Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 23

Nghe thấy lời của Yến Tùy, Ninh Kỵ hơi sửng sốt.

Sau một hồi suy nghĩ, cậu đặt thùng giấy xuống đất, nhìn hắn: "Anh thật sự muốn nghe lý do tôi ghét anh à?"

Yến Tùy tựa người vào quầy bar bằng đá đen, mặt không chút cảm xúc. Ngón tay lơ đãng xoay vòng quanh thành cốc thủy tinh, vẻ ngoài nhàn tản như mây, giọng hờ hững: "Ừm, cậu nói đi."

Ninh Kỵ liếc từ đầu đến chân người đối diện, thành thật trả lời: "Vì anh giả vờ quá đấy."

Yến Tùy: "?"

Ninh Kỵ tiếp tục thành thật: "Anh cứ nghĩ tôi trẻ con, coi thường tôi."

Yến Tùy: "???"

Hắn lập tức đứng thẳng người. Cốc thủy tinh trong tay va mạnh vào mặt bàn phát ra tiếng vang trong trẻo, "Tôi coi thường cậu khi nào? Tôi không có."

Ninh Kỵ: "Anh có."

Yến Tùy: "Không hề. Tôi còn chưa nói đến việc cậu coi thường tôi đâu."

Ninh Kỵ: "?"

Cậu cảm thấy mình bị đổ oan. Cậu trợn tròn hai mắt, không thừa nhận, "Nói bậy, tôi coi thường anh khi nào chứ?"

Yến Tùy không muốn tiếp tục tranh cãi như trẻ con, hắn chỉ nói: "Cậu đã coi thường tôi từ lâu rồi. Năm lớp 11 tôi tổ chức tiệc sinh nhật mà cậu còn không đến."

Hắn nhấn mạnh: "Tôi đã mời cậu, còn mời cả bàn trên, bàn dưới và bạn cùng bàn của cậu. Đi vòng quanh cậu đến ba lần."

Ninh Kỵ lập tức lắc đầu phản đối: "Không thể nào."

Làm sao cậu có thể làm chuyện thiếu lễ phép như vậy được.

Yến Tùy: "Cậu đã không đến. Tôi chuẩn bị quà cho cả lớp, chỉ có ba người không đến. Cậu là một trong số đó."

Ninh Kỵ ngẩn người, cố gắng nhớ lại, cuối cùng từ ký ức mờ nhạt tìm được những mảnh vụn. Những mảnh vụn đó gần như đã bị quên lãng.

Năm lớp 11, mọi người trong lớp đều đi dự sinh nhật của Yến Tùy nhưng lúc đó cậu đã rất ghét hắn, vì thế đã tìm lý do đi học thêm. Cả ngày hôm đó cậu ở trong lớp học thêm, tắt điện thoại, tự động lảng tránh mọi chủ đề về tiệc sinh nhật.

Nhớ đến đây, Ninh Kỵ ho một tiếng, quay đầu nói: "Được rồi, hình như thật sự có chuyện đó."

Nhưng cậu nhanh chóng nhăn mặt chỉ trích: "Việc nào ra việc đó, là anh nghĩ tôi trẻ con, coi thường tôi trước. Năm lớp 11 tôi gặp anh ở thư viện ngoài trường. Tôi chào anh mà anh không thèm liếc nhìn tôi một cái."

Lúc đó Yến Tùy vừa chuyển trường. Hắn ngồi ở bàn cuối, quan hệ với các bạn trong lớp khá tốt. Ban đầu Ninh Kỵ không ghét Yến Tùy, thậm chí còn có ấn tượng tốt.

Chỉ là lúc đó Yến Tùy ngồi ở hàng ghế cuối lớp, còn cậu ngồi ở hàng ghế đầu, ít khi gặp nhau. Do đó, khi tình cờ gặp ở thư viện ngoài trường, Ninh Kỵ nghĩ có thể chủ động chào hỏi nhau một cái.

Cậu mang tâm trạng muốn kết bạn mới chủ động chào hỏi nhưng không ngờ Yến Tùy ngoài giờ học lại rất lạnh lùng. Hắn không thèm nhìn, ngang nhiên đi thẳng qua người cậu, không buồn nhìn lấy một cái.

Yến Tùy nhướng mày, không chút do dự đáp lại: "Không thể nào, chắc chắn cậu đã nhìn nhầm người rồi. Đó chắc chắn không phải tôi."

Ninh Kỵ nhăn mặt: "Tôi không thể nhìn nhầm, đó chính là anh."

Cậu kiên quyết chỉ trích, "Lúc đó anh đã ghét tôi rồi!"

Cuộc chiến kéo dài nhiều năm này là do Yến Tùy chủ động tuyên chiến, đương nhiên cậu phải đáp trả.

Yến Tùy: "Tôi không có, tôi không ghét cậu."

Ninh Kỵ: "Anh có!"

Yến Tùy bắt đầu thở dồn dập, rõ ràng hơi mất khống chế. Hắn tức giận nói: "Lúc đó sao tôi phải ghét cậu? Tôi còn khen cậu với bạn tôi cơ mà!"

Xung quanh đột nhiên im lặng, không khí như bị đông lại. Ninh Kỵ ngây người, vẻ mặt giận dữ của Yến Tùy cũng đột ngột cứng đờ. Tiếng cãi vã ầm ĩ như bị ấn nút tạm dừng.

"......"

Không khí đột nhiên trở nên ngượng ngùng, Ninh Kỵ không ngờ rằng trong lúc cãi nhau lại nghe thấy câu này. Cậu nghẹn một lúc lâu, tai hơi đỏ, cố gắng nói ra một câu: "Anh từng khen tôi khi còn học cấp 3 à?"

Yến Tùy đứng bên cạnh im lặng, mặt hơi đỏ, quay đầu, nói nhỏ một cách khó khăn: "Tôi có khen."

Xung quanh im lặng, chỉ còn âm thanh ù ù của điều hòa trung tâm. Không khí có chút kỳ lạ mất tự nhiên. Cứ như là đang cãi nhau nảy lửa, adrenaline dâng cao, chỉ muốn dùng một cú đấm kết thúc đối phương thì đột nhiên đối phương lại khen cơ bắp của mình rất đẹp.

Tay đã nắm chặt thành nắm đấm nhưng giờ cũng không biết tiếp tục đánh hay dừng lại.

"....."

Một lúc lâu sau, Ninh Kỵ dùng khuôn mặt căng cứng nói, "Không tin, không có bằng chứng, ai biết anh có đang bịa chuyện không."

"Hồi cấp 3 anh mà từng khen tôi á?"

Yến Tùy: "Cậu chờ chút."

