Ninh Kỵ chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả.
Cuối cùng, giữa những tiếng 'Tiểu Ninh' vang lên không ngừng, cậu mơ mơ hồ hồ ngồi ăn cơm cùng đám bạn của Yến Tùy.
Có lẽ vì bạn bè của Yến Tùy quá nhiệt tình nên cậu không thấy khó chịu chút nào, ngược lại cậu còn vô cùng hào hứng hóng hớt mấy câu chuyện bát quái mà Tề Lan và mấy người kia thì thầm kể về Yến Tùy. Đôi tai của cậu vểnh cao, nghe vô cùng chăm chú.
Yến Tùy đang đứng bên bàn bếp xử lý cá tuyết lấy từ trong tủ lạnh. Thỉnh thoảng hắn lại ngẩng đầu nhìn nhóm người đang trò chuyện rôm rả ở bàn ăn, không biết họ nói cái gì mà hăng đến thế.
Tề Lan nói: "Thật đấy, hồi đầu tôi cũng chẳng muốn chơi với cậu ấy đâu. Cậu nghĩ xem, lần nào cũng đứng nhất, mỗi lần tôi bị ông già đánh đều bị lôi ra so: 'Sao con không học Yến Tùy chút đi!'"
Nói xong, cậu ta ngả người ra ghế, vừa cười vừa chỉ từng người một đang ngồi quanh bàn: "Cậu hỏi thử xem, trong cái đám này có ai hồi nhỏ từng bị đánh mà chưa nghe nhắc tới cái tên Yến Tùy không?"
Cả bọn lập tức phá lên cười.
Tề Lan quay sang hỏi Ninh Kỵ có phải hồi cấp ba cũng gặp phải Yến Tùy như vậy không.
Ninh Kỵ lắc đầu, thành thật nói bản thân lần nào cũng đứng nhất, từ nhỏ tới lớn toàn là 'con nhà người ta' trong truyền thuyết.
Danh hiệu 'thần đồng nhỏ' quả nhiên không hề sai.
Tề Lan sững người, gãi đầu đánh giá Ninh Kỵ từ trên xuống dưới rồi bảo cậu chắc không khiến người ta ghét như Yến Tùy.
Họ hỏi Ninh Kỵ và Yến Tùy quen nhau từ bao giờ. Nghe cậu nói là quen từ cấp ba, cả nhóm lập tức phấn khích, vây lấy cậu hỏi:
"Cấp ba à? Sau khi Yến Tùy chuyển tới trường trung học ở thành phố Tuyền thì cứ kể suốt về một người cực kỳ đáng ghét. Ba ngày hai bữa lại lôi ra nói, bảo cái người đó lúc nào cũng ngẩng cao đầu như con lừa nhỏ bướng bỉnh. Sinh nhật năm nào Yến Tùy cũng ước cho đối thủ một mất một còn đó không cao lên nổi."
Ninh Kỵ: "?"
Tề Lan cười ngặt nghẽo: "Cậu ấy còn nói lần nào gặp thì người đó cũng trợn mắt nhìn cậu ấy, cứ như quả pháo vậy, động phát là nổ. Suốt ngày hùng hổ đâm đầu vào mọi thứ, ha ha ha ha!"
Họ hỏi Ninh Kỵ có biết người đó là ai không.
Ninh Kỵ suy nghĩ một chút rồi chân thành đáp: "Nếu đoán không sai thì chắc quả pháo đó là tôi."
Không khí bỗng chốc lạnh ngắt như tờ.
Yến Tùy xử lý xong cá tuyết, bưng khay đi tới bàn ăn. Ban đầu hắn còn lo Tề Lan và đám bạn nói mấy câu linh tinh, quấn lấy Ninh Kỵ hỏi hoài không dứt. Kết quả vừa kéo ghế ra ngồi thì phát hiện đám bạn yên lặng như gà, như thể bị ai bấm nút 'tắt tiếng'.
