Ninh Kỵ xấu tính nghỉ ngơi hai ngày, sau đó hoàn toàn khỏe lại.
Trong suốt khoảng thời gian đó, Yến Tùy rộng lượng bao dung, thể hiện tấm lòng độ lượng như vị tể tướng bụng to có thể chống thuyền, người lớn không chấp kẻ nhỏ: mua thuốc nấu cháo cho cậu, cách mỗi bốn tiếng lại kiểm tra nhiệt độ một lần cho đến khi cậu hạ sốt.
Tất cả những hành động này làm Ninh Kỵ dù còn đang sốt nhẹ cảm động không ít. Cậu nằm trên giường, thỉnh thoảng lại quay sang Yến Tùy nói: "Thực ra tôi đã từng nói với bạn cùng phòng đại học của tôi về việc anh nhét đệm giày tăng chiều cao vào giày thể thao của mình."
Yến Tùy: "."
Ninh Kỵ từ khi còn học cấp 3 đến đại học xấu tính không có giới hạn.
Sau khi hồi phục, Ninh Kỵ không còn đối đầu với Yến Tùy nữa. Thậm chí còn mời Yến Tùy ăn một bữa, chính thức xóa bỏ mọi thù oán.
Trong chuyện này cậu rất giống một đứa trẻ, mang theo sự thuần túy không chút toan tính, chỉ đơn giản cảm thấy rằng Yến Tùy đã chính thức bước qua ranh giới để có thể trở thành người thân thiết với cậu.
Dù mối quan hệ giữa họ chưa đủ thân thiết để khoác vai gọi anh em nhưng so với trước kia đã là một sự khác biệt rất lớn.
Trước kia, Yến Tùy không hiểu vì sao khi nghỉ ngơi trên băng ghế ở sân bóng lại luôn có người đến trò chuyện với Ninh Kỵ, như thể ai gặp cậu cũng phải nói chuyện vài câu mới vui vẻ.
Cho đến khi hắn và Ninh Kỵ sống hòa bình với nhau trong hai tuần hay trong lúc thi đấu ở cuộc thi tài chính, Yến Tùy mới hiểu được cảm nhận của nhóm người yêu thích trò chuyện và cười đùa với Ninh Kỵ dưới sân bóng.
Hợp tác với Ninh Kỵ là một trải nghiệm rất thú vị.
Ninh Kỵ nhanh nhạy, luôn tiếp nhận thông tin từ đồng đội và có thể phản ứng nhanh chóng. Phong cách của cậu liều lĩnh nhưng có lý trí, giống như một con báo mạnh mẽ đang chờ thời cơ để tấn công, ra tay nhanh gọn và chính xác.
Dù là người nhỏ tuổi nhất nhưng luôn là trung tâm của sự chú ý, là chỗ dựa của tất cả mọi người. Trong các trận đấu cấp tỉnh, cậu nhiều lần cứu nguy cho đội, trở thành thanh gương Damocles treo trên đầu đối thủ.
Với tài năng bẩm sinh nhưng không kiêu ngạo, việc được yêu mến là điều đương nhiên.
Yến Tùy khoanh tay chống cằm, nhìn Ninh Kỵ đang ngồi trước bàn. Ánh mắt của cậu đang chăm chú nhìn vào chiếc máy tính bảng.
Có lẽ thời kỳ điên cuồng nhất của Ninh Kỵ chính là những năm tháng đối đầu với hắn. Cậu đã dồn hết sức lực để đối chọi với Yến Tùy.
Chỉ tiếc là có vẻ như cậu chỉ vứt ánh mắt quyến rũ cho một kẻ mù. Lúc đó Yến Tùy chỉ biết rằng mỗi lần có kết quả thi, Ninh Kỵ sẽ lại lượn lờ quanh hắn. Mắt không liếc ngang, cứ thế lao tới như gió, quẩn quanh loạn xạ bên hắn.
Yến Tùy của ngày trước đôi khi cũng rất mong chờ kết quả thi vì đó là lúc hắn sẽ được thấy Ninh Kỵ đến gần bàn của mình.
...
Hai tuần sau, trận đấu cấp tỉnh kết thúc. Đại học A đạt được kết quả tốt, giáo viên hướng dẫn vui mừng, tự bỏ tiền mời các thành viên trong nhóm ăn cơm.