Hắn mở danh bạ trước mặt Ninh Kỵ, tìm được số của một người tên là Tề Lan. Yến Tùy gọi điện và bật loa ngoài, đưa điện thoại ra trước mặt Ninh Kỵ, "Nghe đi."

Khi cuộc gọi kết nối, giọng của một cậu con trai vang lên: "Alo, anh Tùy, sao vậy?"

Yến Tùy không vòng vo, nói nhanh như gió: "Lúc tôi mới chuyển trường năm lớp 11 có phải đã từng khen một cậu bạn không? Cái c** nh* tuổi ấy."

Cậu con trai bên kia vẫn chưa hiểu: "Hả? Cậu nói gì? Năm lớp 11 á? Đợi chút để tôi nhớ lại."

Cậu ta suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới nhớ ra, "À, tôi nhớ rồi, hình như có chuyện đó. Lúc đó cậu mới chuyển trường không lâu."

"Đúng rồi, cậu bảo là lớp cậu có một cậu bạn nhỏ tuổi. Vì nhảy lớp nên cậu ấy ít tuổi hơn, thông minh, da trắng sáng, cũng khá dễ thương..."

"Ha ha ha, lúc đó cậu còn nói là nghĩ những thần đồng kiểu này toàn là mọt sách. Ai ngờ thần đồng trong lớp cậu không giống mọt sách chút nào, không đeo kính, nhìn thì ngầu ngầu nhưng thực sự rất giỏi. Học tốt thể thao cũng tốt, chơi game cũng giỏi luôn."

Lời khen ngập tràn từ đầu bên kia ập tới. Đến cuối cùng, cả hai người đứng đối diện nhau đều cảm thấy ngượng ngùng, không dám nhìn nhau.

"...."

Yến Tùy nhíu mày, vội vàng cắt lời, "Dừng, dừng, cúp máy, khi khác nói tiếp." Vừa nói xong hắn lập tức tắt điện thoại.

Ninh Kỵ không ngờ lại nghe được những lời này từ bạn của Yến Tùy. Khuôn mặt căng cứng của cậu lập tức xụ xuống, giống như một con mèo bị xoa lông mà vẫn cố tỏ ra không quan tâm, ngạc nhiên đến độ cứng đờ.

Không khí càng trở nên xấu hổ, hai người đều không dám nhìn nhau. Nghẹn một lúc lâu, Ninh Kỵ cuối cùng mới nói một câu, "Tôi đi dọn đồ vào phòng." Rồi vội vàng ôm thùng giấy chạy vào phòng khách. Yến Tùy cũng im lặng bước vào phòng ngủ.

'Rầm' một tiếng, cửa phòng cho khách và phòng ngủ chính cùng lúc đóng sầm lại.

...

Trong phòng ngủ, Yến Tùy lấy tay che mặt, cảm thấy mặt nóng bừng. Hắn tựa vào cửa phòng, vô cùng hối hận. Lúc trước trong những năm học cấp 3 hắn thật sự thẳng thắn như vậy sao?

Mở miệng ra là những lời như thông minh, giỏi giang?

Thật là xấu hổ.

Khen thì khen đi, sao lại còn khen một thằng con trai dễ thương nữa chứ?

Hắn đúng là bị điên rồi.

Hai tai của chàng trai đỏ lên. Hắn túm tóc, cảm giác như có thể sụp đổ bất cứ lúc nào.

...

Trong phòng cho khách, Ninh Kỵ ngồi trên ghế, ôm đầu, tai nóng bừng, đầu óc hơi choáng váng.

Tính cách của cậu vốn là như vậy, ăn mềm chứ không ăn cứng. Nếu đối phương cứng rắn, dùng thái độ kiêu ngạo mà bảo cậu gọi 'anh', cậu có thể cứng đầu tranh cãi suốt bốn năm, chết cũng không chịu mở miệng, cũng chẳng cho đối phương nửa điểm sắc mặt tốt.

Nhưng nếu đối phương thật lòng khen cậu, cảm thấy cậu giỏi, Ninh Kỵ lại thấy hơi ngại ngùng.

Tai của cậu đỏ lên. Cậu ngồi dựa vào ghế, nghĩ thầm có lẽ Yến Tùy cũng không đáng ghét đến vậy nhỉ?

Không giống như trong ấn tượng trước đây của cậu về Yến Tùy, ít nhất trong khoảng thời gian cấp 3, hắn cũng tốt mà.

...

Sáng hôm sau, khi gặp nhau trong phòng khách, cả hai nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng quay đi. Ánh mắt né tránh hoàn hảo như thể chuyện tối qua chưa từng xảy ra.

Chỉ là không khí có chút thay đổi nhỏ.

Ninh Kỵ nhìn vào lịch học trên điện thoại. Hôm nay có tiết học lúc 8 giờ sáng, trùng với lớp của Yến Tùy.

Yến Tùy đã gọi bữa sáng ở một tiệm đồ ăn nhanh, còn gọi thêm một phần cho Ninh Kỵ. Thời gian hơi gấp, cả hai vừa mang bữa sáng vừa xuống tầng hầm, lái xe đến đại học A.

Trong xe, Ninh Kỵ ngồi ở ghế phụ, ngậm ống hút. Con trai vốn luôn hứng thú với xe cộ, cậu tò mò đảo mắt quan sát nội thất bên trong, chăm chú nghiên cứu không rời mắt.

Audi RS6 Avant, ngoại hình khiêm tốn không phô trương nhưng hiệu năng lại được mệnh danh là 'côn đồ mặc vest', chỉ mất 3,6 giây để tăng tốc từ 0 lên 100 km/h.

Vẻ ngoài khiêm tốn nhưng giá cả lại khá 'khiêu khích', chỉ riêng đèn pha cũng đủ mua được một chiếc xe hơi bình thường.

Yến Tùy cầm tay lái, khóe mắt để ý đến cậu. Lúc dừng ở ngã tư đèn đỏ thì hắn giả vờ hỏi một cách tùy ý xem Ninh Kỵ có rảnh không, muốn thử lái một chút không.

Ninh Kỵ uống một ngụm sữa đậu nành, "Thôi đi, từ khi có bằng lái tôi chưa lái xe lần nào, lỡ như đâm hỏng thì sao?"

Yến Tùy: "Hỏng thì hỏng thôi, dù sao cũng phải làm quen chứ."

Ninh Kỵ nhếch miệng, thầm nghĩ đúng là đại thiếu gia. Cậu quay đầu nói: "Lấy chiếc xe đắt tiền này để tập lái sao?"

Yến Tùy: "Tập lái thì tập lái."

Lúc vừa lái xe vừa nói những lời ấy, Yến Tùy chợt nhớ đến những cậu ấm quen thân quanh mình. Mấy tên con ông cháu cha ấy đối xử với em trai hoặc em họ trong nhà cũng giống như vậy.

