Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 31

Đao Sẹo thì vẫn là Đao Sẹo, sao Đao Sẹo lại có thể bị gọi là Mimi được chứ?

Một bầy mèo con lông xù xù đồng loạt kêu loạn cả lên về phía Yến Tùy đang ngồi xổm dưới đất, dũng cảm kiên cường bảo vệ địa vị của vị đại ca mới.

"Đánh anh ta đi! Đánh anh ta đi!"

"Đao Sẹo mà lại gọi là Mimi á! Đập anh ta! Đập anh ta!"

Tiếng mèo kêu hỗn loạn đầy phẫn nộ vang lên không ngớt, meo meo meo kêu gào không dứt.

Đám mèo con lông xù phát động tổng tấn công. Con thì duỗi móng cào mạnh vào đôi giày trắng của Yến Tùy, con thì trông như con báo con, khom người cắn lấy ống quần của Yến Tùy, ra sức kéo hắn ra ngoài.

"Được rồi được rồi..." Đại ca Đao Sẹo hơi chột dạ, đưa móng ra gạt đám mèo con nằm lăn lóc dưới đất ra.

Thật ra khi ở trường cậu đúng là phải gọi là Mimi. Giờ cậu là một con mèo tam thể, Yến Tùy không thể gọi thẳng tên thật của cậu được, cũng chẳng thể gọi cái tên cũ nên đành đặt cho cậu một cái tên mà con mèo nào trên đời cũng được gọi_____ Mimi.

Mèo tam thể trưng ra bộ mặt nghiêm túc: "Tôi sẽ dạy dỗ con người này."

Lúc này lũ mèo con mới chịu thôi, trông chờ nhìn vị đại ca mới đầy oai phong của mình dạy cho con người một bài học.

Mèo tam thể gào một tiếng về phía Yến Tùy.

Lũ mèo lông xù lập tức nhìn thấy con người cực kỳ cao lớn trước mắt cúi đầu. Hắn thuận theo đưa tay ra trước mặt mèo tam thể, lòng bàn tay xòe ra như một cái thang nhỏ để mèo nhỏ bước lên.

Mèo tam thể được ôm vào lòng, cúi đầu cắn một dấu răng không nặng không nhẹ lên ngón trỏ của Yến Tùy.

Yến Tùy cúi đầu nhìn cậu, suy nghĩ một chút rồi lại đưa ngón trỏ còn lại đến trước mặt mèo nhỏ. Hắn thấp giọng hỏi: "Còn muốn cắn nữa không?"

Mèo tam thể nghiêm nghị dùng móng gạt tay của Yến Tùy ra. Sau khi được bỏ vào túi đeo chéo, cậu thò cái đầu lông xù ra khỏi túi, oai vệ tuyên bố với đám mèo con đang bu quanh ống quần Yến Tùy rằng cậu sắp cưỡi con người này đi săn.

Đám mèo con hò reo nhảy nhót vui sướng, meo meo vang trời tiễn Đao Sẹo đi săn.

...

"Chào anh, đây là kem của anh ạ." Nhân viên phục vụ món tráng miệng đeo tạp dề mỉm cười, đưa cây kem tới trước mặt thanh niên.

Nhưng nhanh hơn tay của thanh niên lại là một móng vuốt lông xù. Nó 'vút' một cái thò ra giữa không trung.

Nhân viên sửng sốt, thấy từ chiếc túi đeo chéo màu đen trên lưng thanh niên chui ra một con mèo lông xù.

Mèo con thành thạo trèo lên vai thanh niên. Đôi mắt sáng long lanh, cái vuốt như quả măng cụt chạm vào cây kem rồi kêu meo meo hai tiếng với nhân viên phục vụ.

Nhân viên cảm thấy hơi choáng váng, nghĩ chắc do hôm qua thức khuya quá, chứ sao tự dưng lại cảm thấy tiếng meo meo kia như đang nói 'cảm ơn' với mình.

Yến Tùy nhận lấy kem, nói cảm ơn với nhân viên phục vụ rồi cúi đầu đưa kem đến trước mặt mèo nhỏ.

Hắn nhìn mèo tam thể có vẻ rất vui vẻ, đuôi của cậu dựng thẳng lên. Cậu đang chăm chú liế.m lấy kem vị vanilla.

Yến Tùy nhẹ nhàng bóp tai mèo nhỏ, nói với Ninh Kỵ: "Sau này không được chạy xa như vậy nữa, lỡ tôi không tìm thấy cậu thì sao?"

Mèo nhỏ đang tập trung ăn kem nên không thèm để ý tới hắn. Cậu ăn xong thì đầy thỏa mãn rồi lại chui vào trong túi đeo chéo.

Ninh Kỵ chẳng lo bị lạc. Vì là sinh viên của đại học A, cậu quen thuộc đại học A còn hơn cả sân nhà mình.

Nhưng Yến Tùy thì không nghĩ như thế.

Hắn đặt làm một chiếc đồng hồ điện tử, đeo vào cổ mèo tam thể. Đồng hồ được đặt thiết kế riêng, giá cao, tinh xảo mà kín đáo. Nhìn từ xa chẳng khác nào một viên hắc diện thạch sáng lấp lánh treo trước ngực mèo nhỏ.

Ngoài vẻ ngoài đẹp mắt, chiếc đồng hồ còn có chức năng định vị và gọi điện, sau ba giây sẽ tự động bắt máy khi có cuộc gọi đến. Người được chia sẻ vị trí dĩ nhiên là Yến Tùy.

Ban đầu mèo tam thể rất không vui khi phải đeo cái thứ này, cảm thấy nó làm giảm oai phong đại ca Đao Sẹo của mình.

