Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 24

"Ninh Kỵ, xuống đây."

Trên nóc tủ quần áo bằng gỗ óc chó sẫm màu, bóng lưng mèo tam thể hiện lên đầy u uất.

Yến Tùy dùng cây gậy trêu mèo dài chọc chọc vào mông mèo tam thể, "Tôi không chơi chiêu gì để chỉ mình biến lại làm người đâu."

Mèo sư tử nằm trong lồng lười biếng kêu một tiếng, như thể đang xác nhận điều gì.

Yến Tùy dỗ dành mèo tam thể đang ngồi xổm trên nóc tủ xuống. Hắn vừa quay đầu lại thì đã thấy Ninh Kỵ hình người đang tò mò bò rạp trước bể cá, nửa thân người chui cả vào bên trong, dán mắt nhìn đám cá nhỏ bơi lội.

Rồi đột nhiên, Ninh Kỵ hình người thò sát vào bể cá hơn một chút, giơ cao tay rồi nhanh như chớp thọc vào bên trong làm nước bắn tung tóe. Mấy con cá nhỏ hốt hoảng lao ra tứ phía qua các kẽ tay.

Ninh Kỵ hình người có vẻ không cam tâm, lại thò nốt tay còn lại vào. Giống như một cơn lốc cuốn sạch cả bể cá. Vài con cá bị hất xuống sàn đang giãy đành đạch.

Mèo tam thể nhảy phốc xuống, dùng móng vuốt đè lấy một con cá còn sống đang bật nhảy loi choi. Cậu ngẩng đầu thì thấy hình người của mình đang ngồi xổm trên sàn, túm một con cá chuẩn bị nhét vào miệng.

Mèo tam thể: "???"

Mắt của Yến Tùy giật liên hồi, vội giật lấy con cá sắp bị ăn, tay trái kẹp Ninh Kỵ hình người vào nách, tay phải kẹp mèo tam thể. Người lẫn mèo đều bị lôi tuốt đến sofa.

To lớn bé nhỏ, người hay mèo đều chẳng khiến người ta bớt lo.

Mèo sư tử trong lồng ngoài phòng khách vươn móng vuốt lười biếng cào cào vào bát, gõ lạch cạch liên hồi như đang thúc giục dọn cơm.

Mèo tam thể bị kẹp dưới nách đạp chân loạn xạ giữa không trung, miệng 'meo meo' kêu inh ỏi. Ninh Kỵ hình người cũng ư ử phát ra tiếng 'grừ grừ' trong cổ họng, giãy giụa như thể không muốn rời đi.

Cả phòng loạn như nồi lẩu thập cẩm.

Yến Tùy bình tĩnh lau nước của bể cá bắn lên mặt. Hắn vào phòng lấy một chiếc cà vạt rồi trói chặt tay Ninh Kỵ hình người đang bò lồm cồm trên ghế sofa.

Mèo tam thể: "?"

Cậu sững sờ nhìn hình người của mình bị trói lại, định há mồm kêu to thì thấy Yến Tùy đang quỳ nửa người trên sofa nhìn xuống cậu, lòng bàn tay cầm theo một chiếc cà vạt khác, bình tĩnh nói: "Kêu nữa là trói cả cậu luôn đó."

Mèo tam thể: "..."

Cậu quên mất Yến đại thiếu gia có bệnh sạch sẽ.

Phòng khách ngổn ngang, dưới đất còn hai con cá nhỏ đang giãy sống giãy chết, nước văng tung tóe.

Mèo tam thể ngoan ngoãn nằm trên sofa ăn pate, vừa ăn vừa nhìn Yến Tùy quay về phòng ngủ chính thay bộ đồ ở nhà khác rồi bắt đầu dọn dẹp. Hắn phải loay hoay hơn nửa tiếng mới xử lý được cái mớ hỗn độn ngoài phòng khách.

Ninh Kỵ hình người ngồi xếp bằng trên sofa, hai tay bị trói, vẻ mặt mờ mịt. Yến Tùy đặt hai phần đồ ăn giao ngoài, tự tay xé đôi cái bánh bao nhân trứng sữa, đưa đến miệng Ninh Kỵ hình người.