Mấy đứa em trai hay em họ trạc tuổi chỉ cần đến nhõng nhẽo xin xỏ thứ gì đó, mấy ông anh liền không nỡ từ chối tiêu tiền. Tiêu tiền xong còn cười mắng bản thân đang làm hư người ta.

Miệng thì nói thế nhưng lúc quẹt thẻ ký séc thì chẳng hề do dự chút nào.

Lúc đó Yến Tùy không có cảm giác gì, giờ đây hắn mới hiểu ra đôi chút. Nếu như Ninh Kỵ là em trai của hắn, giống như mấy đứa em khác đến xin xỏ chỉ vì một chiếc xe, dẻo miệng nũng nịu với hắn, chắc hắn cũng chẳng nói hai lời mà mua luôn cho cậu.

Khi đến trường, cả hai xuống xe, chia nhau mỗi người một hướng, đi vào lớp học. Chẳng ai biết được rằng hai người bề ngoài như nước với lửa lại đang lén lút nhắn tin liên lạc với nhau.

Trong lớp học, Ninh Kỵ tựa vào lưng ghế, giả vờ không chú ý nhìn vào điện thoại. Cậu thấy Yến Tùy nhắn tin cho mình, nói rằng gia đình của hắn đã tìm được một thầy bói rất giỏi, có thể giúp họ xem thử vấn đề ở đâu.

Ninh Kỵ thở phào nhẹ nhõm, thầy bói mà Yến đại thiếu gia tìm chắc chắn là người có năng lực.

...

Buổi chiều, cả hai đều không có lớp. Họ ngồi trong phòng khách liên hệ với trợ lý của thầy bói.

Đối phương yêu cầu họ cung cấp ngày giờ tháng năm sinh và nơi sinh, đồng thời cần một bức ảnh tự chụp không qua chỉnh sửa, không che khuất chân mày và mắt, gương mặt phải rõ ràng.

Yến Tùy gửi ngay thông tin ngày giờ sinh của mình từ bệnh viện tư nhưng Ninh Kỵ chỉ nhớ được ngày tháng năm sinh mà không nhớ chính xác giờ sinh.

Cậu ngồi trên ghế sofa, suy nghĩ một lát rồi gọi điện: "Mẹ, mẹ có thể giúp con một việc được không?"

Liên Tịch Huệ đang đọc tài liệu, nghe vậy thì cười đáp: "Giúp con việc gì?"

Yến Tùy quay sang nhìn, chống cằm, ánh mắt dừng lại trên người Ninh Kỵ. Có lẽ vì đang nói chuyện với người trong gia đình nên giọng của Ninh Kỵ nghe rất nhẹ nhàng, trông vô cùng ngoan ngoãn.

Ninh Kỵ: "Hồi nhỏ con có chụp một bức ảnh mặc áo yếm, đúng, hồi đó rất nhỏ. Mẹ có thể tìm giúp con không? Con nhớ góc dưới bên phải của bức ảnh có ghi giờ sinh cụ thể của con."

Liên Tịch Huệ đồng ý, cúp máy. Không lâu sau đó, bà đã gửi bức ảnh cho cậu.

Yến Tùy cũng nhìn qua, bức ảnh có chút ố vàng nhưng vẫn giữ gìn tốt. Trong đó là một đứa bé mặc áo yếm đỏ đang bò trên sàn, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn như củ sen.

Yến Tùy tựa vào ghế sofa, một tay đặt lên thành ghế, "Thầy bói nói còn cần một bức ảnh hồi nhỏ nữa."

Ninh Kỵ ngẩng lên: "Hả?"

Yến Tùy: "Cậu có bức ảnh hồi nhỏ nào không?"

Ninh Kỵ gật đầu, gửi bức ảnh mặc áo yếm đỏ rồi hỏi Yến Tùy: "Cái này được không?"

Yến Tùy vừa lưu ảnh vừa gửi ngày giờ sinh của cả hai cho thầy bói, sau đó lười biếng nói: "Được."

"Hồi nhỏ cậu còn mặc áo yếm đỏ à? Mặt cậu lúc đó tròn vậy...."

Chưa nói hết câu, cảm giác choáng váng quen thuộc lại ập đến, lời nói đứt quãng giữa chừng.

-

Khi cảm giác choáng váng quen thuộc biến mất, Ninh Kỵ tỉnh lại. Nhìn thế giới như bị phóng đại lên gấp mấy lần nhưng lần này cậu đã bình tĩnh hơn nhiều.

Mèo tam thể lắc đầu, thuần thục giũ lông nhưng lại phát hiện mình đang bị mèo sư tử ôm chặt trong tay. Mấy cô gái đứng bên đường cười tủm tỉm chụp ảnh bọn họ.

Trước khi họ nhập vào, hai con mèo đang quấn quýt thân mật.

Mèo sư tử hơi giật giật khóe miệng, vừa định đứng dậy thì ngay lập tức bị một cái chân mèo mềm mại ấn chặt đầu lại.

Yến Tùy: "?"

Mèo tam thể rất thành thạo đẩy đầu mèo sư tử, nghiêng đầu, bắt đầu nỗ lực làm bộ đáng yêu để đổi lấy chút đồ ăn.

Mèo sư tử kêu lên: "Ninh Kỵ."

Mèo tam thể khẽ giật tai, giả vờ không nghe thấy. Cậu ngậm lấy một thanh súp thưởng cho mèo, ngây thơ nghiêng đầu nhìn con mèo lông xù kia.

Mèo sư tử nằm rạp trên đất tỏ ra không vui, cảm thấy hắn thân là đại thiếu gia mà lại phải dựa vào dễ thương để kiếm ăn thì thật mất mặt. Hắn không hợp tác đứng dậy, quẫy quẫy đuôi định bỏ đi.

Nhưng mèo tam thể không cho hắn đi. Cậu lập tức nhào tới đè ngã mèo sư tử xuống đất, ép hắn phải nằm im để cùng mình 'bán' sự dễ thương.

Mèo sư tử bị đè ngã nên hơi cáu, hắn cao giọng gọi: "Ninh Kỵ__"

Mèo tam thể lại đè đầu của hắn xuống, nghiêm trang giáo huấn: "Gọi tôi làm gì? Bây giờ không ăn no một chút, lát nữa lấy đâu ra sức mà tìm cách biến về hình người?"

Cậu nói nghe rất có lý, cứ như thật sự là một chú mèo nhỏ rất biết tính toán vậy. Chỉ là trong lúc ăn súp thưởng, cái đuôi bông xù cứ dựng lên lộ ra vài phần vui vẻ.