Các thành viên trong nhóm biết quan hệ giữa Ninh Kỵ và Yến Tùy khá phức tạp nên lúc ăn, họ cố gắng để hai người ngồi cách xa nhau.
Kết quả, khi nhóm gọi món và hỏi Yến Tùy có kiêng gì không, Ninh Kỵ ngay lập tức trả lời một cách rất tự nhiên: "Anh ấy không ăn được đồ cay."
Thành viên Dương Thiến: "?"
Thành viên Chương Khấu: "???"
Hai cô gái nhìn nhau rồi thấy Yến Tùy tựa vào ghế, bình thản nói: "Ừm, tôi không ăn được đồ cay."
Hai cô gái muốn nói lại thôi. Ban đầu họ tưởng rằng hai người đã vì đội mà bỏ qua những hiềm khích cá nhân, cố gắng giao tiếp thân thiện.
Nhưng hóa ra quan hệ của hai người khá tốt mà.
Vậy tại sao trong khoa lại đồn họ không hợp nhau, như nước với lửa?
Suốt bữa ăn, Dương Thiến và Chương Khấu không hiểu gì. Ninh Kỵ cũng không hiểu tại sao các thành viên lại nhìn mình liên tục. Sau khi suy ngẫm một lúc, cậu chuyển món ngọt đến trước mặt hai cô gái.
Sau khi hai cô gái dùng đũa chung để gắp món ăn, Ninh Kỵ lại chuyển món ăn ngọt về phía Yến Tùy, thể hiện mình là đội trưởng, luôn công bằng với mọi người.
Yến Tùy liếc nhìn cậu một cái rồi mỉm cười.
Không biết hắn đang cười cái gì.
Ninh Kỵ cảm thấy hơi lạ.
Sau khi kết thúc cuộc thi tài chính cấp tỉnh, kỳ nghỉ Quốc khánh bắt đầu. Vào chiều trước kỳ nghỉ, Ninh Kỵ bắt đầu thu dọn hành lý. Cậu để máy tính xách tay và các đồ dùng sinh hoạt thường dùng vào vali trước.
Khi đã thu dọn xong phần lớn đồ đạc, cậu mở hai hộp thức ăn cho mèo – một cho mèo tam thể và một cho mèo sư tử trong phòng khách. Những ngày gần đây, chỉ cần cậu không biến thành mèo thì sẽ thưởng cho hai con mèo này một hộp thức ăn.
Yến Tùy vừa tắm xong. Hắn mặc chiếc áo choàng tắm màu đen, đi ra phòng khách để uống nước. Hắn dựa vào quầy bar nhìn Ninh Kỵ cho mèo ăn.
Cho đến khi hắn nhìn thấy đôi giày thể thao được bọc trong túi chống bụi dùng một lần ở cửa.
Yến Tùy khựng lại, gọi tên cậu: "Ninh Kỵ."
Ninh Kỵ đang dùng gậy câu mèo đùa với mèo tam thể ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì vậy?"
Yến Tùy: "Cậu về nhà trong kỳ nghỉ Quốc khánh à?"
Ninh Kỵ gật đầu: "Ừm, sáng mai tôi đi chuyến 10 giờ 30."
Yến Tùy đặt cốc nước lên quầy bar, khẽ nhíu mày: "Sao cậu không nói với tôi sớm hơn?"
Hắn suy nghĩ một lúc rồi nói: "Thôi, chắc vẫn kịp dọn hành lý."
Sau đó hắn lại hỏi: "Cậu mua vé cho tôi chưa?"
Ninh Kỵ: "Hả?"
Cậu có chút ngơ ngác: "Vé gì cơ?"
Yến Tùy nhìn cậu với vẻ mặt kỳ lạ: "Vé về nhà cậu ấy."
Ninh Kỵ: "Không, trong kỳ nghỉ Quốc khánh thì anh về nhà tôi làm gì?"
Yến Tùy: "....."
Hắn im lặng một lát, nhìn vào con mèo tam thể đang nhảy nhót đuổi theo gậy câu mèo rồi nói: "Kỳ nghỉ bảy ngày đó, cậu định về một mình à? Nếu xảy ra chuyện gì thì sao?"
Ninh Kỵ chớp mắt: "Không sao đâu."
"Đã hơn 1 tháng rồi mà chúng ta chưa biến thành mèo. Chắc là chuyện này đã qua rồi."
