Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 30

Cha mẹ của Yến Tùy ly hôn khi hắn mới 5 tuổi.

Lý do ly hôn là tình cảm đã tan vỡ. Sau khi ly hôn, cả hai nhanh chóng tái hôn. Vì vụ ly hôn ầm ĩ nên cha mẹ hắn trông chẳng giống cha mẹ mà lại giống như hai kẻ thù không đội trời chung, rất đề phòng lẫn nhau.

Tòa án phán quyết Yến Tùy sống với cha nhưng hắn rất ít khi gặp lại người cha đã tái hôn. Cho đến khi hắn 6 tuổi, hắn có thêm một người em cùng cha khác mẹ.

Đó là một đứa bé rất nhỏ, quấn tã, cuộn người lại và nhắm chặt mắt. Những người lớn xung quanh cười và nói với Yến Tùy: "Đây là em trai của cháu đó."

Yến Tùy 6 tuổi thử đến gần em trai còn nhỏ nhưng bị vợ của cha nhẹ nhàng đẩy ra. Người phụ nữ ấy mỉm cười dịu dàng nói với hắn: "Em trai cần nghỉ ngơi, Tiểu Tùy ra ngoài chơi nhé?"

Lời nói mềm mại như nước nhưng lại ẩn chứa sự đề phòng rõ rệt, luôn luôn ngăn không cho con cái của mình tiếp xúc với Yến Tùy.

Mỗi khi Yến Tùy lại gần đứa trẻ trong tã, người phụ nữ đó lại lấy đủ lý do để đuổi hắn đi, sợ rằng hắn sẽ làm tổn thương đứa trẻ đó.

Yến Tùy từ lúc có em trai đã cảm thấy vui mừng nhưng rồi sau đó là sự thất vọng. Cậu bé nhạy cảm, dần dần cảm thấy có điều gì đó mơ hồ, không hiểu tại sao sau khi cha có thêm đứa con mới thì không còn quay lại nhà cũ nữa.

Khi 12 tuổi, Yến Tùy đã lén đi đến nhà của mẹ ở nước ngoài, muốn tìm câu trả lời.

Mẹ của hắn đã ra nước ngoài ngay trong năm ly hôn. Cũng cùng năm đó bà kết hôn với một nghệ sĩ và sinh ra một cậu con trai. Mẹ của hắn đặt tên cho cậu bé là Ezra, mang ý nghĩa quý giá như một viên ngọc.

Yến Tùy chỉ ở nhà mẹ hai ngày rồi rời đi. Cậu bé tên là Ezra gần như nhận hết mọi tình cảm của mẹ. Mẹ của hắn coi Ezra như bảo bối, rất ít khi gần gũi với Yến Tùy.

Cậu bé Ezra cũng không bao giờ gọi Yến Tùy là 'anh' mà lại coi hắn là kẻ cướp đi tình yêu của mẹ. Từ mùa đông năm đó, Yến Tùy không còn chuẩn bị quà Giáng sinh cho em trai nhỏ nữa.

Lúc 12 tuổi, Yến Tùy không tìm được câu trả lời và quyết định không tìm nữa. Cho đến khi trưởng thành, hắn không còn đi thăm bất kỳ em trai nào của mình nữa.

Sau đó, trong lần chuyển trường vào năm lớp 11 ấy, Yến Tùy gặp Ninh Kỵ.

Ninh Kỵ trông rất giống hình mẫu cậu em trai trong lòng Yến Tùy. Cậu có mái tóc màu đen, đang ngủ gục trên bàn, lông mi rất dài.

Vì học vượt cấp, cơ thể của cậu vẫn chưa phát triển hoàn chỉnh. Cậu có dáng người nhỏ nhắn, đang khoác một chiếc áo khoác đồng phục. Cái má trắng nõn ép lên mu bàn tay, hơi bị chèn ép mà nhô ra một chút. Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi xuống, hàng mi cũng được phủ một tầng ánh vàng mỏng, xinh đẹp mà tươi sáng.

Cốc nước trên bàn học màu xanh dương, túi bút màu xám chì đang mở. Khi tỉnh dậy thì mái tóc của cậu có chút rối, đôi mắt hơi nheo lại vì buồn ngủ nhưng lại dễ làm người khác cảm thấy dễ thương.

Đó là lần đầu tiên Yến Tùy gặp Ninh Kỵ.

