Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 32

"Tiết trước chúng ta đã nói đến mô hình CAPM – được Wall Street gọi là định luật vạn vật hấp dẫn trong giới tài chính. Cần lưu ý ba giả định cốt lõi: Thứ nhất, thị trường không có ma sát; thứ hai, các nhà đầu tư có kỳ vọng đồng nhất..."

Ngoài trời là một tầng mây dày nặng nề phủ kín chân trời. Trong hội đường, tiếng phấn chạm vào bảng đen vang lên những tiếng 'tạch tạch' giòn giã.

Ở hàng ghế cuối cùng, nam sinh mặc áo khoác jacket bằng len cashmere màu lạc đà nghiêng đầu nhìn ra bầu trời xám xịt. Chiếc bút cảm ứng xoay linh hoạt giữa những ngón tay thon dài.

Một lát sau, Yến Tùy cúi đầu liếc nhìn định vị chia sẻ trên điện thoại. Chấm đỏ vẫn đứng yên gần khu giảng đường, lông mày của hắn khẽ nhíu lại.

Tiết trước không quan trọng nên mèo nhỏ đeo balo tung tăng nhảy từ cửa sổ hàng ghế cuối xuống, đón gió chạy đi như một chú ngựa con nhỏ nhắn. Lông mượt lấp lánh, tự do biến mất khỏi tầm mắt của hắn.

Nhưng tiết này là tiết chuyên ngành, Ninh Kỵ tuyệt đối không đời nào bỏ lỡ tiết chuyên ngành.

Nhìn chấm đỏ mãi không quay về, Yến Tùy cụp mắt xuống, xoa xoa cổ tay đeo chiếc đồng hồ thể thao tối giản không mặt số. Một lúc sau, hắn nhờ bạn cùng phòng báo với giảng viên là mình thấy không khỏe rồi lặng lẽ rời khỏi lớp học.

Bầu trời xám xịt càng lúc càng tối, ngọn cây đung đưa mạnh mẽ.

Trên con đường dài rợp bóng cây trước khu ký túc xá giảng viên đại học A, một con chó Rottweiler hoang có lông đen điểm vệt nâu vàng ở tứ chi mang ánh mắt dữ tợn, nhe răng gầm gừ. Lông của nó bết dính thành từng mảng, nó sủa mấy tiếng rồi bất ngờ lao tới chỗ một nhóm mèo con đang liế.m thanh súp thưởng mèo.

Mấy con mèo con đang cúi đầu ăn, nghe thấy tiếng động thì lập tức dựng đứng lông chạy trốn tán loạn, để lại phía sau một tiếng mèo kêu thảm thiết.

Con mèo trắng bị điếc suýt nữa bị con chó hoang cắn đứt đuôi. Chân phải bị thương, nó kêu lên một tiếng đau đớn rồi lao đi như bay. Tuy nhiên, hai chân trước của nó lại run rẩy rồi phủ phục dưới đất, ngực phập phồng kịch liệt. Nó vừa sợ vừa đau nhìn con chó đen to lớn phía trước.

Một tiếng mèo kêu to hơn bình thường vang lên, mèo tam thể lao tới như gió, dừng lại đầy quyết đoán trước mặt con chó hoang.

Mèo tam thể cong lưng, lông dựng lên như gai nhím, hai chân trước thủ thế sát đất, đồng tử co lại thành đường kẻ dọc nguy hiểm. Mèo tam thể phát ra tiếng 'grừ grừ' đầy đe dọa, cảnh cáo con chó đen hãy lùi lại.

Con chó hoang bị con mèo nhỏ bất ngờ lao đến làm giật mình nên do dự dừng lại. Khi nhìn rõ hình thể của đối thủ, nó gầm lên mấy tiếng từ cổ họng rồi từng bước từng bước tiến lại gần.

Mèo tam thể không hề lùi bước. Lưng càng lúc càng cong, lông toàn thân xù lên như kim thép, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp. Đôi mắt thì nhìn chằm chằm vào con chó trước mặt.

Bị ánh mắt của con mèo nhỏ hơn mình chọc giận, con chó hoang bất ngờ lao đến, nhào thẳng về phía mèo tam thể.

...

Bước ra khỏi tòa giảng đường, không hiểu sao trái tim của Yến Tùy bỗng đập nhanh hơn. Hắn sải bước thật dài đi theo định vị trên bản đồ điện thoại.

Hắn bật đồng hồ điện tử, ba giây sau đồng hồ tự động nhận cuộc gọi.

Yến Tùy gọi: "Ninh Kỵ, vào học rồi đấy, cậu đang ở đâu?"

Không có hồi âm.

Yến Tùy dừng chân, "Ninh Kỵ, cậu có nghe không?"

Vẫn không có tiếng trả lời, chỉ có tiếng gió vù vù lẫn với tạp âm.

Chấm đỏ đứng nguyên ở một chỗ đã rất lâu, không hề di chuyển.

