Từng bộ quần áo định đem về nhà giặt trong vali được lấy ra. Bàn chải đánh răng điện, cốc súc miệng, khăn mặt cũng lần lượt được treo lại vào phòng tắm. Mới dọn đến một nửa, chiếc vali vẫn còn đặt giữa phòng khách thì con mèo tam thể đã bắt đầu kêu 'meo meo'.
Con mèo tam thể ở bên trong chiếc biệt thự gỗ ba tầng xa hoa vừa cất tiếng, Ninh Kỵ ngay lập tức trượt một cú như bay tới mở hộp thức ăn mèo, hai tay cung kính dâng lên, thành kính nói: "Anh ơi, có gì thì từ từ nói, đừng giáng lên người em..."
Căn nhà này thực sự sẽ không chịu nổi nếu người sống sót cuối cùng cũng hóa thành mèo nữa đâu.
Con mèo sư tử nằm trên chiếc sofa bọc da thật: "......"
Tiếng thông báo cuộc gọi thoại vang lên từ chiếc điện thoại trong phòng ngủ. Lúc đó Ninh Kỵ đang hòa vitamin và nước vào thức ăn cho mèo tam thể nên không chú ý.
Hầu hạ xong ông mèo lớn, Ninh Kỵ trở lại phòng ngủ cầm điện thoại của Yến Tùy lên xem___ trời sập rồi.
Tài khoản WeChat có tên ghi chú là 'Tề Lan' đã gọi đến hai lần, cộng thêm năm sáu tin nhắn thoại nữa.
Tề Lan: Má ơi, bị bệnh à? Khi nào vậy? Bọn tôi đến thành phố A rồi.
Tề Lan: Nặng không? Địa chỉ là cái cậu gửi mấy hôm trước đúng không? Tôi với bọn Đức Tử sẽ qua gặp cậu.
Đây là tin nhắn gửi từ nửa tiếng trước.
Tin mới nhất là bảy phút trước, Tề Lan nói sắp đến nơi.
Mí mắt của Ninh Kỵ giật không ngừng. Cậu ôm điện thoại chạy ra khỏi phòng ngủ tìm mèo sư tử. Còn chưa kịp nói gì thì tiếng chuông cửa và âm thanh bấm mật mã vang lên 'tít tít'.
Một người một mèo lập tức quay đầu nhìn về phía cửa chính.
Kèm theo tiếng động cơ điện nhẹ 'lạch cạch' khi then khóa rút lại, các linh kiện cơ học trong khóa điện tử được mở ra, cánh cửa kim loại đen lạnh lẽo được ai đó kéo ra.
Có tiếng người trò chuyện vang lên.
"Đúng là mật mã cũ, chưa đổi."
"Sao tự nhiên bị bệnh vậy? Có nói là bệnh gì không?"
"Không rõ, tôi nhắn cho anh Tùy mà không thấy trả lời. Đừng xảy ra chuyện gì đấy nhé, vào xem thử đi..."
Vài thanh niên ăn mặc thời thượng mở cửa, vừa ngẩng đầu thì nhìn thấy Ninh Kỵ trong phòng khách. Bọn họ lập tức khựng lại.
Sắc mặt của Ninh Kỵ cứng đờ.
Người đi đầu mặc áo bomber màu nâu sẫm, sau khi ngẩn người thì theo phản xạ nói: "Xin lỗi, chúng tôi vào nhầm nhà rồi."
Cả nhóm vội vàng lùi ra sau, 'cạch' một tiếng đóng cửa lại.
Hai phút sau, như chợt nhận ra điều gì, cả nhóm rón rén mở cửa lần nữa, mặt đối mặt với Ninh Kỵ____ đúng số nhà, đúng mật mã, không nhầm chỗ.
Mèo sư tử: "......"
Khuôn mặt của Ninh Kỵ cứng đờ, cậu gượng cười một cái: "Các anh là bạn của Yến Tùy đúng không? Ha, ha... trước đây anh ấy có nhắc đến mọi người rồi."
"Tôi là bạn đại học của Yến Tùy. Anh ấy bị bệnh, tôi đến chăm sóc một chút."
Cậu mời cả nhóm vào nhà.