...

Ninh Kỵ ngồi trên thảm, thấy Yến Tùy không đáp lại thì gọi thêm hai lần 'anh', nói mình không hề chơi xấu.

Sau đó, cậu bị Yến Tùy xoa đầu hai cái.

Ninh Kỵ hơi ngớ ra, ngẩng đầu lên. Yến Tùy cười nói với cậu: "Ngoan như vậy sao? Thua là thật sự gọi 'anh' à?"

Ninh Kỵ lẩm bẩm: "Đừng xoa đầu tôi, xoa nhiều sẽ không cao được đâu."

Yến Tùy vừa điều khiển nhân vật trong game vừa nói: "Cao thế này rồi còn muốn cao thêm à?"

Ninh Kỵ ngẩng đầu, nói một cách đương nhiên: "Chắc chắn là phải cao rồi, ít nhất cũng phải cao hơn anh chứ."

Yến Tùy cười nhìn cậu: "Sao lại phải cố chấp so với tôi thế? Sao không so với đám Cao Tinh, bạn cùng phòng của cậu?"

Ninh Kỵ suy nghĩ một lúc, không thể tìm ra lý do.

Thực ra Ninh Kỵ cũng thấy việc này khá kỳ lạ.

Trên con đường trưởng thành, cậu cũng gặp không ít người không thân thiện____ cậu thông minh, hay nhảy lớp, có khi ngồi trong lớp học toàn những người lớn hơn mình cả một lứa mà vẫn giơ tay phát biểu. Điều đó trong mắt một vài bạn học lại biến thành 'thích thể hiện'.

Cho đến bây giờ, Ninh Kỵ vẫn nhớ khi còn học tiểu học, cậu và bạn cùng bàn tham gia cuộc thi. Cuối cùng cậu giành được giải nhất.

Bạn cùng bàn của cậu thấy rất xấu hổ____ trước đó luôn là bạn ấy giành giải nhất.

Vì vậy, bạn cùng bàn bắt đầu chế giễu, làm ngơ trước những cử chỉ tốt bụng của cậu. Ninh Kỵ lúc nhỏ không hiểu tại sao bạn cùng bàn, người mà cậu luôn vui vẻ chia sẻ đồ ăn vặt, lại thay đổi và trở nên lạnh nhạt. Cậu còn cảm rất thấy buồn và đau lòng. Sau này lớn lên, cậu không để ý đến những thủ đoạn vụng về của những người đó nữa.

Tại sao lại cố chấp so với Yến Tùy? Ninh Kỵ suy nghĩ mãi, chỉ mơ hồ cảm thấy Yến Tùy có vẻ khác với người khác.

Những người khác coi thường cậu, Ninh Kỵ không để tâm nhưng nếu là Yến Tùy thì cậu sẽ ngay lập tức không vui.

Yến Tùy trêu cậu: "Cậu thật sự muốn so với tôi à? Tôi chạy đến tận chân trời góc biển, cậu cũng phải so với tôi à?"

Ninh Kỵ: "Chân trời góc biển thì chân trời góc biển."

Yến Tùy lại nói: "Vậy đến lúc chúng ta bảy tám chục tuổi thì còn phải so không?"

Ninh Kỵ liếc nhìn hắn: "So, sao lại không so."

Cậu còn nói, đến khi bảy tám chục tuổi, không những vẫn phải ganh đua với Yến Tùy mà còn sẽ lợi dụng việc c** nh* tuổi hơn hắn___ đợi đến khi Yến Tùy già rồi, chống gậy lảo đảo run rẩy đi đi đường, cậu sẽ ngang nhiên trộm mất cây gậy ngay trước mặt hắn.

Yến Tùy cười đến mức không thở nổi, nói cậu trẻ con.

Ninh Kỵ hừ hừ: "Anh mới trẻ con ấy."

Tính hiếu thắng trỗi dậy, cậu hào hứng nói: "Dù gì thì cũng không chỉ mình tôi so với anh mà con của tôi cũng sẽ so với con của anh, cháu của tôi cũng sẽ so với cháu của anh."

Ninh Kỵ vừa nói vừa khoa tay múa chân, "Nói chung là phải ganh đua với anh suốt đời luôn."

Yến Tùy bỗng khựng lại, nụ cười nhạt dần, tâm trạng cũng tụt xuống theo.