Mèo tam thể hài lòng nhìn Yến Tùy chăm sóc hình người của mình. Cậu ngẩng đầu 'meo meo' hai tiếng, ra hiệu Yến Tùy nhớ cho hình người của cậu ăn no một chút.

Nhưng Ninh Kỵ hình người lại nhai bánh bao một cách chậm chạp. Nó nhai được vài cái thì bỗng nhả ra, vẻ mặt hoang mang, như thể không hiểu tại sao mấy món mình vẫn hay ăn như pate hay xúc xích mèo giờ lại có vị khác.

Yến Tùy: "..."

Hắn im lặng cúi đầu nhìn bộ đồ ở nhà mới thay bị dính đầy vụn bánh nhân trứng sữa.

Mèo tam thể cảm thấy có điềm chẳng lành, nuốt nước bọt, tim đập thình thịch.

Yến đại thiếu gia nổi tiếng mắc bệnh sạch sẽ, ra ngoài đến đi vệ sinh cũng phải vòng đường xa để tìm chỗ sạch, nói gì đến nhà mình.

Mèo tam thể chột dạ, đặt một móng vuốt lên đùi Yến Tùy, cố gắng ngăn cản chàng trai như sắp phát nổ bất cứ lúc nào.

Nhưng sau một hồi im lặng, Yến Tùy chỉ nhíu chặt mày, rút vài tờ khăn giấy lau sạch vết bẩn trên quần. Vậy mà lại có thể nhịn được.

Chỉ là sau khi dọn sạch xong, hắn lại vào phòng tắm tắm thêm một lần nữa.

Mèo tam thể hơi do dự, nhảy xuống sofa, chầm chậm đi lòng vòng trước cửa phòng ngủ chính.

Nếu Yến Tùy nổi nóng, cậu còn có thể cố gắng đôi co với hắn nhưng hắn không nói không rằng mà vào tắm luôn lại khiến cậu thấy hối lỗi.

Mèo tam thể chờ một lát, lúc thì nằm sấp, lúc thì ngồi dậy, mãi mà Yến Tùy vẫn chưa ra khỏi phòng tắm. Cậu dần mất tinh thần, quay về sofa nằm bẹp, cái đuôi cũng rũ xuống.

Đúng là bệnh sạch sẽ của Yến Tùy không phải dạng vừa. Hắn phải tắm tới nửa tiếng, thay bộ đồ ở nhà khác thì cảm giác khó chịu mới vơi đi đôi chút.

Hắn đẩy cửa phòng ngủ chính bước ra thì thấy Ninh Kỵ hình người bị trói hai tay bỗng 'bật dậy như cá chép', từ sofa nhảy lên, hớn hở hét lớn: "Woa! Biến lại rồi!"

Yến Tùy khựng lại, nhìn thấy mèo tam thể đang dán sát vào lồng mèo sư tử, miệng 'meo meo' gọi loạn.

Hai con mèo cuối cùng cũng bị tóm gọn và nhốt chung vào trong lồng.

Ninh Kỵ vung vẩy tay, cổ tay bị cà vạt siết để lại dấu đỏ rõ ràng nhưng cậu chẳng để tâm. Ngược lại, ánh mắt Yến Tùy lại dừng trên đó rất lâu.

Ninh Kỵ nhìn xuống cái quần ở nhà mới thay của Yến Tùy, hiếm khi tỏ ra hơi áy náy. Cậu xoa xoa mũi, nói có vẻ đã gây thêm phiền toái cho hắn rồi.

Yến Tùy khựng lại một chút, "Không sao."

Ninh Kỵ chủ động đề nghị dọn dẹp chiến trường trên sofa nhưng Yến Tùy lại bảo khỏi, cậu cứ ăn trước đi, để hắn làm là được.

Bên bàn ăn, Ninh Kỵ vừa ăn vừa len lén quay sang nhìn chàng trai đang lau dọn.

Đợi đến khi Yến Tùy cúi người gom rác của đồ ăn ngoài lại, Ninh Kỵ chớp mắt, không nhịn được hỏi: "Anh còn biết làm mấy việc này à?"

Yến Tùy dùng nước điện giải xịt lên bàn trà, lấy khăn giấy khử trùng lau tay rồi mới ngẩng đầu: "Cái gì cơ?"