Hắn hơi nghi hoặc. Lúc rót đồ uống thì ghé sát tai Ninh Kỵ hỏi nhỏ: "Bọn họ bị sao thế?"
Ninh Kỵ thành thật lắc đầu, ghé lại thì thầm vào tai hắn: "Không biết nữa, tôi nói tôi lúc cấp ba tên là Ninh Kỵ, là đối thủ không đội trời chung của anh, thế là họ im hết."
Yến Tùy: "..."
Trong lúc ăn cơm, đám Tề Lan mới từ từ 'sống lại', cố gắng moi móc ký ức để lấy lòng Ninh Kỵ. Bọn họ nói thật ra hồi cấp ba Yến Tùy cũng từng khen Ninh Kỵ đấy, khen cậu thông minh, dễ thương, còn nói trong cơ thể nhỏ bé kia chứa đựng sức mạnh vô biên...
Cả bọn nói trời nói biển cho đến khi Ninh Kỵ đặt đũa xuống, thành thật bảo: "Tôi biết mà."
Đám người Tề Lan: "?!"
Trong lúc nói chuyện, Ninh Kỵ thuận tay dời đĩa tôm hùm cung bảo và cá mú sốt ớt khỏi chỗ của Yến Tùy, nói Yến Tùy không ăn được cay.
Đám người Tề Lan: "?"
Sao họ không nhớ là Yến Tùy không ăn được cay nhỉ? Rõ ràng từ sau khi chuyển trường, hắn đã quen với khẩu vị của thành phố Tuyền rồi mà?
Yến Tùy mang vẻ mặt bình thản. Đối mặt với ánh mắt đầy nghi ngờ của mấy người kia, hắn chỉ lẳng lặng ngẩng đầu lên, tỏ vẻ vô cùng vô tội, ra dáng bản thân là người không ăn được cay.
Ăn được nửa bữa, một món ăn kết hợp ẩm thực tên là 'bào ngư sốt dầu đỏ kết hợp gan ngỗng' bị cả nhóm chê tơi tả. Tề Lan nhận xét mùi vị còn không bằng mấy món 'cơm Tây' mà Đường Lỗi - người đang du học - tự nấu.
Đường Lỗi: "Thôi đi ông anh, vứt ông ra nước ngoài thì tay nghề nấu ăn của ông cũng sẽ lên vùn vụt thôi." Nói rồi cậu ta cười liếc Yến Tùy một cái: "Nhưng lúc đó chắc anh Tùy không cần lo gì. Tay nghề nấu ăn của cậu ấy đỉnh thế cơ mà."
Yến Tùy khựng lại, thản nhiên đáp: "Có đồ ăn rồi mà cũng không bịt nổi cái miệng của cậu."
Tề Lan ngồi đối diện cười hì hì rồi quay sang hỏi Ninh Kỵ: "Tiểu Ninh, Quốc khánh thế này mà không đi chơi với người yêu à?"
Yến Tùy cau mày, ngẩng đầu nhìn Tề Lan.
Ninh Kỵ chớp chớp mắt, nói mình không có người yêu.
Tề Lan: "Hay tôi giới thiệu cho cậu một người nhé?"
Yến Tùy trừng mắt liếc Tề Lan một cái đầy cảnh cáo, giọng không vui gọi: "Tề Lan, cậu ấy không phải gay."
Tề Lan trêu chọc: "Tôi có nói cậu ấy là gay đâu? Tôi còn chưa nói muốn giới thiệu nam hay nữ mà cậu đã nhảy dựng lên rồi. Người anh em à, cậu gấp cái gì thế?"
"Sao cậu lại chắc chắn tôi sẽ giới thiệu nam sinh cho Tiểu Ninh chứ? Ai có tật giật mình thì tôi không biết chứ tôi thì không có à nha~"
Yến Tùy nghẹn họng.
