương càng cẩn trọng hơn: "Không phải hai em bảo là đã hóa giải hiểu lầm, trở thành bạn đồng hành không thể thiếu trên con đường trưởng thành sao? Sao ngay cả bắt tay với bạn đồng hành cũng không làm được?"

Ninh Kỵ im lặng đưa tay trái ra, Yến Tùy im lặng đưa tay phải ra. Cả hai nắm chặt tay nhau rồi gượng ép nở một nụ cười với thầy Trương.

Thầy Trương trầm ngâm một lúc, bảo họ ôm nhau như những người bạn tốt.

Hai người đang nắm tay: "....."

Đối với sinh viên ở tuổi này, bạn bè thân thiết vỗ vai khoác tay nhau là chuyện bình thường. Nhưng họ không phải bạn tốt gì, chỉ muốn 'hành chết' đối phương thôi.

Trong không gian im lặng chết chóc, cả hai nhìn nhau, miễn cưỡng dang tay ra. Giống như hai đứa trẻ trong trường mẫu giáo bị ép làm hòa, gượng gạo ôm lấy nhau.

Thầy Trương thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy rất hài lòng. Ông tin rằng hai người đã hòa giải hiểu lầm, trở thành bạn tốt thực sự.

Đúng lúc này, cửa văn phòng bị gõ hai tiếng. Thôi Anh Dịch cầm một đống tài liệu, vừa ngẩng lên đã thấy hai người đang ôm nhau.

Thôi Anh Dịch: "?!!"

Thầy Trương cười hiền hậu: "Tiểu Thôi đến rồi à, em để tài liệu lên bàn nhé, vất vả cho em rồi."

Thôi Anh Dịch vẫn còn choáng váng, ngơ ngác đặt tài liệu xuống.

Lúc này, Ninh Kỵ mới phát hiện cánh tay đang ôm mình bỗng siết chặt lại. Lúc trước chỉ là ôm lấy lệ, giờ thì... bàn tay kia thít chặt vòng eo, kéo cậu sát vào lòng đối phương.

Ninh Kỵ: "?"

Cậu trợn mắt nhìn người đối diện, cắn răng, thấp giọng nói: "Anh bị điên à? Ôm chặt thế làm gì?"

Yến Tùy liếc qua Thôi Anh Dịch, người từ khi vào phòng chưa rời mắt khỏi họ, trong lòng thầm nghĩ: đây là đang bảo vệ mông cho cậu, nhóc không có lương tâm, chẳng biết cảm ơn hắn.

Hắn làm như không có gì, cúi đầu thì thầm vào tai Ninh Kỵ. Hơi ấm từ hơi thở của hắn phả qua vành tai cậu: "Thầy Trương đang nhìn đấy, lúc nãy ôm giả quá rồi..."

...

Ra khỏi văn phòng thầy Trương, hai người thuận lợi có cơ hội cùng nhóm nhưng việc chọn đội trưởng vẫn còn phải thảo luận thêm.

Hai người vừa đi vừa tranh luận. Cuối cùng đến tối, khi Ninh Kỵ chuyển đồ đến nhà Yến Tùy, việc chọn đội trưởng vẫn chưa quyết định xong.

Trước cửa nhà, Ninh Kỵ ôm hộp đựng đồ, nói một cách nghiêm túc: "Nhắc cho anh nhớ nhé, lần thi thử lớp 12 tôi cao hơn anh 7 điểm đấy."

Yến Tùy hừ một tiếng: "Không phải chứ, 7 điểm ấy cậu định tính cả đời à? Đã bảo lúc đó tôi bị sốt."

Ninh Kỵ liếc nhìn hắn: "Vậy thì anh lúc học cấp 3 cũng không giỏi bằng tôi."

Yến Tùy nhớ lại mỗi lần có kết quả thi, Ninh Kỵ đều cố tình cầm bảng điểm đến trước mặt hắn, giả vờ không để ý mà lại lắc lắc.

Rõ ràng đang nói chuyện vui vẻ với những bạn học khác nhưng vừa thấy hắn thì lập tức mặt lạnh, ngẩng cao đầu, không nói một lời với hắn.

Yến Tùy bỗng nhiên lùi lại, nhìn chằm chằm vào Ninh Kỵ: "Cho cậu làm đội trưởng cũng được nhưng cậu phải trả lời tôi một câu hỏi."

Ninh Kỵ: "Câu hỏi gì?"

Yến Tùy nhìn vào mặt Ninh Kỵ, sắc mặt có chút khó xử, có vẻ như không biết có nên hỏi hay không.

Ninh Kỵ đợi một lúc, cảm thấy bắt đầu kiên nhẫn. Cậu thúc giục Yến Tùy hỏi nhanh.

Yến Tùy cuối cùng cũng hỏi câu hỏi mà hắn đang kìm nén: "Tôi không hiểu một chuyện. Sao hồi cấp 3 cậu lại ghét tôi như vậy?"

Bình Luận (0)
Comment