Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 25

Yến Tùy quản rất nhiều.

Còng tay tình thú của Ninh Kỵ bị tịch thu, thậm chí giờ cậu còn phải báo cáo định kỳ hàng ngày.

"Cứ 6 tiếng báo cáo một lần, chia sẻ vị trí. Mật khẩu là 92336, kết nối đi."

Ninh Kỵ lấy một lon Coca từ trong tủ lạnh, đúng lúc này điện thoại bật lên thông báo. Cậu nhìn vào màn hình điện thoại và hỏi: "Cái này là gì vậy?"

Yến Tùy dựa vào sofa, sống mũi cao của hắn đỡ lấy một chiếc kính không độ, "Chia sẻ vị trí. Kết nối rồi thì có thể thấy được vị trí của đối phương theo thời gian thực."

"Tôi ngủ không sâu. Tối cậu chơi game với người khác thì đừng chơi quá khuya."

Ninh Kỵ quay đầu lại: "Tối qua tôi đeo tai nghe chơi game với mấy người Cao Tinh. Tôi nói ít lắm, âm thanh vẫn rất lớn sao?"

Yến Tùy khựng lại, "Tối qua không sao nhưng hôm kia không được. Đồng đội của cậu chết quá nhiều lần, hơi ồn."

Ninh Kỵ: "Là hôm chơi game với Tiểu Thôi đúng không? Anh ấy mới chơi game, không giống mấy người Cao Tinh, không giỏi chơi. Có thể hôm đó tôi nói chuyện hơi nhiều với anh ấy."

Yến Tùy: "Cậu có thể bảo bạn cùng phòng của cậu dẫn cậu ta chơi."

Ninh Kỵ vừa cởi áo khoác vừa nói: "Được rồi."

Cậu đóng cửa phòng ngủ phụ lại, như chợt nhớ ra điều gì, cậu lại mở cửa và thò đầu ra hỏi: "Vậy ban ngày tôi có thể chơi Tiểu Thôi không?"

Yến Tùy: "..."

Hắn im lặng một lúc rồi nói: "Tùy cậu."

Cửa phòng ngủ phụ đóng lại, phòng khách lại trở về yên tĩnh.

Phòng ngủ phụ có phòng tắm. Ninh Kỵ tắm xong, lau tóc một cách qua loa rồi nằm lên giường xem phim. Đến khi mệt thì cậu tắt máy tính bảng và tắt đèn đi ngủ.

Đến nửa đêm, cậu cảm thấy lạnh run, trong cơn mơ màng bò dậy định tìm điều khiển từ xa để tăng nhiệt độ máy lạnh. Nhưng khi Ninh Kỵ đứng dậy mới nhận ra đầu óc choáng váng, khuôn mặt nóng bừng, bước đi cũng loạng choạng.

Cậu dựa vào tường một chút nhưng vẫn đau đầu dữ dội, cuối cùng đành mơ màng gõ cửa phòng ngủ chính.

Đèn phòng ngủ chính bật sáng. Người kia bước ra mở cửa, tóc có chút rối, giọng nói khàn khàn do vừa tỉnh dậy, "Có chuyện gì vậy?"

Ninh Kỵ: "Anh có thuốc hạ sốt không?"

Cậu hít một hơi, dùng tay xoa cái đầu đang choáng váng nói: "Hình như tôi bị sốt rồi."

...

"38,9 độ, không phải 'hình như' mà là chắc chắn bị sốt rồi."

Trong phòng ngủ phụ, Yến Tùy nhíu mày nhẹ, đặt nhiệt kế lên cái tủ bên giường, "Sao điều hòa trong phòng cậu lại mở thấp như vậy?"

Người trên giường chỉ chui đầu vào chăn không nói gì, gương mặt nóng đến mức đỏ bừng, thở nặng nề.

Yến Tùy rót một cốc nước ấm, lấy hai viên thuốc hạ sốt, cho người trên giường uống rồi đi tìm một chiếc khăn ướt, gấp lại đặt lên trán cậu.

Khi làm những việc này, Yến Tùy nhớ đến trưởng ký túc xá Cao Tinh của Ninh Kỵ. Người này bình thường chăm sóc Ninh Kỵ rất chu đáo, giống như một bà mẹ vậy.