Một nữ sinh đang chụp ảnh chọc nhẹ vào đuôi mèo sư tử, nhỏ giọng đùa giỡn: "Với sức của mày thì chỉ cần một vuốt là hất bay mèo tam thể rồi, vậy mà còn giả bộ yếu ớt làm gì."

Người cho mèo ăn cười nói: "Chơi với vợ thì ai mà nỡ ra tay thật."

Sau khi ăn xong, mèo tam thể vô cùng thỏa mãn, ngoan ngoãn phối hợp với đám sinh viên một lúc rồi mới quay đầu, nghiêm túc nói với mèo sư tử: "Được rồi, đừng chơi nữa."

Mèo sư tử: "?....."

Hắn chậm rãi giũ những chiếc lá cây vụn trên người xuống___ đám lá này là do lúc nãy bị mèo tam thể đè lên mới dính vào.

Mèo tam thể vừa đi vừa quay đầu lại nghiêm túc dạy dỗ: "Anh cứ chơi mãi thế này thì bao giờ mới làm được việc chính?"

Mèo sư tử: "....Tôi có chơi đâu."

Mèo tam thể giả vờ như không nghe thấy, bắt đầu chạy về phía rừng cây, linh hoạt chui lách qua từng ngóc ngách. Thỉnh thoảng cậu còn phanh gấp lại rồi quay đầu ra hiệu bảo mèo sư tử đi theo.

Bầu trời mù mịt phủ một tầng mây xám xịt, gió thổi qua bụi rậm mang theo chút hơi ẩm.

Mèo tam thể dừng lại ở trạm xe buýt ngoài cổng trường, ngẩng đầu nhìn bảng điện tử thông báo xe buýt.

Mèo sư tử cảnh giác nhìn quanh một lượt, hỏi: "Tới đây làm gì?"

Mèo tam thể: "Đi xe buýt về nhà chứ gì nữa."

Cậu ngồi nghiêm chỉnh trên đất, quay đầu nói: "Chúng ta đâu có tiền, chỉ có thể đi xe buýt về. Lần sau tôi sẽ bỏ thêm tiền, như vậy không tính là trốn vé."

Trạm xe buýt nằm ở phía đông cổng chính của đại học A. Trời âm u, chỉ có vài sinh viên lác đác đang đợi xe. Một chiếc xe buýt từ xa chạy tới, cửa trước và sau từ từ mở ra. Mèo tam thể nhảy phắt lên từ cửa sau, quay đầu ra hiệu mèo sư tử theo kịp.

Sau khi phát loa thông báo điểm dừng, cửa sau xe chầm chậm đóng lại. Mèo tam thể nhảy lên ghế ở hàng cuối cùng, rũ bụi trên người rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Mèo sư tử theo sát phía sau. Hai con mèo rúc vào góc ghế cuối xe buýt lắc lư, thì thầm nói chuyện với nhau.

Mèo sư tử hỏi: "Bao giờ thì xuống?"

Mèo tam thể: "Nửa tiếng nữa, xuống gần trung tâm thương mại."

Trời bắt đầu đổ mưa, từng giọt nước mưa chảy dài trên cửa kính, gõ lộp bộp lên nóc xe, âm thanh nặng nề. Mưa càng lúc càng lớn, dần dần có thêm vài hành khách đi lên phía sau xe.

Một cô gái mang balo vải hồng đeo tai nghe bước về hàng ghế cuối theo thói quen, vừa ngồi xuống đã phát hiện có hai chú mèo nhỏ đang ngẩng đầu nhìn mình.

Cô hơi kinh ngạc, tháo tai nghe ra, còn chưa kịp nói gì thì đã thấy chú mèo tam thể xinh đẹp 'meo meo' hai tiếng, nghiêng đầu về phía cô làm nũng.

Tim của cô gái mềm nhũn, cô khẽ liếc lên nhìn tài xế xe buýt. Thấy không ai chú ý đến hai chú mèo đang ngồi rúc trong góc thì mới thở phào nhẹ nhõm.

Hơn mười phút sau, xe buýt lắc lư vào trạm, hai con mèo nhỏ thò đầu ra nhìn rồi nhẹ nhàng nhảy khỏi ghế, chạy nhanh ra cửa sau đang mở.

Trước khi xuống xe, mèo tam thể dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía cô gái ngồi ở hàng ghế cuối, nở một nụ cười với cô.

Mèo tam thể giơ một cái vuốt bông xù lên, vẫy vẫy mấy cái ra hiệu tạm biệt.

Cô gái sững sờ, theo phản xạ cũng giơ tay vẫy lại. Đến khi cô hoàn hồn thì cửa xe đã đóng. Trong làn mưa mờ mịt ngoài cửa sổ xe không còn thấy bóng dáng hai con mèo nhỏ đâu nữa.

Cứ như một giấc mộng kỳ ảo.

Mưa vẫn rơi tí tách không ngớt. Dưới mái hiên trạm xe buýt đã chật kín người tránh mưa. Mèo tam thể cuộn đuôi lại, chiếm một chỗ nhỏ, cúi đầu tò mò nhìn từng vòng sóng nước lan ra từ vũng nước.

Thế giới trong mắt mèo nhỏ như được phóng đại. Mưa bụi mờ mịt chẳng khác nào sông lớn tràn về. Xe cộ chạy qua hắt nước lên mặt đường. Trong thế giới của mèo thì chẳng khác nào một trận mưa rào giữa không trung.

Mèo sư tử dùng đuôi quấn lấy mèo tam thể, thân hình lớn hơn của hắn giúp che chắn lớp sương mưa đang bắn tung tóe. Hắn nghiêng đầu, nhìn mèo tam thể đang cúi xuống dùng móng cào nghịch chơi với những bọt nước nổi lên từ vũng mưa.

Những người đi đường đang trú mưa dường như rất yêu thích mèo tam thể. Mấy học sinh nhỏ tuổi cứ liên tục liếc nhìn, còn những người trẻ thì rút điện thoại ra chụp hình. Mèo tam thể đang nghịch nước chẳng để ý gì, cứ mải mê nghịch ngợm, cái đuôi vì vui vẻ mà vểnh cao vút.

Mèo sư tử nhìn một lúc, trong lòng thầm nghĩ: dù là người hay là mèo, có vẻ như Ninh Kỵ luôn rất tự nhiên mà được người khác yêu thích.

Là vì xinh đẹp, đáng yêu nên luôn dễ được ưu ái hơn một chút sao?

Yến Tùy không tìm ra được đáp án.

Vì trong lòng đã có phần thiên vị nên hắn cảm thấy nếu trả lời bây giờ thì sẽ không khách quan. Thế là dứt khoát không nghĩ nữa.

Mưa dần ngớt.