Người đi đầu nhìn xuống đôi dép trắng dưới chân Ninh Kỵ rồi lại nhìn đôi dép dùng một lần dưới chân mình. Cậu ta liếc mắt với người bên cạnh, cảm thấy có gì đó không ổn.
Nam sinh trước mặt mặc áo phông cổ tròn màu trắng ngà, quần jeans xanh đã bạc màu nhẹ ôm lấy đôi chân dài thẳng tắp. Ngũ quan tinh xảo, lông mày và mắt nhướng lên, vừa xinh đẹp vừa sắc sảo.
Tề Lan duỗi tay chọc chọc người bên cạnh, làm mặt quỷ hạ giọng nói: "Có chuyện rồi."
Bọn họ quen Yến Tùy gần mười năm, biết rõ hắn có tính sạch sẽ nghiêm trọng, ý thức lãnh thổ cũng rất mạnh. Đôi dép trắng kia vừa nhìn là biết đồ riêng.
Ninh Kỵ mời cả nhóm ngồi xuống ghế sofa, bới một đống đồ ăn vặt trên bàn trà ra tiếp đãi.
Mèo sư tử lặng lẽ nghiêng đầu.
Tề Lan và cả nhóm thấy đống đồ ăn vặt đó thì nhìn nhau, sắc mặt càng thêm vi diệu___ trong nhà Yến Tùy chưa bao giờ có những thứ như snack cả.
Cả nhóm ngồi xuống sofa, bắt đầu trao đổi ánh mắt dữ dội. Mãi đến khi Ninh Kỵ rót nước ấm cho họ xong, họ mới ho nhẹ hỏi bệnh gì, có nghiêm trọng không, sao không đến bệnh viện.
Ninh Kỵ cố tỏ ra bình tĩnh: "Không nghiêm trọng lắm đâu, chắc là mấy hôm trước chơi bóng bị gió thổi lạnh, sốt nhẹ thôi. Bây giờ hạ sốt rồi, còn đang ngủ, chắc nghỉ vài hôm là khỏe."
"À, ừm..."
Tề Lan đột nhiên ho nhẹ, nhìn vào chiếc vali mở toang bên cạnh sofa: "Mấy hôm nay cậu định ở đây luôn à?"
Mi mắt của Ninh Kỵ giật giật, cậu dùng một chân đá cho cái vali đóng sập lại: "À... đúng vậy, anh ấy bị bệnh mà. Sáng nay Yến Tùy có gọi điện cho tôi. Tôi thấy anh ấy sống một mình, sợ xảy ra chuyện nên qua đây ở tạm vài hôm."
_____"Ồ~"
Cả nhóm ngồi trên sofa đồng thanh ồ lên một tiếng, chân thành nói: "Vất vả vất vả, mà hai con mèo này là sao? Thói ở sạch của Yến Tùy nặng lắm, chắc không phải mèo của cậu ấy đâu nhỉ?"
Ninh Kỵ cắn răng ôm mèo sư tử vào lòng, gượng gạo nặn ra một nụ cười: "Là mèo của tôi."
Cả nhóm lại đồng thanh, rất hiểu chuyện nói: "Ồ~ hiểu rồi hiểu rồi."
Mấy người ngồi trên sofa liên tục trao đổi ánh mắt, Nhìn hết một lượt phòng khách, hỏi từ cây leo mèo đến biệt thự mèo, ngay cả bát mèo và tấm cào móng cũng phải hỏi Ninh Kỵ có phải là hai người cùng mua không.
Khi biết bình thường là Yến Tùy chịu trách nhiệm dọn ổ mèo, dọn phân, lau sàn với mấy việc vặt trong nhà, nhóm người của Tề Lan càng "ồ" to hơn, ánh mắt trao đổi như sắp tóe ra tia lửa điện.
Đó là cậu ấm họ Yến đấy nhé.
Từ trước đến nay họ chưa từng thấy Yến Tùy đi theo sau ai để quét dọn, lau sàn, cho mèo ăn hay dọn phân cả.
Chỉ vì đối phương làm không sạch?
Trước kia có bao giờ thế đâu. Nếu bọn họ làm không sạch thì sẽ luôn bị đè đầu bắt lau hơn chục lần cho đến khi sạch mới thôi.
Nhóm người Tề Lan chỉ cảm thấy chuyến đi này thật đáng giá.