Yến Tùy dùng mu bàn tay chạm vào cái trán nóng hổi của Ninh Kỵ, cảm thấy giờ hắn cũng giống như Cao Tinh, luôn phải chăm sóc Ninh Kỵ từ việc nhỏ đến việc lớn. Không những thế còn phải thức dậy lúc nửa đêm để chăm sóc Ninh Kỵ đang ốm.

Người trên giường nhíu mày, quay đầu đi, không muốn để mu bàn tay ấm chạm vào. Ngược lại còn cố gắng dụi vào chiếc khăn ướt mát lạnh.

Yến Tùy rút tay lại. Hắn cảm thấy đối mặt với Ninh Kỵ ốm yếu, ai cũng sẽ trở thành người giống như Cao Tinh.

Nửa giờ sau, cơn sốt của Ninh Kỵ vẫn không giảm.

Yến Tùy muốn đưa cậu đến bệnh viện nhưng người trên giường dù trong cơn mê man vẫn nhất quyết nói không cần đi bệnh viện.

Cậu cố giả vờ không sao, nói một cách chậm chạp: "Tôi không sao, không cần làm phiền anh đâu, tôi ngủ một lát là sẽ ổn thôi."

Yến Tùy chỉ vào nhiệt kế trên tay cho cậu nhìn: "Cái này gọi là không sao hả?"

Ninh Kỵ sốt đến mức mơ màng không nhìn đi chỗ khác: "Ừm, không sao."

Yến Tùy: "Trong kỳ thi thử lần hai lớp 11, cậu hơn tôi bao nhiêu điểm?"

Người trên giường ngẩn người một lúc rồi do dự một chút đáp: "... Bảy điểm?"

Yến Tùy không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn Ninh Kỵ vẫn đang bị sốt___ Ninh Kỵ lại do dự hai giây mới trả lời câu hỏi này.

Nếu ngày nào đó Ninh Kỵ do dự đến mấy giây mới trả lời câu hỏi này thì chắc chắn là do sốt đến mức não bị hỏng rồi.

Nhưng vì cậu đang cuộn mình trong chăn, không thể gọi cậu ra nên Yến Tùy đành phải ngồi canh tới gần sáng.

Sáng sớm, Ninh Kỵ cuối cùng cũng hạ sốt.

Khi tỉnh dậy, cậu cảm thấy đầu óc vẫn còn choáng váng. Cậu mở mắt thấy chàng trai ngồi tựa vào ghế bên giường ôm tay ngủ thì ngẩn người.

Lúc ấy trời còn chưa sáng hẳn, ánh sáng lờ mờ xuyên qua khe rèm cửa. Một tia sáng vàng ươm chiếu vào, in bóng gương mặt với đường chân mày sắc nét của chàng trai.

Giống như cảm nhận được có động tĩnh, chàng trai ôm tay mệt mỏi mở mắt, sau đó đối diện với Ninh Kỵ trên giường.

"..."

Một lúc lâu sau, Ninh Kỵ - đầu vẫn còn choáng váng, nói rằng tối qua cậu đổ mồ hôi rất nhiều, muốn tắm.

Yến Tùy: "Sau một ngày hạ sốt không nên tắm rửa."

Ninh Kỵ bò dậy: "Không, người tôi hôi lắm, tôi muốn đi tắm."

Mặc dù cậu không có bệnh sạch sẽ như Yến Tùy nhưng cũng không chịu được cảm giác dính dính khó chịu trên người.

Yến Tùy nhíu mày, nhìn Ninh Kỵ sau khi hạ sốt đi dép lê lạch bạch vào phòng tắm.

Yến Tùy bắt đầu cảm thấy mình không giống Cao Tinh - cái người mà lúc nào cũng chăm sóc Ninh Kỵ như một bà mẹ.

Vì Ninh Kỵ sẽ ngoan ngoãn nghe lời Cao Tinh, còn lời của hắn thì không. Trong mắt Ninh Kỵ, có vẻ như lúc nào hắn cũng là người phải nhún nhường.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên.

Yến Tùy đứng ngoài cửa phòng tắm, sắc mặt không mấy vui vẻ nói: "Ninh Kỵ, đừng nghĩ là tôi sẽ dễ dàng nhượng bộ mọi thứ."