Ninh Kỵ húp một ngụm sữa đậu nành: "Việc nhà ấy."

Cậu khoa tay múa chân: "Tôi cứ tưởng loại đại thiếu gia như anh từ nhỏ bên người đã có mười mấy người hầu với quản gia kèm theo. Người hầu trực sẵn 24/24, trong nhà có cả đống bảo mẫu, đầu bếp, tài xế phục vụ tận răng."

Yến Tùy: "Trước kia đúng là có."

Ninh Kỵ: "Hả?"

Yến Tùy ném khăn giấy khử trùng vào thùng rác: "Bây giờ cũng có thể có, chỉ là tôi không thích người lạ vào nhà nên căn nhà ở thành phố A này cơ bản là tôi tự dọn dẹp hết."

Ninh Kỵ: "Má ơi, thật sự có mười mấy người giúp việc á?"

Yến Tùy nghiêng đầu nhìn cậu, một lúc sau nhếch môi cười gian, uể oải nói: "Cậu tin thật à? Từ trước tới giờ nhà tôi chỉ có mình tôi thôi."

Hắn dựa lưng vào sofa: "Từ nhỏ đến lớn đều là vậy."

Ninh Kỵ tặc lưỡi, không mấy tin tưởng.

Tin đại thiếu gia chỉ có một mình từ nhỏ thì thà tin hắn là Tần Thủy Hoàng còn hơn.

Cậu ăn xong, định dọn đống rác thì bị Yến Tùy ngăn lại. Hắn bảo cứ để trên bàn, lát hắn sẽ dọn.

Yến Tùy: "Cậu dọn không sạch, để tôi tự thu."

Ninh Kỵ giơ hai tay lên: "Rồi rồi."

Cậu cũng tính dành thời gian dọn nhà giúp Yến Tùy một chút. Dù sao ở nhờ nhà người ta lâu như vậy, không giúp đỡ gì cũng thấy ngại. Nhưng mấy ngày liên tiếp, Yến Tùy chẳng cho cậu cơ hội nào.

Bài trí trong nhà sạch bong kin kít, sàn nhà sáng bóng soi gương được, đến cả rác từ đồ ăn ngoài cũng không cho Ninh Kỵ dọn____ bảo rằng cậu dọn không sạch.

Ninh Kỵ ở ký túc xá còn phải trực nhật mỗi tuần, quét nhà chùi toilet, mà tới nhà Yến Tùy, vận động nhiều nhất của cậu là vươn tay gãi gãi hai con mèo trong lồng.

Hai con mèo nghịch ngợm bị nhốt chung một chỗ, rủi ro hoán đổi thân thể cũng giảm rõ rệt, Ninh Kỵ dần dần thả lỏng.

Cho đến một đêm nọ, sau bữa tiệc, cậu xách theo gói hàng về nhà. Cậu vừa đẩy cửa ra thì suýt bị bóng người đứng trước cửa làm cho hù chết.

Ninh Kỵ ôm ngực: "Má ơi, anh là ma hả? Dọa người ta chết khiếp."

Yến Tùy mặc đồ ở nhà màu xám nhạt giơ điện thoại lên, màn hình sáng lên, giọng nói điềm đạm: "11 giờ 34 phút, không báo tin không nói lời nào, đi đâu chơi, chơi với ai, khuya như vậy vẫn không về nhà?"

Ninh Kỵ thay giày: "Đi ăn cơm chớ sao, ờm, đi với Tiểu Thôi."

Yến Tùy: "Vậy mấy ngày nay cậu không báo tin đều là đi với Thôi Anh Dịch hả?"

Hình như cảm giác được đối phương đang không vui, Ninh Kỵ móc từ trong túi đeo chéo ra một gói hàng được bọc trong túi ni lông màu trắng. Cậu ném cho Yến Tùy, nói với vẻ phấn khích: "Tặng anh cái này hay lắm."

Yến Tùy nhận lấy, cúi đầu nhìn thông tin sản phẩm trên nhãn. Sắc mặt của hắn có chút vi diệu, hắn chậm rãi đọc thành tiếng: "Còng tay tình thú, phiên bản lót dày..."