Người trú mưa ở trạm xe buýt lục đục rời đi, hai chú mèo nhỏ cũng vậy.

Trên đường, mèo tam thể nhảy nhót tung tăng nghịch vũng nước, như thể đang chơi rất vui. Cái đuôi lúc nào cũng dựng thẳng tắp.

Một người mẹ trẻ dắt con đi ngang qua. Cô cầm ô, mỉm cười nhìn đứa bé đang dậm chân trong vũng nước cười khanh khách vì sung sướng.

Mèo tam thể đang nghịch nước cũng dừng lại. Cậu nghiêng đầu nhìn một chút rồi học theo đứa bé dẫm lên nước hai cái, cũng vì thế mà vui vẻ hơn.

Mèo sư tử gọi cậu: "Ninh Kỵ, đừng nghịch nước nữa, móng sẽ bị ướt đấy."

Hắn nói: "Ninh Kỵ, chỉ có mấy đứa con nít mới chơi cái này thôi."

Mèo tam thể cào cào mấy chiếc lá rụng trong vũng nước. Cái đuôi vểnh cao, cậu nói hồi nhỏ chưa từng được chơi như vậy.

Mèo sư tử khựng lại, "Chưa từng chơi sao?"

Trong mắt hắn, Ninh Kỵ vốn hoạt bát hiếu động, gia đình cũng rất hạnh phúc. Tuổi thơ của cậu chắc hẳn cũng giống như đứa bé đang nghịch nước kia – vô tư và tràn đầy niềm vui.

Mèo tam thể tung tăng nhảy qua vũng nước kế tiếp. Lông bị nước bắn vào hơi ướt, cậu lắc mình một cái rồi quay đầu bảo: "Chưa từng chơi."

Ninh Kỵ nghĩ một chút rồi nói: "Lúc nhỏ tôi thấy bố mẹ mình thật lợi hại. Họ đều là giáo sư, mỗi cuối tuần lại có rất nhiều sinh viên đến nhà hỏi bài."

"Hồi đó tôi thấy bố mẹ giỏi như thế, tôi không muốn làm họ mất mặt."

Cho nên lúc mấy đứa nhỏ khác chơi đùa, cậu sẽ bắt chước dáng vẻ của bố mẹ, nghiêm túc ngồi trước bàn học đọc sách.

Khách khứa mỗi khi đến chơi đều tấm tắc khen ngợi, bảo Ninh Kỵ tuy còn nhỏ nhưng đã có phong thái của bố mẹ, đúng thật là con của giáo sư Liên và giáo sư Ninh.

Cậu bé Ninh Kỵ được khen tới mức vành tai cũng đỏ bừng. Đến kỳ nghỉ, ai khuyên cậu nghỉ ngơi cũng không nghe, cứ cắm rễ trước bàn học. Lúc đi học lại thì liên tục được nhảy lớp. Hàng xóm xung quanh đều khen cậu xứng đáng là con của hai giáo sư, từ nhỏ đã là thần đồng.

Ninh Kỵ khi trưởng thành không hối hận, cùng lắm thỉnh thoảng có chút tiếc nuối vì tuổi thơ thiếu những trò nghịch ngợm. Nhưng bây giờ cậu đã lớn rồi, đâu thể dùng thân xác người trưởng thành mà chạy nhảy khắp nơi như một đứa trẻ được nữa.

Nhưng mèo thì khác.

Không ai cảm thấy kỳ lạ khi thấy một con mèo nhỏ đùa nghịch trong vũng nước.

Mèo tam thể đang chơi nước khẽ rung rung bộ lông, Sau hơn nửa tiếng thì len lỏi vào tầng hầm nhà Yến Tùy. Bọn họ không có thẻ thang máy nên chỉ đành leo cầu thang bộ.

Phía sau cánh cửa thoát hiểm của căn hộ một tầng một nhà này là một phòng ở khép kín dành cho người giúp việc. Mèo tam thể đi vòng quanh trước cửa hai vòng, đang nghĩ cách vào nhà thì thấy mèo sư tử tao nhã đẩy mở cánh cửa nhỏ phía dưới cửa lớn.

Cửa mèo CatMate, thiết kế chuyên dụng cho thú cưng, giúp mèo ra vào thoải mái.

Mèo tam thể: "?"

Mèo sư tử quay đầu lại, bình tĩnh nói: "Nhìn gì đấy? Còn không vào đi."

Mèo tam thể chui vào theo, kinh ngạc hỏi: "Anh lắp cái này từ bao giờ thế?!"

Mèo sư tử không trả lời, cứ đi thẳng về phía phòng khách. Bóng lưng của hắn nhìn qua vô cùng trưởng thành và đáng tin.

....Cho đến khi cái bóng lưng trưởng thành ấy đột nhiên khựng lại ngay khi bước vào phòng khách.

Mèo tam thể còn đang tung tăng chạy theo sau, "Không tệ không tệ, chừa lại cái cửa này. Sau này nếu chúng ta lại biến thành mèo thì còn có đường về..."

Giọng nói hoạt bát đột nhiên 'thắng gấp', nghẹn lại ngay cổ họng, sau đó lập tức chuyển thành tiếng hét kinh hoảng: "Khoan khoan khoan khoan! Bọn nó đang làm gì vậy?!"

"Bọn nó bị điên rồi à?! Quay phim đấy hả?!"

Dưới ánh đèn phòng khách, trên chiếc ghế sofa da thật, hai nam sinh đang quấn chặt lấy nhau. Cổ kề cổ ôm ấp, đôi chân dài giao nhau, động tác vụng về như chưa quen với cơ thể người, mềm nhũn dính lấy nhau. Nam sinh có vóc dáng cao lớn hơn đang ôm người kia vào lòng, nghiêng đầu li.ếm nhẹ vùng cổ của đối phương, trông lười biếng mà thân mật.

Người được ôm trong lòng cũng cúi đầu hôn lên mặt cậu nam sinh cao lớn. Hôn một cách lộn xộn không quy tắc, giống như hai con mèo đang li.ếm lông cho nhau.

Bản tính mèo hoang vốn không thích bị trói buộc, quần áo trên người cả hai đã bị kéo xộc xệch, để lộ một mảng lớn da thịt. Âm thanh li.ếm nhẹ lặp đi lặp lại dần dần vì quần áo vướng víu mà bắt đầu bực bội, rồi cả hai cuống cuồng xé toạc quần áo trên người bản thân.

Chiếc quần thể thao mỏng mặc mùa hè bị kéo gần tuột đến xương hông. Trong khi đó lông trên người mèo tam thể đã dựng đứng hết cả lên, cậu như quả pháo đạn bật thẳng lên ghế sofa. Cậu điên cuồng cào hai hình người kia, gào lên sụp đổ: "Mẹ nó mẹ nó mẹ nó! Bỏ ra! Bỏ ra! Mau thả nhau ra!"