Thế nhưng Yến Tùy không chỉ chuẩn bị cho cậu đồng hồ điện tử mà còn chuẩn bị cả một chiếc balo nhỏ dành riêng cho mèo.

Balo màu xanh da trời có dây kéo và ngăn phụ. Mặt trong còn thêu cả tên viết tắt của Ninh Kỵ. Mỗi lần trước khi đến trường, Yến Tùy đều sẽ ngồi trên sofa, cắt nhỏ từng thanh đồ ăn cho mèo với nhiều hương vị khác nhau, nhét đầy ba lô màu xanh cho cậu mang đi, còn nhét đến mức đầy căng cái balo.

Thế là mỗi ngày, mèo tam thể có thể oai phong đeo balo đựng đầy thức ăn mèo đi vòng quanh đại học A. Cậu còn có thể khoe chiến tích đi săn cho đám mèo con lông xù khác, tiện tay dùng đồ ăn hối lộ mấy đứa không chịu nhận cậu làm đại ca nữa.

Sau đó, Ninh Kỵ dần dần lạc lối trong tiếng tung hô 'Đại ca!' đầy sùng bái. Ngay cả cái thứ đeo trên cổ cũng dần thấy thuận mắt hơn hẳn.

...

Tuần thứ hai sau kỳ nghỉ Quốc khánh, việc liên tục xin nghỉ và tìm cách che giấu đã khiến một vài người bạn của Ninh Kỵ bắt đầu cảm thấy nghi ngờ.

Đêm đó, Yến Tùy và mèo tam thể cùng bàn bạc trên máy tính bảng suốt một buổi. Cuối cùng quyết định để Yến Tùy tìm một bác sĩ tư viết cho một tờ bệnh án cần nghỉ ngơi điều trị một thời gian. Sau đó, Yến Tùy sẽ dùng điện thoại của Ninh Kỵ để gửi tờ bệnh án và lý do xin nghỉ cho thầy cô phụ trách.

Gần hai tuần không đến trường, mỗi ngày đều có người nhắn tin WeChat quan tâm hỏi han Ninh Kỵ.

Mèo tam thể không biết phải trả lời sao cho tử tế, thế là đành phải nhờ Yến Tùy thay mình nhắn từng tin một để đáp lại.

Yến Tùy rất bình thản nhận lấy nhiệm vụ này. Trong mắt hắn, vị trí của mình trong lòng Ninh Kỵ đã vượt qua cả Thôi Anh Dịch.

Giống như một màn vượt ải trong game, hắn bắt đầu chuẩn bị tìm mục tiêu tiếp theo để vượt mặt.

Chỉ là____ trò chơi này hiện chưa có bất kỳ bài hướng dẫn hay bí kíp vượt ải nào.

Hoặc có khi là có____ Yến Tùy nhét thanh súp mèo trong tay vào balo, gọi mèo nhỏ đang ngủ khò khò trên ghế sofa một tiếng.

Nghe thấy tên mình, mèo nhỏ nhảy từ sofa xuống, đeo balo lên lưng, mang theo 'chiến lợi phẩm nặng trĩu' chuẩn bị đi chia phần cho đám đàn em.

Cậu nghe thấy Yến Tùy gọi: "Ninh Kỵ."

Mèo tam thể ngẩng đầu, ra hiệu hắn có gì thì nói mau.

Yến Tùy đưa ngón tay gãi gãi cái bụng tròn vo của cậu, hỏi một câu mà trong mắt Ninh Kỵ thì cực kỳ kỳ lạ:

"Giữa tôi và bạn cùng phòng Lý Tường của cậu, cậu thấy ai tốt hơn?"

Mèo tam thể nghiêng đầu nghi hoặc. Còn chưa kịp trả lời thì Yến Tùy đã tự mình suy nghĩ rồi tự kết luận: "Chắc là tôi nhỉ."

Mèo tam thể: "?"

Yến Tùy nói tiếp: "Ba hôm trước, đúng 11 giờ 27 phút tối, Lý Tường nhắn tin cho cậu, hỏi cậu nằm ở bệnh viện nào, muốn đến thăm. Còn hỏi cậu có muốn ăn gì không để cậu ta mang đến."

"Nhưng mà, Ninh Kỵ này, nếu là tôi, tôi sẽ không hỏi cậu muốn ăn gì đâu. Bởi vì tôi biết khẩu vị của cậu. Cậu ta ở cùng phòng với cậu hai năm mà còn không biết cậu thích ăn gì. Vậy suy ra, giữa tôi với cậu ta, chắc chắn tôi tốt hơn rồi."

Yến Tùy lẩm bẩm một hồi tự thuyết phục chính mình, sau đó trong đầu nhanh chóng gạch tên Lý Tường ra khỏi danh sách. Tâm trạng vui vẻ hơn hẳn, hắn đứng dậy bế mèo nhỏ đang đeo balo nhét vào túi đeo chéo.

Mèo tam thể mù mờ không hiểu, cảm thấy hắn có vẻ hơi bị... thần kinh.

Nhưng mà_____ mèo nhỏ lắc lắc cái balo đầy ắp đồ ăn mèo, tinh thần phấn chấn nghĩ rằng, nể mặt mấy thứ này, cậu sẵn lòng bỏ qua mấy lời thần thần bí bí của Yến Tùy. Thậm chí còn phối hợp một chút.

Mèo nhỏ ở trong túi kêu 'meo' một tiếng, giả vờ gật gật đầu, tỏ ý đồng tình với lời Yến Tùy nói.

Bình Luận (0)
Comment