Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 28

Hai giờ sáng.

Ninh Kỵ sau khi tiễn đám Tề Lan về thì ngủ say như chết, bên tai lờ mờ nghe thấy ai đó đang gọi tên mình. Cậu lầm bầm mấy câu rồi trở mình tiếp tục ngủ.

Cậu mơ thấy một giấc mơ rất tuyệt, mơ thấy bản thân hồi cấp ba cao hẳn lên một mét tám, còn cao hơn Yến Tùy nửa cái đầu. Sáng thứ hai chào cờ, cậu đứng sau Yến Tùy, coi đầu của Yến Tùy như bóng cao su mà đập.

Đang đập vui vẻ thì Ninh Kỵ chợt nghĩ ra gì đó, cậu giật mình tỉnh giấc giữa mộng đẹp.

Ninh Kỵ bật dậy ngồi trên giường như thể gập bụng, bên tai vẫn lờ mờ nghe thấy tiếng động, chỉ là âm thanh yếu ớt như sắp tắt, nhỏ hơn rất nhiều.

Giữa đêm hôm khuya khoắt nghe cũng hơi rợn người.

Không đúng.

Ninh Kỵ hất tung chăn chạy về phía phòng ngủ chính, hớt hải vặn tay nắm. 'Tách' một tiếng bật đèn lên, cậu thấy chàng trai trên giường đang co rúm người, mồ hôi đầy đầu. Đối phương nghe thấy âm thanh thì khó nhọc ngẩng đầu lên, gằn từng chữ qua kẽ răng: "Còng tay..."

Yến Tùy đã nhịn nửa đêm, mặt mày đau đớn: "Tôi muốn đi vệ sinh."

Ninh Kỵ: "Xin lỗi xin lỗi, tôi không biết nửa đêm anh sẽ đổi lại." Vừa nói cậu vừa vội lấy chìa khóa mở cái còng tay tình thú ra.

Yến Tùy nhịn đến mức hai chân run rẩy, hắn mang cái đầu đầy mồ hôi lao vào nhà vệ sinh.

Phải rất lâu sau hắn mới từ nhà vệ sinh đi ra.

Ninh Kỵ ho khan mấy tiếng, có chút chột dạ. Cậu len lén liếc xuống nửa th*n d*** của Yến Tùy, "Cái đó... nhịn lâu quá dễ bị ảnh hưởng đó."

Giọng điệu của cậu đầy quan tâm, ý là muốn hỏi xem Yến Tùy có nhịn ra 'sự cố' gì không.

Yến Tùy đen mặt, không nói lời nào.

Thấy Yến Tùy im lặng, Ninh Kỵ giật mình: "Thật sự có vấn đề rồi à? Không tiểu được nữa hả?"

Yến Tùy vẫn không nói gì, ánh mắt nhìn cậu đầy kỳ quái.

Trong lòng Ninh Kỵ bắt đầu lo lắng. Cậu lại lén liếc xuống nửa người dưới của Yến Tùy lần nữa.

Cậu vốn là người rất công bằng và nghĩa khí. Thấy Yến Tùy bị mình hại thảm như thế, cậu bèn cắn răng đề nghị để Yến Tùy còng tay cậu một lần, không để đối phương chịu thiệt.

Khi nói câu đó, cậu còn giơ tay lên, 'tách' một tiếng tự còng tay trái mình lại, ra vẻ mình là anh em tốt, không thể để bạn mình thiệt thòi.

Yến Tùy: "."

Hắn nói: "Ninh Kỵ, tôi từng bảo cậu đừng có lấy cái này ra chơi bậy rồi đúng không?"

Ninh Kỵ: "Ờm, anh từng nói rồi mà."

Yến Tùy nhìn dáng vẻ chẳng chút phòng bị của người trước mặt, Trong lòng thầm nghĩ, chẳng trách Thôi Anh Dịch ở bên Ninh Kỵ lâu vậy mà vẫn chưa bị phát hiện.

Hắn li.ếm nhẹ răng nanh giờ đã bớt sắc nhọn, cảm thấy Ninh Kỵ quá ngây thơ. Có lẽ hắn nên dạy cho cậu một bài học.

Yến Tùy bỗng nhào người đè lên Ninh Kỵ, tay kia cầm lấy chiếc còng tình thú, nửa quỳ trên giường, đầu gối tách hai chân của Ninh Kỵ ra, từ trên cao nhìn xuống cậu.