Yến Tùy với nam sinh này nhất định có gì đó không bình thường. Nếu bảo là quan hệ tốt thì họ quen Yến Tùy còn lâu hơn, là anh em chí cốt hẳn hoi mà cũng chưa từng có dép đi riêng, lại càng đừng nói là được mang theo hai con mèo đến nhà ở nhờ.
Đàn ông ấy mà, đối đãi với anh em và người yêu chắc chắn là hai kiểu khác nhau.
Lòng tò mò thúc đẩy, nhóm Tề Lan hứng thú dạt dào, hỏi mãi không thôi, ngồi lì trên sofa không nhúc nhích.
Ninh Kỵ hơi khó hiểu, chỉ nghĩ nhóm Tề Lan thân với Yến Tùy nên mới vậy. Chỉ là... những câu hỏi của bọn họ chẳng có câu nào liên quan đến bệnh tình của Yến Tùy cả.
Tề Lan: "Ôi dào, sốt có ba mươi tám độ tám thôi mà, không chết được đâu. Tiểu Ninh, lại đây ngồi, ngồi đi. Nãy nói đến đâu rồi ấy nhỉ? Cậu ấy gọi điện cho cậu bảo cậu qua chăm cậu ấy?"
"Còn bảo cậu mang cả hành lý đến ở vài ngày?"
Ninh Kỵ lúng túng ậm ừ: "Ừm... đúng vậy."
Tề Lan: "Chậc."
Nam sinh bên trái Tề Lan: "Chậc chậc."
Nam sinh bên phải Tề Lan: "Chậc chậc chậc."
Cả nhóm nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu, ánh mắt ngập tràn phẫn nộ chỉ trích ai đó đúng là Đ* c*m th*.
Sốt một tí mà cũng bắt người ta xách hành lý đến ở. Giỏi thật, mưu sâu kế hiểm.
Mèo sư tử: "......"
Mấy người kia ngồi trên sofa tìm đề tài mãi, cuối cùng cũng nhớ ra mình tới để thăm bệnh. Bọn họ rảo bước vào phòng ngủ thăm bệnh nhân với tâm trạng chưa đã thèm.
Mèo sư tử lập tức nhảy xuống khỏi sofa. Ninh Kỵ theo sát phía sau rồi lướt nhanh như cơn gió lao vào phòng ngủ, nhanh tay lẹ mắt dùng chăn đắp lên cái còng tay tình thú.
Nhóm Tề Lan bị cảnh tượng đó dọa cho giật mình.
Ninh Kỵ vừa vút bay vào phòng ngủ đã nằm sấp trên giường. Cậu im lặng hồi lâu, cố gắng nặn ra một nụ cười: "Sợ anh ấy bị lạnh nên tôi đắp chăn lại giúp anh ấy."
Nhóm Tề Lan gật đầu như đã hiểu rõ mọi chuyện.
Chàng trai nằm trên giường được cho là đang ngủ say đắp cái chăn màu xám nhạt, giống như đang bị bóng đè, chân tay đột nhiên vùng vẫy mấy cái, cổ họng phát ra những âm thanh lạ lùng.
Nhìn thấy Yến Tùy hình người sắp diễn luôn màn bò lổm ngổm học mèo kêu trước mặt bạn thân, trái tim của Ninh Kỵ như muốn nhảy ra ngoài. Cậu lập tức nhào lên giường, đè tay chân của Yến Tùy hình người lại.
Nhóm Tề Lan bị hoảng sợ, ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
Ninh Kỵ nằm đè trên người Yến Tùy: "..."
Cậu không dám ngẩng đầu lên, nghiến răng nghiến lợi, lập tức bày ra biểu cảm đau buồn bắt đầu diễn kịch, nước mắt rưng rưng nghẹn ngào nói: "Được rồi Yến Tùy, tôi biết anh bị bệnh rất khó chịu nhưng anh cố gắng nhịn một chút đi, vài ngày nữa là sẽ ổn thôi..."
"Tôi thật sự cũng rất lo cho anh..."
Cảm xúc chân thành, biểu cảm bi thương.
Nhóm Tề Lan ngỡ ngàng, mắt chữ O mồm chữ A nhìn cảnh tượng trước mặt.
Ninh Kỵ vẫn tiếp tục diễn.