Ninh Kỵ làm động tác còng hai tay mình lại: "Lần sau tôi lại hóa thành mèo thì anh có thể còng tay tôi vào đầu giường, khỏi phải lấy cà vạt trói. Con mèo đó chắc chắn không kéo cả người lẫn giường đi được đâu."

Yến Tùy: "Ai dạy cậu mua còng tay tình thú?"

Khuôn mặt của Ninh Kỵ tỉnh bơ: "Loại còng sắt trong trại tạm giam đau lắm, cọ trầy cổ tay, chắc chắn loại này đeo êm hơn, còn có lót lông nhung bên trong. Nhân viên tư vấn nói dù siết lâu hay mạnh đến đâu cũng không đau tay."

Yến Tùy: "..."

Ninh Kỵ tốt bụng nói: "Tôi mua cho anh một cái luôn. Đến lúc đó mỗi người một cái, ai có chuyện thì người kia trói lại, đảm bảo sẽ dính chặt với giường."

Yến Tùy nhắm mắt, thái dương giật giật.

Ninh Kỵ bắt đầu tháo gói hàng, bảo Yến Tùy mở to mắt ra nhìn. Cậu như đang khoe bảo vật, giơ còng tay cho hắn xem. Chất liệu da mềm mại, lót nhung bên trong đúng là nhìn khá dễ chịu, không gây trầy xước cổ tay.

Cậu nhét túi ni lông vào balo rồi ngay trước mặt Yến Tùy bấm 'tách' một cái, còng tay vào cổ tay mình. Ninh Kỵ dùng một tay kéo thử, phấn khởi khen còng rất chắc chắn, nhân viên tư vấn không lừa người.

Yến Tùy có chút không chịu nổi___ nếu ngày nào người này cũng dính với Thôi Anh Dịch thì bị dụ dỗ rồi bẻ cong lúc nào cũng chẳng biết.

Giọng nói của hắn hơi cứng lại. Hắn bảo Ninh Kỵ tháo còng tay ra, sau này đừng có đeo lung tung dễ bị hiểu lầm.

Ninh Kỵ không vui cho lắm: "Tôi có đem đi còng ai đâu, sao lại dễ bị người ta hiểu lầm? Chúng ta trộm còng nhau ở nhà không được à? Dù sao cũng không ai biết."

Yến Tùy quay đầu bỏ đi: "Ninh Kỵ, thứ này không phải muốn dùng là dùng."

Đi được nửa đường, hắn lại quay đầu lại: "Đặc biệt là trước mặt Thôi Anh Dịch, đừng để cậu ta thấy cái đó."

Yến Tùy không phải đồng tính nhưng cũng từng nghe vài lời đồn về mấy chuyện đó. Hắn biết một số người đồng tính rất thích mấy món đạo cụ như vậy, chơi cũng táo bạo, giới hạn của mấy chuyện kia rất thoáng.

Vốn dĩ Thôi Anh Dịch đã có ý với Ninh Kỵ. Nếu lại nhìn thấy cậu còng thứ kia vào tay mình thì chẳng phải càng thêm xác định Ninh Kỵ không phải trai thẳng sao?

Ánh mắt của Ninh Kỵ đảo một vòng. Từ trước đến nay cậu cứ thích đi ngược người trước mặt này. Hắn bảo đi hướng đông thì cậu liền cố tình rẽ sang tây.

Thế nên cậu giả vờ nói: "Tiểu Thôi nhìn thấy rồi đó. Cái gói hàng này là anh ấy lấy giúp tôi mà."

Yến Tùy: "."

Hắn đột ngột dừng bước, quay người, trừng mắt nhìn người trước mặt.

Ninh Kỵ nhe răng cười với hắn. Nụ cười sáng rực chói lọi có chút khiêu khích. Cậu để lộ hai chiếc răng nanh nhọn hoắt, trông có phần giống răng cá mập, tay thì lắc lắc cái còng tình thú, nhìn qua có chút xấu xa.

Một lúc lâu sau, Yến Tùy mới mở miệng: "Ninh Kỵ."

Ninh Kỵ: "Hở?"

Yến Tùy mặt không cảm xúc: "Cậu đúng là đồ ngốc."

Bình Luận (0)
Comment