Ninh Kỵ ngả ra giường chẳng hề hay biết. Cậu nghiêng đầu nhìn hắn đầy khó hiểu, giống như vẫn chưa phản ứng lại. Nhưng một lúc sau, cậu cho rằng Yến Tùy định 'trả đũa' nên bèn chủ động đưa tay kia ra.

Yến Tùy nheo mắt lại, càng ép sát, sát đến mức gần chạm vào mũi của Ninh Kỵ. Hơi thở nóng rực giao nhau, hoàn toàn vượt qua giới hạn xã giao.

Không khí bỗng chốc đặc quánh lại.

Yết hầu của Yến Tùy khẽ trượt vài cái, hơi thở cũng nặng hơn, chỉ thấy tư thế này quá mức mờ ám, chẳng khác nào đoạn dạo đầu trong mấy bộ phim 'người lớn'.

Ninh Kỵ vẫn cười tít mắt nhìn hắn, cổ áo pyjama mùa hè rộng mở lộ ra đoạn xương quai xanh trắng mịn. Dù đang bị đè trên giường, cậu vẫn mang dáng vẻ chẳng có chút đề phòng nào.

Thậm chí cậu còn nghiêng người lại gần, giục hắn: "Anh còn không còng à?"

"..."

Yến Tùy bỗng quay đầu, giọng khàn khàn, ngữ điệu cứng ngắc: "Cậu nói xem?"

Hắn 'tách' một tiếng còng tay Ninh Kỵ vào đầu giường, sau đó đứng phắt dậy.

Hai tay của Ninh Kỵ bị còng vào đầu giường. Cậu vừa ngẩng đầu lên thì thấy Yến Tùy không quay đầu lại đã mở cửa phòng bước ra, chẳng rõ định làm gì.

Ninh Kỵ: "?"

Sao lại bỏ cậu lại trên giường?

Cậu gọi hai tiếng, vẫn không thấy Yến Tùy quay lại. Ninh Kỵ tưởng rằng Yến Tùy cố tình để cậu nếm mùi cái cảnh xấu hổ - kêu trời trời chẳng thấu, kêu đất đất chẳng hay.

Ninh Kỵ ngọ nguậy vài cái, chui vào trong cái chăn màu xám nhạt, thản nhiên nhắm mắt lại.

Cảnh ngộ xấu hổ?

Đùa à.

Ngã ở đâu thì ngủ luôn ở đó.

Vì hai tay bị còng nên Ninh Kỵ không thể tự mình kéo chăn. Tuy nhiên nhờ đôi chân dài, cậu linh hoạt đạp nhẹ vài cái, trải phẳng tấm chăn rồi yên tâm ngủ tiếp.

Trong phòng khách, sau khi uống hai cốc nước, Yến Tùy đã bình tĩnh quay về phòng ngủ.

Vừa rồi còn đang gọi tên hắn ầm ĩ - Ninh Kỵ, giờ lại ngủ say như chết, ngay cả chăn cũng tự mình đắp tử tế.

Yến Tùy: "..."

Hắn định gọi Ninh Kỵ dậy nhưng lời ra đến miệng lại bị nuốt trở vào. Đứng bên giường một lúc lâu, hắn tự thuyết phục bản thân bằng lý do 'Ninh Kỵ bị quạo khi vừa ngủ dậy' rồi quay người đi lấy một cái chăn mỏng trong phòng thay đồ, quyết định đêm nay ngủ trên sofa.

Đắp chăn rồi nằm trên sofa, Yến Tùy nhìn trần nhà thở dài____ chưa từng thấy ai định dạy dỗ người khác mà cuối cùng lại phải ra ngủ ghế sofa cả.

Lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, hắn quay đầu thì thấy trong biệt thự mèo có hai đốm sáng lập lòe____ con mèo sư tử đang li.ếm lông và nhìn hắn.

Yến Tùy hất chăn lên, túm lấy con mèo trắng to đặt lên sofa, vẻ mặt u ám trách móc: "Tất cả là tại mày."

Mèo sư tử: "?"

Nó khựng lại giữa chừng, ngẩng đầu nhìn Yến Tùy bằng ánh mắt không thể tin nổi.

Yến Tùy: "Hại tao ra nông nỗi này."

Mèo sư tử: "..."

Yến Tùy: "Bọn mày là gay thì thôi đi, sao còn phải lôi kéo người khác cùng chơi trò này nữa?"

Mèo sư tử: "."