Tề Lan cười hì hì: "Sao tôi có thể giới thiệu con trai cho Tiểu Ninh được chứ? Vừa nhìn đã biết Tiểu Ninh là trai thẳng rồi còn gì."
Ninh Kỵ đang nhai cua cay, hai má phồng lên, nghe đến tên mình thì gật đầu lia lịa.
Tề Lan hỏi: "Tiểu Ninh thích đàn chị hay đàn em, hay là người cùng tuổi? Thích tóc dài hay tóc ngắn? Hoạt bát hay trầm lặng?"
Ninh Kỵ suy nghĩ rồi đáp: "Tôi thích người dịu dàng."
Tề Lan kéo dài giọng: "Ồ~ Thích người dịu dàng nha~"
Cậu ta vừa nói vừa cười toe toét nhìn Yến Tùy: "Tôi thật sự quen mấy người đấy... mấy cô ấy siêu thích kiểu như cậu đó nha..."
Ninh Kỵ: "Thật á?"
Tề Lan: "Thật mà... trước kia cậu chưa từng nhận được thư tình à?"
Hai người vậy mà lại thật sự bắt đầu trò chuyện với nhau.
Yến Tùy trầm giọng gọi Ninh Kỵ một tiếng.
Đường Lỗi huých khuỷu tay vào cánh tay của Yến Tùy, trêu chọc nói nhỏ: "Không phải cậu và Tiểu Ninh trong sạch như nước lã à? Cậu quản cậu ấy có yêu đương hay không làm gì? Hai người chỉ là bạn thôi mà, sao lo xa vậy?"
Mấy người bên cạnh cũng ngả người vào ghế, hùa theo trêu chọc: "Đúng đó đúng đó, trong sáng sạch sẽ lắm mà. Giờ Tiểu Ninh người ta muốn yêu đương rồi thì sao? Cậu cuống cái gì mà cuống?"
Suốt bữa ăn về sau, Yến Tùy hầu như không động đũa, cơm cũng chỉ ăn vài miếng, sắc mặt khó coi tệ hại. Một luồng bực bội dâng lên trong ngực, đè nén đến mức không lên không xuống. Yến Tùy muốn nổi giận cũng chẳng có lý do, cuối cùng chỉ có thể nén lại trong ánh mắt trĩu nặng.
Đúng như Tề Lan nói, hắn và Ninh Kỵ trong sạch không có gì. Hắn có lý do gì để ngăn cản Ninh Kỵ yêu đương chứ?
Ninh Kỵ đã trưởng thành, dù là đại học hay thời cấp ba, người thích cậu nhiều như cá vượt sông. Đại học lại là thời điểm tình cảm tuổi trẻ trỗi dậy, Ninh Kỵ yêu đương cũng là chuyện quá đỗi bình thường.
Thế nhưng trong lòng hắn lại chẳng chỉ có một giọng nói như thế, còn có một âm thanh khác lặng lẽ vang lên, như lời thì thầm quỷ dị___ hiện giờ họ đang bị ràng buộc với nhau, sao Ninh Kỵ có thể yêu đương được?
Lỡ như đang yêu mà Ninh Kỵ biến thành mèo thì sao? Liệu người yêu kia có giống hắn, không hề do dự mà giúp Ninh Kỵ giấu đi bí mật này không? Ý nghĩ đen tối hiện lên, âm u nhưng lại âm thầm xoa dịu cảm giác tiêu cực đang lớn dần trong lòng hắn.
Tựa như chỉ cần giữ lấy suy nghĩ này thì Ninh Kỵ sẽ mãi mãi bị ràng buộc với hắn vậy.
Tiếng nước chảy ào ào kéo Yến Tùy khỏi dòng suy nghĩ. Hắn giật mình tỉnh táo lại, hít sâu một hơi, mắng thầm bản thân mấy câu, cảm thấy mình đúng là điên rồi. Sao lại có thể nghĩ ra thứ suy nghĩ u ám như vậy?