Hắn biết mình phải đối diện và phân tích nguồn gốc của cảm xúc lạ lùng này, nhưng khi sắp chạm đến tận cùng, bản năng lại khiến hắn lùi lại.

Cuối cùng, Yến Tùy đứng dậy, giọng nói không mang theo cảm xúc. Hắn bảo Ninh Kỵ đi ngủ sớm.

Ninh Kỵ đá đá chân, nói sẽ ngủ sau khi chơi xong ván này.

Yến Tùy giống như một giáo viên mẫu giáo đang dọa học sinh, nói với Ninh Kỵ rằng nếu cậu không đi ngủ thì sẽ biến thành mèo.

Gần đây lúc nào hắn cũng như vậy____ Ninh Kỵ ăn uống kén chọn, thức khuya không chịu ngủ thì Yến Tùy lại dọa cậu, bảo cậu cẩn thận, có khi ngủ một giấc dậy sẽ biến thành mèo.

Ninh Kỵ không nghe lời hắn, "Chỉ trẻ con mới tin thôi."

Nhưng trên thực tế, hình như cũng nên tin một chút.

Mèo tam thể nhảy tung tăng trong phòng khách, đuổi theo món đồ chơi, nhanh nhẹn bắt được và chơi một lát rồi nhảy lên vai Yến Tùy. Cậu vươn móng vuốt lộn xộn làm rối tóc hắn, như thể muốn nói rằng mình đã biến thành mèo, còn Yến Tùy không biến thành mèo nên cậu không vui.

Yến Tùy có chút bất đắc dĩ. Hắn nắm lấy cái móng vuốt mềm mại kia, khẽ nói: "Ninh Kỵ, đừng làm loạn."

Con mèo sư tử nằm trong biệt thự mèo nhìn về phía mèo tam thể đang nhảy nhót. Nó đánh giá một lúc, mũi hít hít như ngửi thấy mùi lạ rồi nằm xuống trong lồng, không thèm ngẩng đầu lên nữa.

"Gửi tin nhắn cho mẹ báo bình an, xin cha 200 tệ tiền tiêu vặt____ Ninh Kỵ, sao tiền tiêu vặt của cậu ít thế?"

"Đăng nhập vào game làm nhiệm vụ điểm danh, gửi tin nhắn cho trưởng phòng ký túc Cao Tinh bảo giúp đẩy nhanh tiến độ bài tập nhóm, làm PPT báo cáo thuyết trình..."

Yến Tùy đánh dấu các công việc cần làm lên ghi chú. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía mèo tam thể đang chơi trò chơi 'Giẫm Sao' trên máy tính bảng, "Ninh Kỵ, ngoài những việc này, cậu còn gì cần làm nữa không?"

Mèo tam thể không ngẩng đầu, móng vuốt đập bốp bốp trên màn hình máy tính bảng như thể đang rất vui. Mãi một lúc sau cậu mới tranh thủ từ khoảng trống của trò chơi kêu mấy tiếng 'meo meo', ra hiệu Yến Tùy tự xử lý.

Yến Tùy nhớ rõ trước đây Ninh Kỵ từng nói dù có biến thành con gián thì mẹ của cậu vẫn sẽ yêu cậu. Tuy nhiên, Yến Tùy rất nghi ngờ, Ninh Kỵ dù có biến thành gián thì chắc cũng là một con gián quá mức năng động.

Con gián quá năng động này rất có thể sẽ khiến bà Liên trong danh bạ WeChat hoảng loạn.

So với con mèo nhỏ suốt ngày chơi parkour khắp nơi trên ghế sofa thì Ninh Kỵ hình người thích leo trèo trên giường là việc không đáng để nói đến.

Thậm chí, chỉ cần đặt mèo sư tử ở bên cạnh, Ninh Kỵ hình người sẽ trở nên vô cùng im lặng. Không leo trèo nữa mà chỉ lười biếng nằm ngủ trên giường cùng mèo sư tử.

Ngoài việc thỉnh thoảng nũng nịu dụi mặt vào đầu mèo sư tử thì chẳng có hành động nào khác.

Khi Ninh Kỵ biến thành mèo tam thể, cậu tưởng rằng sẽ chỉ vài ngày nữa là có thể trở lại như trước nhưng cho đến ngày cuối của kỳ nghỉ Quốc Khánh, cậu vẫn là một cục lông xù xì.