Trong phòng tắm, làn hơi nước lượn lờ mờ mịt, Ninh Kỵ đang cố gắng bôi sữa tắm làm sạch cơ thể, cái đầu vẫn hơi choáng: "Dép gì? Tôi có đi dép mà."

Yến Tùy: "..."

Tắm xong, Ninh Kỵ nhanh chóng sấy khô tóc. Khuôn mặt của cậu đỏ ửng. Cậu thả mình xuống chiếc giường mềm mại, thở phào một hơi rồi nhìn thấy Yến Tùy ngồi trên sofa đang mở hộp đồ ăn nhanh đặt trên bàn trà. Hắn mở nắp bát cháo trắng nóng hổi ra.

Nhìn như vậy, cậu thấy Yến Tùy chăm sóc cậu cả đêm cũng không tệ lắm.

Ninh Kỵ vùi đầu vào chăn, do dự một lúc lâu, cuối cùng cũng từ từ ngẩng đầu lên, "Tôi có chuyện muốn hỏi anh."

Yến Tùy: "Chuyện gì?"

Giọng của Ninh Kỵ hơi nghèn nghẹn: "Năm lớp 11 ấy, ở thư viện ngoài trường, tại sao anh không để ý đến tôi?"

Yến Tùy: "Không thể nào, cậu nhìn nhầm người rồi."

Giọng của Ninh Kỵ càng nghẹn hơn: "Đồ lừa đảo. Có một khoảng thời gian lớp 11, khi anh gửi bài tập cho tôi, mặt của anh lạnh như tảng băng. Lúc ở trong trường hay ngoài trường đều vậy."

Yến Tùy: "Lúc nào?"

Ninh Kỵ: "Trước đại hội thể thao lớp 11."

"Đội tiếp sức 400 mét của lớp thiếu người. Những người giỏi thể thao trong lớp đều đã đăng ký, chỉ có mỗi anh là chưa. Cán bộ lớp môn thể dục nhờ tôi hỏi anh. Tôi cầm tờ đăng ký đi tìm anh, nhưng vừa nhìn thấy tôi thì anh đã nhăn mày rồi."

Lúc đó Ninh Kỵ vốn đã có chút bực bội vì chuyện ở thư viện ngoài trường, lại thấy người trước mặt có vẻ không vui nên cậu lập tức quay người bỏ đi. Cậu mang tờ đăng ký nói với cán bộ môn thể dục, nói rằng ai chạy cũng có thể thắng.

Cậu sẽ chạy tiếp sức cuối cùng, dù có mất bao nhiêu giây cũng sẽ đuổi kịp, không cần cái tên Yến Tùy kia.

Yến Tuỳ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng cũng nhớ ra rằng vào dịp trước đại hội thể thao lớp 11, hắn vì vừa mới chuyển từ Bắc Kinh đến thành phố Tuyền, lại do không quen với khí hậu nên đã bị nhiệt miệng nghiêm trọng trong một thời gian dài.

Thành phố Tuyền chuộng vị cay, mà lúc đó Yến Tùy lại bị nhiệt miệng. Khóe miệng đau rát dữ dội nên suốt khoảng thời gian ấy hắn vừa ít nói chuyện lại chẳng mấy khi cười. Đôi khi ánh mắt vô tình chạm phải Ninh Kỵ – bạn cùng lớp – hắn theo bản năng muốn cười. Kết quả mới hơi nhếch môi thì vết loét miệng liền đau nhói. Thế là lông mày của hắn lập tức nhíu lại, trông cứ như đang rất chán ghét người trước mặt vậy.

Ninh Kỵ: "???"

Hai người nhìn nhau.

Yến Tùy: "Thật sự là bị nhiệt miệng hơn một tháng. Bác sĩ gia đình còn có hồ sơ khám bệnh."

Hắn nghĩ một chút rồi nói tiếp, "Sau đó tôi cảm thấy cậu có vẻ không thích tôi nên mỗi khi có thời gian, tôi đều hỏi cậu có không hiểu chỗ kiến thức nào không."