Yến Tùy rửa sạch tay, chống hai tay lên bồn rửa, sắc mặt nặng nề, cố gắng ép cơn phiền muộn vô cớ trong lồng ngực xuống.
Bọn Tề Lan đang dọn dẹp trong phòng khách, vừa làm vừa cười khúc khích, cố tình làm giọng the thé: "Sao anh Tùy không nói bọn em dọn dẹp không sạch nhỉ? Sao không bảo bọn em lên ghế ngồi nghỉ đi nhỉ?"
Khuôn mặt của Yến Tùy không cảm xúc. Hắn giả vờ không nghe thấy, đá một phát vào mông của Tề Lan, bảo cậu ta phải lau sạch chỗ bẩn dưới bàn ăn. Nếu không lau sạch thì đừng hòng bước chân vào nhà hắn nữa.
Ninh Kỵ đứng bên cạnh, nhìn mà có hơi ngẩn ra.
Còn chưa dọn dẹp xong, Yến Tùy phát hiện đám Tề Lan đã bắt đầu cá cược xem bao lâu nữa hắn sẽ yêu đương. Thậm chí còn đặt cược trong nhóm chat.
Yến Tùy chỉ thấy bọn họ bị điên rồi, còn chưa đến xuân mà đã nhốn nháo như bầy khỉ.
Hắn đặt cược vào phương án 'tuyệt đối không thể yêu đương'. Mấy người Tề Lan cười nửa ngày, bắt đầu khuyên hắn sớm nhìn thẳng vào lòng mình. Gần quan được ban lộc mà.
Yến Tùy giả vờ không thấy. Cho đến khi nhìn thấy đám người Tề Lan tranh nhau nói rằng tình cảm của hắn đối với Ninh Kỵ nhất định có vấn đề, nói rằng từ thời cấp ba hắn đã luôn treo cái tên Ninh Kỵ trên miệng.
Nhiều năm như vậy, hễ có ai thân thiết với cái tên địch thủ này, Yến Tùy đều phải chê bai mấy câu.
Ví dụ như cái người đàn anh mà Ninh Kỵ từng gọi trước kia. Buổi tối vừa chơi game với họ, Yến Tùy vừa càu nhàu: không hiểu nổi tại sao Ninh Kỵ lại gọi người đó là đàn anh. Thành tích không bằng hắn, cao không bằng hắn, thể thao cũng không bằng hắn. Vậy mà Ninh Kỵ lại gọi kiểu người đó là đàn anh, đúng là khó hiểu hết sức.
Yến Tùy: "..."
Hắn hỏi Tề Lan: "Tôi từng nói mấy lời kiểu đó à?"
Tề Lan: "Chắc nhiều lắm rồi đó. Nếu biết cậu với Tiểu Ninh là oan gia không ưa nhau thì còn hiểu. Nếu không biết thì còn tưởng cậu thích cậu ấy đấy___ cái giọng điệu kia chua lè chua lét, ghen tuông thấy rõ."
Cho đến khi tiễn đám Tề Lan ra khỏi nhà, đóng cửa lại, Yến Tùy vẫn cứ cố chấp bỏ ngoài tai chuyện này___ làm sao có chuyện hắn thích Ninh Kỵ được chứ?
Trên đời này đâu chỉ có mỗi Ninh Kỵ.
Ninh Kỵ đúng là đẹp trai, học giỏi, tính cách tốt, thể thao cũng tốt, có lúc nổi nóng như pháo nổ trông cũng khá dễ thương. Nhưng làm sao hắn có thể thích Ninh Kỵ được.
Hắn đâu phải gay.
Ninh Kỵ đang chơi game trong phòng khách. Chắc vì vừa ăn cơm với bạn bè của Yến Tùy nên cậu cảm thấy mối quan hệ giữa mình và Yến Tùy dường như đã thân thiết hơn chút.