"Cấm hôn! Cấm li.ếm! Cấm luôn ___!"

Chú mèo nhỏ đang xù lông như trái bom, mỗi móng vuốt lại ấn đầu một người nhưng cậu phát hiện ra bản thân hầu như không cản nổi. Hai hình người kia mơ màng ngẩng đầu lên, sau đó lại nhe răng gầm gừ với mèo tam thể, tỏ ý đừng làm phiền.

Mèo tam thể nhìn gương mặt của bản thân mình trong hình người bị dính đầy nước miếng, cái cổ trắng nõn bị cắn ra mấy vòng dấu răng____ là dấu răng thật.

Chắc là hai con mèo này quen việc cắn nhẹ trêu đùa khi thân mật, mà dùng hình người thì lại không kiểm soát được lực nên cắn thật để lại vết rõ rành rành.

'Chụt' một tiếng rất to, Yến Tùy hình người cúi đầu, quấn quýt không rời hôn lên má của Ninh Kỵ hình người, vang lên một tiếng cực kỳ rõ ràng.

Khi bị một móng đè đầu, hai nam sinh mơ màng nhìn mèo tam thể đang dựng lông lên, ba mặt một lời nhìn nhau.

Ngay lúc mèo tam thể sắp rơm rớm nước mắt, tưởng hai hình người cuối cùng cũng nhận ra bản thể của mình thì... hình người của cậu và hình người của Yến Tùy lại chậm rãi dời mắt đi, tiếp tục lăn qua lộn lại hôn nhau trên sofa.

"Mẹ nó! Đừng có mà li.ếm loạn nữa!!!!"

Nhìn 'bản thân' bị hôn tùm lum, mèo tam thể sắp phát điên: "Mau đến kéo tụi nó ra! Đừng để tụi nó cởi luôn quần ra!"

Mèo sư tử đứng bất động trên thảm, giống như bị cú sốc trực tiếp đánh cho não bộ treo máy.

Hắn chưa từng thấy Ninh Kỵ trong bộ dạng quần áo xộc xệch thế kia: chiếc áo thun rộng bị kéo lệch để lộ một bên vai và ngực trắng lóa. Đôi chân dài thon thả mở ra, hai đầu gối tách sang hai bên hông hình người của hắn. Miệng thì phát ra tiếng r.ên rỉ khe khẽ. Có lẽ vì không được chải lông nên có vẻ sốt ruột, cứ dính sát vào hình người của hắn. Cổ thì bị hôn đến mức đầy vết đỏ hồng mờ ám.

Cuối cùng, hắn bị mèo tam thể tát một phát tỉnh lại.

Mèo tam thể luống cuống đưa móng tát hắn một cái: "Tổ cha nó Yến Tùy! Yến Tùy! Không phải anh lại bị thứ gì đó nhập rồi chứ?!"

Cái phản ứng này đâu có giống người bình thường đang nhìn thân thể mình bị làm loạn đâu!

Lúc này mèo sư tử mới tỉnh khỏi trạng thái mộng du. Hắn có chút lúng túng nhảy lên ghế sofa, học theo mèo tam thể, cố gắng tách hai hình người đang quấn lấy nhau ra.

Mèo tam thể vội vàng chạy theo phía sau.

Nhưng sức hai con mèo vốn không bằng người. Dù dốc toàn lực cũng không thể kéo hai hình người kia tách ra được. Họ đành phải lui một bước, ít nhất không để hai hình người hôn hít nữa. Nhưng hai hình người vẫn quấn chặt lấy nhau, dù làm kiểu gì cũng không gỡ ra nổi.

Mèo tam thể nghiến răng, nhảy lên cào vào chỗ nhột trên người 'mình'. Sau đó cậu nhìn thấy hình người của mình bị cào vừa cười lăn lộn vừa mơ màng ngửa đầu nhìn trần nhà.

Ninh Kỵ hình người bị cào đến mức cười không ngớt, thở hổn hển ngả người trên sofa, trông ngơ ngác như chẳng hiểu sao mình lại mất hết sức như vậy.

Hai con mèo vắt hết sức bình sinh cuối cùng cũng tách được hai gương mặt đỏ ửng ra nhưng chiến trường đã thảm đến mức không nỡ nhìn thẳng.

Quần của Ninh Kỵ hình người suýt nữa thì bị l*t s*ch. Tóc mái rối bời, quần áo bị 'ngón tay' mang hình dạng móng mèo xé toạc một mảng lớn. Lồng ngực trắng toát chói mắt chỉ còn mấy mảnh vải rách treo lủng lẳng. Chiếc quần thể thao đen lửng lơ giữa xương hông, ánh mắt đầy vẻ mờ mịt.

Còn Yến Tùy hình người cũng chẳng khá khẩm hơn là bao. Chiếc áo sơ mi nhàu nát, cúc áo bung ra tung tóe. Dây rút của cái quần mặc ở nhà màu xám nhạt lỏng lẻo rũ xuống, bị kéo lệch bên dài bên ngắn, trông có vẻ hơi khó chịu. Lồng ngực thì phập phồng, cổ họng phát ra tiếng gừ gừ bực bội.

Rất nhanh sau đó, mèo tam thể đã biết tại sao Yến Tùy hình người lại thấy khó chịu___ hai tay của nó chống lên sofa, cúi đầu nhìn thứ đang dựng lên một cách khó chịu. Ánh mắt mơ màng, như thể không hiểu vì sao chỗ đó lại nhức nhối đến thế.

Mèo tam thể: "......"

"Má."

Cậu quay đầu lại, bàng hoàng nhìn mèo sư tử bên cạnh: "Người anh em, con mèo này bị thiến rồi mà."

Vậy mà vẫn còn đ.ộng d.ục được???

Toàn thân mèo sư tử cứng đờ.

Chiếc quần xám nhạt mặc ở nhà vốn mềm mại, rộng rãi và có độ co giãn tốt, thế nên nó rất dễ dàng nâng đỡ tòa nhà sai quy chuẩn to tổ bố cao ngất trời ấy.

Tòa nhà sai quy chuẩn khiến Yến Tùy hình người cực kỳ khó chịu. Khi còn là mèo nó chưa từng trải qua cảm giác này. Giờ chỉ có thể dựa vào bản năng theo đuổi phối ngẫu tích lũy nghìn năm để mò đến gần Ninh Kỵ hình người, tìm kiếm một cách nào đó giúp mình thấy dễ chịu hơn.