Cậu lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ xinh: "Đợi thêm một thời gian nữa, khi mọi thứ ổn định hoàn toàn thì tôi sẽ chuyển về ký túc xá."
"Cứ ở đây làm phiền anh cũng không hay."
Chàng trai đứng trước quầy bar ngẩn người.
Ninh Kỵ đứng dậy hỏi: "Hôm nào anh về?"
Yến Tùy phải mất một lúc mới hồi phục lại. Yết hầu của hắn chuyển động hai lần rồi nói: "Tôi không về, mấy người bạn bảo sẽ đến thành phố A tìm tôi tụ tập."
Ninh Kỵ: "Cũng được."
Cậu cúi xuống nhặt đôi giày thể thao đã bọc túi chống bụi và mang về phòng mình.
Phòng khách lại trở nên yên tĩnh.
Chàng trai mặc áo choàng tắm đen ngồi trên sofa, có vẻ đang mơ màng.
Một lúc lâu sau, Yến Tùy ngẩng đầu, nhìn hai con mèo cuộn tròn ngủ cùng nhau. Không hiểu sao trong lòng hắn lại có chút trống vắng.
Đúng vậy, đã rất lâu rồi họ không biến thành mèo nữa. Cuộc sống dường như đã dần ổn định lại.
Nếu trong kỳ nghỉ dài bảy ngày này Ninh Kỵ không biến thành mèo thì sau khi trở lại, cậu chắc chắn sẽ chuyển ra ngoài, cuộc sống sẽ trở lại như xưa.
Khi cuộc sống trở lại bình thường, quan hệ giữa Ninh Kỵ và hắn cũng không còn căng thẳng như trước nữa. Gặp nhau trên đường chắc hẳn sẽ chào hỏi nhau, giống như đám bạn trên sân bóng luôn chào hỏi Ninh Kỵ vậy.
Dù sao thì cũng chẳng còn gì để liên quan.
Yến Tùy ngửa đầu dựa vào sofa, thân thể như mất hết sức lực, chỉ có thể tựa vào ghế. Khuôn mặt không có cảm xúc gì.
Hắn đột nhiên cảm thấy hơi chán nản.
Cảm giác giống như đã chơi một trò chơi rất lâu, luôn muốn chiến thắng. Vì quá khao khát chiến thắng, hắn đã không ngừng nghĩ về trò chơi đó suốt một thời gian dài.
Rồi một ngày, hắn nhận được một chiến thuật kỳ quặc. Theo chiến thuật đó hắn đã giành được chiến thắng, vượt qua được chướng ngại mà hắn luôn mơ ước. Hắn vui mừng một lúc rồi nhận ra trong lòng lại trống vắng.
Thà cứ để hắn bị treo lơ lửng như trước còn hơn.
Yến Tùy dường như cảm thấy ánh sáng trên đầu hơi chói mắt. Hắn dùng mu bàn tay che mắt lại, trong lòng thấy chán nản khi nghĩ đến việc hắn sẽ làm bạn với Ninh Kỵ sau khi mọi thứ trở lại bình thường.
Không tốt cũng không xấu.
Ninh Kỵ có rất nhiều bạn bè. Dù thêm hắn vào nhóm bạn của cậu thì cũng chỉ giống như một viên đá nhỏ ném vào ao, sau khi gợn lên vài gợn sóng sẽ trở lại yên tĩnh như cũ.
Yến Tùy đứng dậy, đi về phía phòng khách, gõ cửa hai lần.
Ninh Kỵ đang đeo tai nghe đi ra mở cửa, cậu thò đầu ra hỏi hắn: "Có chuyện gì vậy?"
Yến Tùy: "Sáng mai tôi đưa cậu ra bến xe."
Ninh Kỵ ném cho hắn một hộp socola, mỉm cười: "Cảm ơn nhé."
Cậu dường như nghĩ ra điều gì đó, "Lát nữa bọn tôi định lập team 5 người chơi game. Anh có tham gia không?"
Yến Tùy: "Cũng có cả Thôi Anh Dịch à?"
Ninh Kỵ gật đầu: "Đúng, anh tham gia không?"
Yến Tùy: "Thôi."
Hắn bóc socola, cho vào miệng, nói chuyện một cách lạnh nhạt: "Tôi không thích chơi với người quá yếu."