Nó có vẻ không chịu nổi nữa, lập tức quay người bỏ về biệt thự mèo.

Yến Tùy nhìn theo bóng lưng của nó, mở điện thoại ra xem, thấy một đống tin nhắn WeChat đang oanh tạc____ toàn là đám người Tề Lan gửi, hỏi hắn cậu nam sinh ở nhà hôm nay là ai, có quan hệ gì với hắn.

Yến Tùy trả lời là bạn bè nhưng chẳng ai tin, còn bảo hắn đừng giấu nữa.

Hỏi mãi không được gì, Tề Lan và mấy người kia lại bảo hôm sau sẽ đến thăm bệnh tiếp.

Ý đồ quá rõ ràng.

Yến Tùy nghĩ, có gì mà xem chứ, hắn với Ninh Kỵ trong sáng như pha lê. Cũng vì nghĩ như vậy nên hắn chẳng từ chối, hẹn luôn thời gian với bọn họ.

...

Sáng hôm sau.

Ninh Kỵ mơ mơ màng màng tỉnh dậy, muốn dậy đi vệ sinh nhưng vừa ngồi dậy đã phát hiện mình bị còng vào đầu giường. Cậu ngồi trên giường, lớn tiếng gọi tên Yến Tùy.

Yến Tùy đẩy cửa vào, thấy thanh niên trên giường đi chân trần, hai tay bị còng, tóc hơi rối, nói với hắn là muốn đi vệ sinh.

Yến Tùy khựng lại, cổ họng chuyển động mấy lần. Hắn bắt đầu hiểu tại sao một số người đồng tính lại thích chơi mấy thứ này.

Sự khống chế và ràng buộc tuyệt đối, ngay cả nhu cầu sinh lý cũng phải cầu xin khiến cho dụ.c vọn.g chiếm hữu và kiểm soát trong lòng người được thỏa mãn triệt để.

Sau một lúc lâu, hắn mới tháo còng tay cho Ninh Kỵ.

Ninh Kỵ nhảy xuống giường đi vệ sinh. Trong nhà tắm, khi kéo quần lên, cậu vui vẻ nói: "Con chim của tôi giỏi hơn của anh đó, tôi nhịn lâu vậy mà vẫn tè ra được."

Yến Tùy: "..."

Hắn cười mà như không cười: "Giỏi thật."

Ninh Kỵ mở cửa nhà vệ sinh, khiêm tốn đáp: "Cũng thường thôi."

Yến Tùy bảo cậu ra ăn sáng. Trong lúc ngồi ăn, hắn nói rằng mấy người bạn hôm qua thấy hắn bị bệnh nên không yên tâm, hôm nay sẽ đến thăm.

"Bọn họ hơi ồn ào, cậu không quen thì cứ ở trong phòng, không cần quan tâm làm gì."

Ninh Kỵ giơ tay ra hiệu 'không thành vấn đề'.

...

Hai giờ chiều, Tề Lan và mấy người kia xách theo đủ thứ túi to túi nhỏ, ấn chuông cửa.

Yến Tùy mở cửa, cả bọn ào vào trong, cười toe toét hỏi có dép đi trong nhà không.

Yến Tùy ném cho mấy đôi dép dùng một lần, vậy mà bọn họ lại không mang. Tề Lan cố ý giả giọng chảnh choẹ: "Không muốn loại này, tôi muốn đôi màu trắng có hình cừu con kia kìa."

Những người còn lại cũng giả giọng the thé: "Đúng đúng, phải là dép riêng có hình cừu trắng~"

Yến Tùy: "......"

Trong nhà chỉ có đúng một đôi dép trắng, trên đó còn in hai cục bông tròn không rõ là cừu hay heo.

Hắn cười lạnh: "Không mang thì cút ra ngoài."

Lúc này Tề Lan và cả đám mới cười hề hề, chịu khó xỏ đôi dép dùng một lần vào.

Yến Tùy rót vài cốc nước ấm, vừa đặt cốc xuống thì nghe Tề Lan lại giả giọng: "Không muốn cốc này, phải là cốc có hình ngôi sao cơ."

Mấy người khác đồng thanh cao giọng: "Đúng rồi đúng rồi, phải là cốc có hình sao~"

Gân xanh nổi lên bên thái dương của Yến Tùy. Hắn nghiêng đầu nhìn cánh cửa phòng Ninh Kỵ đang đóng chặt, khóe miệng giật giật: "Mấy cậu bị thần kinh à?"