Yến Tùy lập tức cắm đầu chạy, lao thẳng về phía vị trí của chấm đỏ.

Gió mang theo hơi ẩm vút qua bên tai phát ra tiếng rít ù ù. Yến Tùy nhớ lần cuối cùng mình chạy như vậy là hồi cấp ba, trong đại hội thể thao, khi tham gia chạy tiếp sức.

Khi đó, Ninh Kỵ là người chạy chặng cuối.

Cậu thiếu niên mặc đồng phục thể thao trắng đứng ngay vạch đích, tay đưa ra sau, thân người nghiêng về trước, cả người căng tràn sức mạnh. Cậu nhận lấy gậy tiếp sức từ tay hắn rồi chạy vụt qua hắn như một cơn gió, mang theo tiếng hò reo cổ vũ của mọi người lao về đích.

Nhưng lần này, không có ai đứng chờ ở vạch đích cả.

Yến Tùy thở hổn hển, hắn dừng bước. Sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trái tim của hắn như ngừng đập.

Mèo tam thể với bộ lông xù đầy máu đang hung hãn ghì lấy đầu con chó hoang, cưỡi lên lưng nó, ngoạm chặt lấy tai không buông. Chiếc đuôi mềm mại bông xù giờ lại phồng lên như một cây gậy thô kệch, cổ họng thì vang lên tiếng gầm gừ cảnh cáo đầy phẫn nộ.

Chiếc đồng hồ điện tử vì bị giằng co đến mức lỏng ra, nó văng ra một góc xa.

"Ninh Kỵ!"

Tiếng quát đột ngột vang lên, âm cuối mang theo một chút run rẩy khó có thể nhận ra. Mèo tam thể đang ngoạm chặt tai con chó hoang sững người. Chỉ trong thoáng chốc phân tâm, mèo tam thể lập tức bị con chó quật khỏi lưng.

"Cút!"

Mèo tam thể toàn thân đẫm máu được bế lên. Tiếng quát giận dữ của Yến Tùy khiến con chó vốn còn định nhào tới lần nữa giật mình lùi mấy bước. Nhìn thấy con người cao lớn trước mặt thì nó co cẳng bỏ chạy, dù có chạy cà nhắc thì cũng không dám ngoái đầu lại.

Một đám mèo con lông xù nhanh chóng chạy đến, bu quanh Yến Tùy kêu meo meo đầy lo lắng.

Yến Tùy cảm thấy tay mình hơi run____ hắn không biết mèo tam thể toàn thân đầy máu trong lòng hắn bị thương nặng đến mức nào.

Hắn cởi áo khoác, quấn lấy mèo tam thể. Yến Tùy bước đi vài bước thì bị mèo tam thể cắn lấy tay áo. Cậu ra hiệu muốn mang cả con mèo trắng nhỏ bị thương theo.

Yến Tùy cúi người, nhặt con mèo trắng đang nằm bẹp dưới đất lên rồi nhanh chóng chạy đến bãi đỗ xe dưới khu giảng đường. Hắn đặt mèo tam thể và mèo trắng lên ghế phụ, mở định vị đến phòng khám thú y gần nhất.

Mèo tam thể máu me be bét nằm cuộn trong áo khoác, ngẩng đầu mở to mắt, không phát ra tiếng nào____ cậu sợ nếu kêu lên thì sẽ biến thành tiếng kêu đau oai oái.

Cậu nhẫn nhịn suốt dọc đường đến phòng khám rồi nhìn Yến Tùy giao cậu cho bác sĩ thú y. Bác sĩ dùng băng gạc và bông tiệt trùng cầm máu rồi kiểm tra số lượng, độ sâu, kích thước và vị trí các vết thương trên cơ thể cậu.

"Làm sao mà lại bị thương thế?"

Yến Tùy im lặng một lúc lâu, giọng hơi khàn khàn, nói rằng là đánh nhau với chó hoang.

Bác sĩ đang ấn nhẹ cái bụng mềm của con mèo để kiểm tra xem có đau hay tổn thương nội tạng không ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn: "Đánh nhau với chó hoang? Không phải nó là mèo tam thể sao?"

Cô vừa kinh ngạc vì một con mèo tam thể nhỏ bé dám đánh nhau với chó hoang vừa liếc sang con mèo trắng gầy yếu bên cạnh, cô giống như chợt hiểu ra điều gì đó.

Mèo tam thể nằm trên bàn khám tự hào ngẩng đầu, rõ ràng đang rất vui vì không hổ danh đại ca 'Đao Sẹo'.

Khi bác sĩ ghi tên cậu là 'Mimi', cậu còn ngẩng đầu, nhìn Yến Tùy kêu hai tiếng, ra hiệu đổi tên_____ tốt nhất nên gọi là 'Đao Sẹo'.

Nhưng Yến Tùy chỉ cụp mắt nhìn cậu. Hắn mím chặt môi, sắc mặt u ám, không nói lời nào, trông như rất không vui.