Ninh Kỵ: "Được rồi, vậy lần sau có thời gian thì tôi sẽ chơi bắt cặp với anh."
Yến Tùy ừ một tiếng, cầm socola quay lại phòng mình. Hắn mở máy tính, đăng nhập vào game, nhìn qua danh sách bạn bè trực tuyến rồi đoán ra những người chơi nhóm với Ninh Kỵ.
Thôi Anh Dịch, Cao Tinh...
Yến Tùy lướt qua danh sách rồi thoát game. Hắn dựa vào ghế, ngậm socola trong miệng, suy nghĩ về mối quan hệ giữa những người này với Ninh Kỵ.
Khi nghĩ đến tên Thôi Anh Dịch, hắn hơi lắc đầu, không chắc liệu bản thân nên xếp trước hay sau Thôi Anh Dịch.
Nhưng nghĩ đến chuyện Ninh Kỵ vừa nói là sau này sẽ chơi riêng với hắn, Yến Tùy ngay lập tức xếp tên mình trước Thôi Anh Dịch rồi quyết định thứ tự cuối cùng.
Hắn lại lướt qua danh sách những cái tên đã xếp một lần nữa. Ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, cảm xúc chán nản đã bị một cơn hứng thú kỳ lạ thay thế.
Một trò chơi mới xuất hiện.
Mục tiêu cuối cùng vẫn là Ninh Kỵ, vẫn liên quan đến Ninh Kỵ. Mặc dù hắn chưa nghĩ ra chiến thắng cụ thể sẽ là gì nhưng việc xếp Thôi Anh Dịch sau mình đã khiến hắn cảm nhận được niềm vui của trò chơi.
Viên socola cuối cùng tan trong miệng, Yến Tùy cảm thấy tâm trạng rất vui vẻ.
Niềm vui này kéo dài đến sáng hôm sau.
Chuông báo thức vang lên, Yến Tùy mở mắt, đầy hứng khởi chuẩn bị lái xe đưa Ninh Kỵ ra bến xe. Nhưng hắn vừa đứng dậy thì 'phanh' một cái đụng phải lồng mèo, mọi thứ lập tức quay cuồng.
Yến Tùy: "......"
Hắn nhìn chằm chằm vào chiếc bát mèo trước mặt, dùng tay vuốt vuốt, cố gắng đẩy mạnh chiếc bát inox.
Ninh Kỵ bị tiếng động ồn ào đánh thức.
Cậu điên cuồng bò dậy, mang dép lê chạy ra phòng khách. Ninh Kỵ thấy chú mèo sư tử đang nhìn mình một cách u ám, vẻ mặt khác hẳn với dáng vẻ lười biếng thường ngày.
Ninh Kỵ hơi giật mình.
Nửa giờ sau, tóc tai rối bù - Ninh Kỵ, ngồi trên sofa lặng lẽ hủy vé. Làm xong việc, cậu dường như nghĩ ra điều gì đó, "Đợi chút đã, anh nói bạn của anh sẽ đến tìm anh chơi trong kỳ nghỉ này đúng không?"
"Bao giờ bạn của anh đến vậy?"
"Chắc không phải là hôm nay đấy chứ?"
Mèo sư tử nhìn Ninh Kỵ với vẻ mặt chần chừ.
Ninh Kỵ đi vào phòng ngủ của Yến Tùy. Sau khi tìm thấy điện thoại của hắn trên giường, cậu hỏi mèo sư tử, "Tôi có thể xem WeChat của anh không?"
Mèo sư tử gật đầu.
Ninh Kỵ mở WeChat, vài tin nhắn hiện lên. Một người tên là Tề Lan gửi tin nói đã lên máy bay rồi.
Ninh Kỵ nhìn Yến Tùy đang ngủ say trên giường rồi nhìn mèo sư tử. Cậu gửi tin nhắn cho Tề Lan nói rằng mấy hôm nay bị ốm, không thể tiếp đón, hẹn lần sau gặp nhau.
Gửi xong tin nhắn, Ninh Kỵ thở phào nhẹ nhõm. Cậu tìm ra chiếc còng tay tình thú mà Yến Tùy chưa thu dọn rồi còng Yến Tùy đang ngủ say trên giường lại để tránh hắn tỉnh dậy lại chạy lung tung như mèo.