Câu này thà đừng nói còn hơn.

Tề Lan lập tức đổ người xuống sofa, giơ hai tay vùng vẫy giữa không trung, tha thiết nhập vai: "Á, đúng rồi, tôi bị bệnh rồi!"

Một người bạn thân ngồi bên cạnh lập tức nhào tới, cũng nhập vai nồng nhiệt. Cậu ta dùng hai tay đè chặt Tề Lan, ánh mắt đầy tình tứ: "Lan Tử! Lan Tử! Tôi biết cậu cứ bị bệnh là lại ngứa ngáy tay chân, như có sâu bò trên người ấy! Không sao đâu! Không sao mà!"

Mấy người khác thì cười đến sắp ngất, cười đến lăn khỏi sofa, ngồi phịch xuống thảm không thở nổi.

Cười được một nửa, có người bò dậy, vừa thở không ra hơi vừa chỉ vào Yến Tùy: "Thằng nhóc này, diễn đạt lắm cơ!"

"Bắt nạt Tiểu Ninh người ta đơn thuần, cái gì cũng không hiểu chứ gì?"

"Đ* c*m th*!"

Yến Tùy: "......"

Hắn cố gắng giữ bình tĩnh, chống trán trầm mặc hai phút. Cuối cùng hắn nhịn không nổi, đá cho Tề Lan - lúc này đang quỳ đập đất cười - một phát: "Cút cút cút."

Tề Lan: "Hu hu hu, hung dữ quá, tôi muốn Tiểu Ninh."

Cậu ta bò dậy: "Tiểu Ninh đâu rồi, gọi Tiểu Ninh ra chơi với tụi này đi."

Yến Tùy: "Đừng phát điên trước mặt cậu ấy. Tôi với cậu ấy chỉ là bạn bè thôi."

Cả đám: "Hiểu hiểu hiểu, chưa tán đổ mà."

Yến Tùy: "......"

Sắc mặt của Yến Tùy đầy khó tả. Hắn hít sâu một hơi, nghiến răng: "Tôi không cong, cảm ơn."

Tề Lan: "? Không cong mà chơi còng tay tình thú với Tiểu Ninh người ta?"

"Đệt, ông anh à, ông là thằng đàn ông tồi đấy à?"

Yến Tùy: "Lười nói chuyện với mấy người. Đừng có phát điên trước mặt cậu ấy, cậu ấy không hiểu mấy chuyện này đâu."

Cả đám lập tức giơ tay đầu hàng, ra hiệu sẽ không làm loạn.

Nhưng khi đồ ăn đặt ngoài được giao đến, cả đám lại bắt đầu trêu chọc Yến Tùy:

"Tiểu Ninh còn chưa ăn đó, gọi người ta ra ăn chung đi!"

"Người ta chăm cậu cực khổ thế, cậu ăn mà không gọi người ta à?"

"Cầm thú!"

Cũng có người lễ phép hơn, giơ tay xin phép với Yến Tùy: "Có thể gọi Tiểu Ninh ra ăn cơm không?"

Yến Tùy không thèm để ý, mặt không biểu cảm mở hộp giữ nhiệt đựng đồ ăn.

Trong nhà đầy ắp tiếng gọi 'Tiểu Ninh', gọi mãi không thôi.

Trong phòng ngủ cho khách, Ninh Kỵ duỗi lưng, tháo tai nghe xuống, cầm ly nước đi ra lấy nước uống.

Cậu vừa bước vào phòng khách thì thấy mấy thanh niên đang bò trên sofa gào khóc thảm thiết như sói gào____ "Tiểu Ninh... Gọi Tiểu Ninh ra đi..."

Ninh Kỵ: "?"

Cậu hoảng hồn, cầm ly nước đứng đơ tại chỗ.

Nhóm Tề Lan thấy cậu thì lập tức như bị bóp cổ, im bặt, co người vào sofa giả chết.

Yến Tùy đang đứng cạnh bàn bếp cắt trái cây. Hắn cầm dao đâm thẳng vào quả dưa hấu, ngẩng đầu lên hờ hững nói: "Người ra rồi kìa, sao không gọi tiếp đi?"

Nhóm Tề Lan chỉ dám trêu chọc trước mặt Yến Tùy chứ trước mặt Ninh Kỵ thì không dám làm bậy. Họ ráng ho vài tiếng, nặn ra nụ cười, lí nhí chào: "Tiểu Ninh ra uống nước à?"

Bình Luận (0)
Comment