Cậu gắng hết sức giữ lấy Yến Tùy không cho giãy giụa, ngăn cản Yến Tùy hình người lăn lộn lung tung trên giường.
Tề Lan ngơ ngác hỏi: "Không phải chứ, trước giờ Yến Tùy bị bệnh cũng như vậy à?"
Ninh Kỵ quay đầu, vẻ mặt đầy chân thành: "Có đấy, mỗi lần anh ấy bị bệnh đều thế này. Khó chịu là cứ động loạn, giống như trên người có sâu vậy, dễ làm bản thân bị thương nhưng đè lại thì sẽ ổn thôi."
Cả nhóm Tề Lan càng thêm mơ hồ___ Yến Tùy có cái bệnh này từ khi nào vậy? Sao họ không nhớ gì hết vậy.
Mèo sư tử đã không dám nhìn nữa. Hắn đờ người quay đầu, không dám tưởng tượng về sau những lời đồn xoay quanh mình sẽ bị bịa ra đến mức nào.
Quả nhiên, khi bị đẩy ra khỏi phòng ngủ, trên mặt bọn họ vẫn còn vẻ kinh hoàng, mãi sau mới lấy lại bình tĩnh.
Nhóm Tề Lan đứng trước cửa phòng ngủ, quay đầu nhìn Ninh Kỵ đang nằm đè lên Yến Tùy, đồng loạt phẫn nộ nói:
"Đ* c*m th*!"
"Dám diễn vở kịch này, lừa Tiểu Ninh người ta thành cái dạng gì rồi!"
"Không biết xấu hổ! Đồ lợi dụng người ta!"
Cái gì mà bị bệnh là sẽ lăn qua lăn lại, cần người đè lại mới được, rõ ràng là cố tình chiếm tiện nghi người ta còn gì!
Bọn họ quen biết với Yến Tùy bao nhiêu năm rồi, chưa từng nghe qua cái bệnh gì kỳ quặc như thế bao giờ.
Mèo sư tử có đôi tai rất thính: "..."
Cả đám người ngồi trong phòng khách, đau lòng thở dài mười phút. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, hình tượng của Yến Tùy đã hoàn toàn sụp đổ.
Trong phòng ngủ chính, Ninh Kỵ lập tức lao vội sang phòng cho khách, nhét cái còng tay tình thú còn lại vào túi. Cậu chạy như bay về lại phòng ngủ chính, còng nốt cổ tay còn lại của Yến Tùy lại.
Vì quá vội vàng, lúc cúi đầu khóa còng, cậu không nhận ra cửa phòng đã bị ai đó đẩy ra.
Ở phòng khách, Tề Lan càng nghĩ càng thấy có gì đó sai sai. Cậu ta nghĩ có lẽ Yến Tùy bày trò ốm để lừa người ta ở lại chung nên bèn lén lút đi về phía phòng ngủ, định nhắc nhở thằng bạn chí cốt của mình đừng diễn quá lố.
Kết quả là vừa nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, cậu ta đã thấy nam sinh mặc áo thun trắng đang ngồi trên giường, lục đục nghịch cái còng tay tình thú, 'tách' một tiếng còng Yến Tùy lại.
Tề Lan chết sững, cả người cứng đờ như bị điện giật.
Mẹ ơi.
Chơi bạo vậy luôn á?
Tề Lan ngơ ngác quay người đi ra. Đầu óc toàn là hình ảnh gã bạn tốt giả vờ ốm để dụ dỗ cậu bạn đại học ngây thơ xinh đẹp cùng chơi mấy trò hạn chế cấp độ.
Năm phút sau.
Cả đám người đang ngồi ở sofa ngửa mặt gào lên: "Đồ cầm thú____!!"
Con mèo tam thể nằm trong biệt thự mèo sang trọng nghe không hiểu gì, nghiêng đầu nhìn một lúc rồi cũng ngửa cổ tru lên: "Meoooo____!!"
Ninh Kỵ lại phi người lao ra xem con mèo tổ tông của mình. Cậu bóc một thanh súp thưởng dâng lên cung kính. Khi quay đầu lại, cậu phát hiện mấy người bạn của Yến Tùy đang nhìn mình bằng ánh mắt vô cùng thương hại.
Cứ như đang nhìn một chú cừu non ngây thơ rơi vào hang sói vậy.