Lúc đó Yến Tùy nghĩ dù sao Ninh Kỵ nhảy lớp, tuổi nhỏ, lại học lớp chuyên, tiến độ học nhanh, chắc sẽ có chỗ chưa hiểu. Trong khi đó, điểm số của hắn cũng khá ổn. Hắn nghĩ là có thể giúp đỡ Ninh Kỵ, từ đó tạo cơ hội làm quen với cậu.

Ninh Kỵ: "Anh đùa tôi à? Không phải khi đó anh đang khoe khoang mình giỏi hơn tôi sao?"

Yến Tùy: "......?"

Ninh Kỵ nhỏ giọng nói: "Lúc đó tôi tưởng anh đang khoe khoang với tôi. Khi có bảng xếp hạng kỳ thi giữa kỳ, tôi còn cố tình cầm bảng điểm xếp thứ nhất đến trước mặt anh để dọa anh."

Yến Tùy: ".... Khi đó cậu đang dọa tôi à?"

Ninh Kỵ: "?? Anh không nhận ra sao?"

Yến Tùy im lặng một lúc, sau đó cẩn thận nói: "Không nhận ra, tôi cứ tưởng lúc đó cậu đâm vào tôi là vì cậu thấp quá."

Lúc đó trong mắt Yến Tùy, Ninh Kỵ giống như một con nai con đang loạng choạng chạy quanh với bảng điểm xếp thứ nhất trong tay, vừa vui mừng vừa đâm vào mọi thứ.

Ninh Kỵ: "..."

Hai người bắt đầu đối chiếu lại sự việc.

Ninh Kỵ ngập ngừng: "Vậy nên, năm lớp 11 khi anh nói không ngờ tôi lại nhảy được cao như thế là khen tôi à?"

Yến Tùy: "Đúng vậy."

Hắn dừng lại một chút, như nhớ ra điều gì, vẻ mặt lập tức trở nên cẩn trọng: "Khoan đã, có lần dọn đồ do kết thúc kỳ thi, cậu đưa bánh mì cho tôi. Không phải là ý muốn hòa giải sao?"

Ninh Kỵ vội vàng tránh ánh mắt: "À, sao có thể là hòa giải chứ. Bánh mì trong căng tin hết hạn rồi."

Yến Tùy: "..... Cậu muốn tôi bị ngộ độc à?"

Ninh Kỵ có chút ngượng ngùng, chui vào trong chăn giả chết: "Thật ra thì không phải đâu, ai bảo anh cứ nhìn vào cái bánh mì trong tay tôi làm gì. Chỉ hết hạn có một ngày thôi mà."

Yến Tùy cúi người, đưa ngón tay chọc chọc vào chăn: "Tôi nói chứ hồi cấp 3 sao cậu lại tốt bụng cho tôi bánh mì, thì ra là đồ hết hạn, xấu tính vậy hả?"

Ninh Kỵ vật lộn: "Không___"

Nhưng sau hai giây, cậu lại thành thật nói: "Được rồi, có một chút, tôi xin lỗi."

Khuôn mặt của Ninh Kỵ vốn đã đỏ vì sốt, tóc tai thì bù xù. Khi cậu chui đầu ra khỏi chăn để xin lỗi trông rất dễ thương, Giống như một chú mèo con ngoan ngoãn chờ bị 'dạy dỗ', có thể bị x** n*n tùy ý thế nào cũng được.

Chú mèo bắt đầu bào chữa cho mình: "Thỉnh thoảng tôi cũng ăn bánh mì hết hạn mà. Anh biết đấy, chủ cửa hàng ở căng tin rất keo kiệt, thường xuyên bán bánh mì hết hạn đó."

"Thỉnh thoảng tôi ăn bánh mì hết hạn nhưng khi đi thi vẫn làm bài tốt mà."

Ninh Kỵ dùng tay tạo một khoảng cách nhỏ: "Lúc đó tôi chỉ ghét anh một chút xíu thôi. Đưa anh bánh mì hỏng là điều xấu duy nhất tôi làm với anh."

Yến Tùy "Ồ" một tiếng, "Thế còn chuyện cậu nói với bạn cùng bàn là ngày nào tôi cũng nhét miếng độn cao hai phân vào giày thể thao thì sao hả?"

Ninh Kỵ chuyển mắt đi: "Ừm... cái đó... chắc tính là điều xấu thứ hai."

Bình Luận (0)
Comment