Cậu lắc lư chân đầy hứng thú hỏi Yến Tùy có muốn chơi cùng không.
Yến Tùy hoàn hồn, hỏi thứ hạng của cậu.
Ninh Kỵ: "?"
Cậu từ dáng nằm lười biếng trên sofa bật dậy như lò xo: "Anh coi thường tôi hả? Có muốn solo không?"
Yến Tùy: "Không chơi."
Ninh Kỵ khiêu khích: "Sợ rồi đúng không?"
Yến Tùy: "Solo thì solo. Nói trước nhé, ai thua phải gọi người thắng là anh."
Ninh Kỵ: "Gọi thì gọi."
Cậu ngồi xếp bằng, thẳng lưng, xoa xoa lòng bàn tay đầy khí thế, hăng hái muốn đè Yến Tùy ra đánh bại cho bằng được.
Kết quả chơi ba ván, cậu chỉ thắng được một ván.
Ninh Kỵ không thể tin nổi, cứ xem đi xem lại dữ liệu ba ván đấu, kinh ngạc hỏi Yến Tùy: "Rốt cuộc là anh thắng kiểu gì vậy?"
Lúc bắt đầu chơi, Ninh Kỵ tự tin như vậy không phải là điều vô lý. Cậu có một vị tướng yêu thích rất ít người chơi, cũng ít người thành thạo nên từ trước đến nay cậu chưa từng thua trong việc solo.
Yến Tùy không nói gì, dựa vào sofa, lười biếng nhìn Ninh Kỵ. Hắn không nói là hồi cấp ba mình đã từng tìm kiếm tài khoản game của Ninh Kỵ. Dù thời cấp ba hai người không hợp nhau nhưng họ có rất nhiều bạn chung.
Một người bạn chung đã từng đăng một bức ảnh chụp màn hình game trên vòng bạn bè. Tên game của Ninh Kỵ giống hệt với nickname trên mạng, chỉ khác một dấu chấm câu.
Yến Tùy đã xem trang cá nhân của Ninh Kỵ rất nhiều lần, biết rõ tướng yêu thích của cậu. Hắn đã dùng tài khoản người qua đường xem Ninh Kỵ chơi nhiều lần nên hắn hiểu rất chi tiết cách chiến đấu của cậu.
Tất nhiên, hắn sẽ không nói những điều này với Ninh Kỵ.
Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của cậu, Yến Tùy cảm thấy vui sướng vô cùng.
Hắn mỉm cười, lười biếng bảo Ninh Kỵ gọi một tiếng 'anh' đi.
Ninh Kỵ lầm bầm "Không tin không tin..." rồi dây dưa mãi với Yến Tùy, nói muốn chơi một ván nữa.
Yến Tùy: "Gọi anh trước, không được chơi xấu, gọi xong mới chơi tiếp."
Ninh Kỵ chơi game lâu như vậy mà chưa từng bị ai đè ra đánh, lại đang nóng lòng muốn đấu lại với Yến Tùy để lật ngược tình thế.
Cậu quấn lấy Yến Tùy, gọi một tiếng anh, gọi rất vội vã. Cậu ngẩng đầu nhìn Yến Tùy, như đang cầu xin điều gì đó.
Khoảnh khắc đó, Yến Tùy cảm thấy sống lưng của mình như có chút tê dại, cổ họng nghẹn lại vài lần. Hắn nhìn chằm chằm vào Ninh Kỵ, lời nói của đám bạn thân thuở nhỏ vụt qua bên tai. Trong lòng giống như có một chỗ nào đó thay đổi.
Ninh Kỵ tưởng Yến Tùy không nghe thấy, lại gọi thêm một tiếng.
Yến Tùy giống như không chịu nổi, nghiêng đầu. Hắn cảm giác như thể một sở thích kín đáo nào đó trong hắn lại bị chạm trúng.