Nhận ra có gì đó không đúng, mèo tam thể dựng hết lông lên, đập vuốt thùm thụp xuống sofa, sốt ruột hét lên: "Giữ con chim của anh lại đi!!!!!!!"

"Bảo nó hạ xuống mau!!!"

Mèo sư tử cứng đơ người quay đầu lại, nhất thời không hiểu nổi mèo tam thể nói 'hạ xuống' là bảo 'chim' của hắn hạ xuống hay là bảo hình người của hắn xuống khỏi sofa.

Chưa kịp hành động, Yến Tùy hình người vì quá khó chịu đã cúi đầu nhìn chằm chằm vào cái tên lửa dựng thẳng đang hành mình. Nó suy nghĩ mấy giây rồi đột nhiên giáng một 'bạt tai' đầy ác ý vào đó.

'Bụp'. Một tiếng trầm đục nặng nề vang lên.

Gương mặt của Yến Tùy hình người lập tức nhăn nhúm, cong người lại trong cơn đau, ngơ ngác bất động.

Mèo tam thể hít một ngụm khí lạnh, vô thức dòm về phía nơi vừa bị đập.

Mèo sư tử run rẩy đồng cảm.

Mèo tam thể dè dặt nhỏ giọng đề nghị: "Ờm, hay là... hay là anh đi xem thử đi?"

"Nghe tiếng... có vẻ cú đập mạnh lắm á... lỡ hỏng thật thì sao?"

Mèo sư tử choáng váng đầu óc: "......"

Mèo tam thể ho khan một tiếng, vừa nghĩ may quá hình người của mình coi bộ tỉnh táo hơn. Kết quả vừa quay đầu nhìn, cậu thấy hình người của mình đang ngồi d*ng ch*n trên sofa, mặt đầy vẻ ngây thơ cúi đầu nhìn cái tòa nhà sai quy chuẩn đang trồi lên.

Mèo tam thể: "....."

Má.

Hình người của cậu nhìn một lúc rồi vẫn giữ bộ mặt ngây thơ kia, bắt đầu dùng hai tay vỗ nhẹ vào tòa nhà sai quy chuẩn đang nhô ra.

Y như đang chơi gậy trêu mèo, tay trái vỗ vỗ, tay phải đập đập, làm 'nó' lắc qua lắc lại như lò xo.

Mèo tam thể xấu hổ đến nỗi lông xù hết lên, tuyệt vọng vung móng tát mạnh xuống cái tòa nhà giả ấy.

"Ưm___"

Ninh Kỵ hình người phản ứng y hệt như Yến Tùy hình người ban nãy. Mặt nhăn nhúm, cong người lại trong đau đớn, đờ đẫn như thể không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Cuối cùng thì 'chim dựng' của cả hai cũng bị bạo lực giải quyết.

Lăn qua lăn lại nửa ngày trời, hai hình người cuối cùng cũng chịu yên ổn nằm bò ra sofa. Chúng uể oải dính lấy nhau như hai đứa sinh viên đang nằm sưởi nắng trên bãi cỏ trong đại học A, không còn làm ra mấy chuyện quá đáng nữa.

Mèo tam thể kiệt sức nằm bẹp trên sofa. Mèo sư tử mở máy tính bảng trên bàn trà, thấy tin nhắn từ trợ lý của thầy bói.

Trước khi hoán đổi thân thể, hắn đã gửi ngày tháng năm sinh và ảnh của hai người cho thầy bói mà nhà họ Yến thuê.

Mèo sư tử gọi một tiếng: "Ninh Kỵ, thầy tính ra kết quả rồi."

Mèo tam thể uể oải nhảy lên bàn trà, cùng hắn ghé đầu vào đọc lời giải đáp.

"Giá trị của ấn tượng rơi vào cửa tử, rắn bay quấn chân... Rắn bay là thần hung ác quấn quanh cung mệnh, như thể tự giăng lưới trói buộc chính mình..."

Hai con mèo nhìn nhau, ánh mắt mờ mịt.

Trợ lý của thầy bói rất nhiệt tình với khách quý, gửi tiếp phần giải thích chi tiết hơn. Hai con mèo đọc hết đoạn dài thượt ấy, đầu óc càng thêm rối loạn.

Mèo tam thể hoang mang nói: "...Là do tôi từng mắng tụi nó nên tụi nó bị xúc phạm, giờ còn ghi thù hả? Nhưng tôi có mắng tụi nó bao giờ đâu, trước giờ mới gặp đúng một lần..."

"Không đúng__"

Mèo tam thể đột nhiên cứng đờ người, mí mắt giật liên hồi, như thể nhớ ra điều gì đó, lắp bắp nói: "Hình như tôi thật sự từng mắng bọn nó."

Mèo sư tử: "Khi nào?"

Mèo tam thể: "Hôm bắt mèo ấy, hình như tôi đã nói bọn nó là mèo mà còn... cong."

Hai hình người đang nằm trên sofa đồng loạt ngẩng đầu, nhe răng rất không vui về phía mèo tam thể.

Mèo sư tử cũng bắt đầu giật mí mắt: "Khoan đã, hôm tôi bắt mèo hình như cũng nói bọn nó là cong."

"..."

Mèo tam thể hơi ngơ: "Vậy là tôi mắng bọn nó cong, bọn nó ghi hận tới tận bây giờ? Trường học đông người như vậy, chẳng lẽ chỉ có chúng ta mắng bọn nó cong sao?"

Mèo sư tử nhìn màn hình máy tính bảng, do dự nói: "Trợ lý còn nói, bọn họ cảm thấy chúng ta nói một đằng nghĩ một nẻo nên mới bị nhắm vào."

Mèo tam thể càng thêm đơ người: "Nói một đằng nghĩ một nẻo? Chẳng lẽ tôi còn phải khen bọn nó cong hay quá, cong thật tuyệt, cho tôi tham gia với sao?"

Ninh Kỵ ôm đầu, có hơi tuyệt vọng: "Điên thật rồi."

Hai hình người trên sofa ôm lấy nhau, nghiêng đầu, trán bất chợt dán vào nhau, trong cổ họng phát ra tiếng 'gừ gừ' như đang thì thầm điều gì đó.

Mèo tam thể hỏi: "Thầy có nói cách giải quyết không?"

Mèo sư tử im lặng một lát rồi lắc đầu: "Không có. Ông ấy nói đối phương không có ác ý lớn, lại là chuyện liên quan đến nhân quả, chỉ cần để đối phương hả giận là được. Dạo này chúng ta sẽ hơi xui xẻo nhưng cũng nhờ hoạ mà được phúc, không cần lo lắng."

Chuyện từ người biến thành mèo vốn quá hoang đường. Yến Tùy cũng không nói hết với thầy bói, chỉ bảo là đã chọc giận hai con mèo kia, cuộc sống thường ngày đôi lúc gặp rắc rối nên nhờ thầy giải thích nguyên nhân.