Trong những ngày này, cậu đã chơi đùa hết mọi ngóc ngách trong nhà. Mèo tam thể tựa vào ghế sofa, mở hai chân ra, đuôi vươn ra g*** h** ch*n. Cậu đã chán đến mức chơi cả đuôi của mình.

Chơi một hồi, cậu chạy vào phòng của Yến Tùy, giẫm loạn lên bàn phím của hắn một trận. Cuối cùng cậu bị Yến Tùy xách lên. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ vào đầu cậu, bảo không được làm loạn.

Vì vậy, mèo tam thể không nện bàn phím nữa mà lợi dụng lúc Yến Tùy đang tập trung, giống như chơi trốn tìm, đột ngột thò cái đầu lông xù ra trước mặt hắn.

Thấy Yến Tùy vô thức lùi lại, mèo tam thể vui như trúng mánh, nhanh chóng chạy đi.

Yến Tùy biết Ninh Kỵ rất chán.

Dù sao thì Ninh Kỵ lúc là người đã rất năng động. Giờ là mèo, cậu vẫn năng động như cũ nhưng đôi móng vuốt mềm mại như quả sơn trà không thích hợp để chơi game hay dùng điện thoại.

Có đôi lúc, mấy miếng đệm thịt hồng hồng kia cũng sẽ vô tình chạm nhầm vào mục tiêu trong trò 'Giẫm Sao' mà cậu hay chơi. Thế nên niềm vui lớn nhất mỗi ngày của chú mèo con là hù dọa Yến Tùy và giả vờ mình đã biến thành người, nằm dựa trên sofa xem TV.

Sau kỳ nghỉ Quốc Khánh, Ninh Kỵ vẫn chưa trở lại hình dạng người.

Yến Tùy chỉ có thể giúp Ninh Kỵ xin phép nghỉ. May mà ấn tượng của Ninh Kỵ đối với giáo viên Trương rất tốt, mỗi lần xin nghỉ đều rất dễ dàng.

Mỗi ngày Yến Tùy đến trường, hắn sẽ đeo túi chéo, để mèo tam thể trong túi xách.

Vì mèo tam thể và mèo sư tử rất nổi tiếng ở đại học A nên mỗi khi lên lớp, mèo nhỏ chỉ có thể ngồi ở hàng ghế cuối cùng. Thỉnh thoảng cậu lại thò đầu ra, dựng tai lắng nghe bài giảng, không để các bạn phát hiện.

Học được ba bốn ngày, Ninh Kỵ cảm thấy thật buồn chán.

Cậu tranh thủ lúc Yến Tùy đi học thể dục, lén lút trốn ra ngoài. Yến Tùy thấy mèo tam thể nhảy ra khỏi túi xách trốn đi. Hắn liếc nhìn lên bục giảng, có chút bất đắc dĩ. Hắn chỉ có thể ra hiệu cho Ninh Kỵ, bảo cậu sau giờ học nhớ quay lại đúng giờ.

Mèo tam thể vẫy đuôi, giơ móng vuốt, rất vô tư nhảy ra ngoài.

Lúc đầu Yến Tùy không biết Ninh Kỵ ra ngoài làm gì.

Cho đến một ngày, khi tiếng chuông tan học vang lên, Yến Tùy đợi mãi mà vẫn không thấy mèo tam thể quay về. Hắn đi tìm khắp đại học A. Cuối cùng Yến Tùy phát hiện mèo tam thể đang thảnh thơi bước đi ở sân cỏ trước cổng Bắc của trường, phía sau là một đám mèo con đang đi theo____ chỉ trong vài ngày, cậu đã trở thành 'mèo đầu đàn'.

Một đám mèo con chen chúc nhau đi theo sau mèo tam thể với vẻ mặt vô cùng ngưỡng mộ 'lãnh đạo' mới.

Yến Tùy dừng bước, xung quanh không có nhiều học sinh. Hắn khom người xuống, thì thầm với mèo tam thể: "Mimi, lại đây, về nhà thôi."

Đám mèo con theo sau mèo tam thể ngẩng đầu ngơ ngác, quay sang hỏi mèo tam thể: "Đao Sẹo, Đao Sẹo, sao người này lại gọi cậu là Mimi vậy?"

Bình Luận (0)
Comment