Hai hình người trên sofa thì thầm xong thì lười nhác nằm lại, thậm chí còn ngáp một cái, cuộn người lại ôm nhau ngủ như mèo.

Mèo tam thể cũng nằm bên cạnh hình người của mình, bảo vệ 'chim' của bản thân. Sợ con chim khỏe mạnh vui tươi kia bị coi thành đồ chơi rồi hỏng mất.

Trước khi ngủ thiếp đi, cậu nghĩ tới lời trợ lý của thầy bói___ Đợi đến khi bọn nó cảm thấy thích hợp, tự nhiên sẽ để cuộc sống của các cậu trở về như trước.

Cậu không hiểu bao giờ mới gọi là thích hợp. Chẳng lẽ thật sự phải giống hai con mèo kia mà... cong một trận mới được à?

Nghĩ tới đây, mèo tam thể gục đầu trên sofa, ngủ mất.

Mèo sư tử ngồi trên bàn trà, cúi đầu nhìn máy tính bảng, sắc mặt trở nên kỳ quặc.

Trên màn hình, thầy bói vừa gửi tin nhắn, tiếc nuối nói rằng: giờ sinh bát tự của hai người họ rất hợp, đúng kiểu trời sinh một cặp. Đáng tiếc là... giới tính không phù hợp.

Mèo sư tử chậm rãi tắt máy tính bảng, chỉ cảm thấy khó tin____ hắn và Ninh Kỵ, trời sinh một cặp?

Nếu thật sự là trời sinh một cặp thì sao có thể đối đầu bao nhiêu năm trời như vậy? Đúng là chuyện nực cười.

Hắn quay đầu liếc mèo tam thể đang nằm trên sofa, lại càng thấy hoang đường.

Sao có thể hợp với Ninh Kỵ được chứ.

Thôi thì... hắn thừa nhận. Ninh Kỵ lúc say đúng là hơi dễ thương, học giỏi, chạy nhanh, chơi bóng chuyền tốt, nhảy cao cũng giỏi, còn biết cho mèo ăn, gọi 'anh' cũng ngoan...

Nhưng mà bảo hắn và Ninh Kỵ là trời sinh một cặp? Không thể nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, mèo sư tử lăn người nằm bên cạnh hình người của mình, càng nghĩ càng không ngủ được.

Mặc dù Ninh Kỵ học giỏi, thông minh, thể thao cũng tốt nhưng tính tình của cậu tệ lắm, cứ có chuyện là nổi đóa với người khác.

Mèo sư tử càng nghĩ càng rối. Trong đầu hắn bỗng hiện ra một hình người phiên bản mini của mình lên tiếng phản bác___ hình như tính tình của Ninh Kỵ cũng không tệ lắm.

Lúc cậu say có thấy nóng tính đâu, ngoan ngoãn dễ sợ ấy chứ.

Hơn nữa hồi học cấp 3, Ninh Kỵ còn chủ động chào hắn ở thư viện ngoài trường nữa mà.

Là do hắn không thèm để ý____ dù chẳng nhớ rõ chuyện này lắm.

Nghĩ vậy, hình như là hắn sai thật rồi.

Trước khi ngủ, mèo sư tử lim dim mắt, sắp xếp lại hết mọi thứ vừa nghĩ. Càng sắp xếp càng thấy có gì đó không ổn, mí mắt giật mạnh___ hắn bị điên rồi à.

Nghĩ gì không nghĩ, lại đi suy nghĩ xem hắn với Ninh Kỵ có hợp hay không.

Nghĩ tới nghĩ lui, mèo sư tử bỗng nhiên sa sầm mặt, giận mà không thể dạy nổi. Hắn vỗ mạnh một cái lên cái đầu hình người của mình.

Cái đồ đầu óc toàn yêu đương, không có tiền đồ. Suốt ngày chỉ nghĩ tới chuyện tình tình ái ái với con mèo tam thể kia.

Khiến cho đầy đầu của hắn cũng toàn là tình tình yêu yêu, suýt nữa còn tưởng mình là cong thật rồi.

Đúng là ma xui quỷ khiến.

Đánh cho hình người của bản thân hai cái, mèo sư tử mới chịu nằm xuống, thở ra một hơi thật dài.

-

Sáng hôm sau, mèo tam thể bị cảm giác ướt át trên móng vuốt làm cho tỉnh giấc. Cậu mở mắt, ngơ ngác ngẩng đầu lên.

Chàng trai mặc bộ đồ ở nhà màu xám khói đang nửa quỳ trên thảm sợi lanh, cúi đầu tỉ mỉ dùng khăn giấy ướt lau sạch lớp bụi bám trên đệm móng hồng nhạt của cậu. Trên bàn trà chất đống vài tờ khăn giấy khử trùng đã xám xịt.

Vừa nhìn thấy Yến Tùy, mèo tam thể lập tức hưng phấn hẳn. Cậu vội vàng bật dậy____ kết quả phát hiện tay chân mình vẫn là móng vuốt đầy lông mềm.

Mèo tam thể trợn tròn mắt, vẻ mặt đầy hoảng hốt. Không hiểu vì sao hai người cùng biến thành mèo mà Yến Tùy lại có thể khôi phục hình người vào ngày hôm sau, còn cậu thì vẫn là mèo.

Cậu hơi sốt ruột, kêu lên hai tiếng về phía Yến Tùy.

Yến Tùy ngừng tay, giữa chân mày lộ ra chút bất đắc dĩ: "Tôi cũng không biết vì sao tôi có thể nhanh chóng trở lại làm người. Chỉ nhớ là ngủ một giấc tỉnh dậy thì đã biến lại rồi."

Hắn nghiêng đầu, ánh mắt dừng lại trên mèo sư tử trong lồng: "Tôi đoán có lẽ là do tôi thay đổi gì đó khiến bọn nó hài lòng nên mới được biến lại nhanh như vậy."

Mèo tam thể dùng hai chân trước bám lên người hắn đầy mong đợi, muốn biết rốt cuộc là thay đổi gì.

Yến Tùy lắc đầu: "Tôi cũng không biết rốt cuộc là thay đổi gì khiến bọn nó hài lòng."

Lúc nói câu đó, trong đầu hắn lờ mờ lướt qua nguyên nhân cả hai bị biến thành mèo nhưng lại thấy loại 'thay đổi' kia quá buồn cười và lố bịch.

Chẳng lẽ là vì mấy suy nghĩ vớ vẩn đêm qua, hắn bắt đầu có xu hướng biến thành... cong nên khiến hai con mèo kia hài lòng sao?

Bình Luận (0)
Comment