Mèo tam thể có chút nghi hoặc. Cậu nằm rạp trên bàn mổ để băng bó, vừa đau đến mức chớp mắt liên hồi vừa thầm nghĩ hình như Yến Tùy không thích cái tên 'Đao Sẹo' cho lắm...

...Thôi được rồi.

Vậy gọi Mimi cũng được.

Dù ở trường Yến Tùy vẫn phải gọi là Đao Sẹo nhưng nếu ở nhà hay bên ngoài thì gọi là Mimi cũng không sao.

Nếu điều đó khiến Yến Tùy vui hơn một chút.

Mèo tam thể bị băng bó thành một cái bánh chưng nhích móng vuốt lại gần, cố gắng cào nhẹ Yến Tùy để ra hiệu: Ở ngoài thì anh có thể gọi tôi là Mimi, đừng buồn nữa.

Thế nhưng Yến Tùy chỉ cúi đầu, dùng ngón tay mát lạnh nhẹ nhàng v**t v* móng vuốt của cậu. Trong mắt hắn là thứ cảm xúc cậu không thể hiểu nổi.

Rất sâu, rất phức tạp.

Ninh Kỵ không hiểu cảm xúc đó gọi là xót xa.

Sau khi băng bó xong, bác sĩ thú y dặn dò những điều cần lưu ý khi chăm sóc: giữ cho vết thương khô ráo, tái khám định kỳ.

Yến Tùy làm thủ tục nhập viện cho mèo trắng rồi ôm mèo tam thể về nhà.

Trước khi rời đi, bác sĩ nhẹ nhàng chạm vào mũi của mèo tam thể. Cô cười khen cậu đúng là một anh hùng nhỏ lợi hại.

Mèo tam thể cuộn tròn trong lòng Yến Tùy có chút ngại ngùng, đôi tai lông xù khẽ giật giật.

Về đến nhà, mèo tam thể phát hiện sắc mặt của Yến Tùy vẫn u ám như cũ. Hắn không nói một lời nào suốt chặng đường từ lúc lên xe đến bây giờ.

Cậu không hiểu, cái đuôi cứ ngoe nguẩy, nghĩ ngợi nghi hoặc rất lâu mà vẫn không thể nghĩ ra được.

Vì vậy, mèo tam thể đi đến trước mặt Yến Tùy, dùng cái chân không bị thương gõ lộc cộc lên màn hình, hỏi vì sao Yến Tùy không vui.

Ninh Kỵ mất rất lâu mới gõ xong dòng chữ này. Cậu định ngẩng đầu lên cắn vạt áo của Yến Tùy, ra hiệu bảo hắn nhìn vào máy tính bảng nhưng không ngờ vừa mới ngẩng đầu lên, cậu đã thấy Yến Tùy đang ngồi trên ghế sofa, hai chân mở rộng, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, cứ thế lặng lẽ nhìn cậu.

Một lúc lâu sau, Yến Tùy nói với cậu: "Tôi không giận."

Hắn nói xong câu đó, dừng lại một chút như đang sắp xếp lời lẽ, giơ tay xoa mặt, im lặng một lúc rồi mới nói: "Xin lỗi."

"Tôi không giận, chỉ là khi nãy rất khó kiểm soát cảm xúc nên sắc mặt có hơi tệ."

Mèo nhỏ được băng bó như một cái bánh chưng nghiêng đầu nhìn hắn.

Yến Tùy: "Ninh Kỵ, tôi chỉ là... hơi sợ."

"Nếu tình huống hôm nay vô cùng nguy hiểm, nếu tôi đến muộn một chút nữa thôi thì hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được."

Mèo tam thể ngẩng đầu, vẫy vẫy móng vuốt ra hiệu là mình đánh thắng rồi. Cái chân không bị thương gõ lạch cạch lên máy tính bảng, nói rằng mình không sợ.

Thế nhưng Yến Tùy lại nói: "Nhưng tôi sợ."

Mèo tam thể sững người.

Yến Tùy: "Ninh Kỵ, mèo có chín mạng là chuyện được bịa ra, mèo chỉ có một mạng thôi."

Hắn nói xong thì im bặt. Trong đầu thoáng hiện khoảnh khắc mèo tam thể dính đầy máu bị con chó quăng xuống đất.

Không hề phóng đại, lúc đó não của hắn hoàn toàn trống rỗng, gần như cả trái tim cũng ngừng đập.

Yến Tùy im lặng.

Việc bày tỏ bản thân là điều rất khó đối với hắn. Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai nói với hắn một cách rõ ràng và chân thành rằng họ quan tâm hắn. Thế nên hắn chỉ có thể rất chậm, rất chậm mà nói khẽ:

"Ninh Kỵ, tôi mong sau này cậu đừng làm những chuyện nguy hiểm như thế nữa."

"Nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn khiến linh hồn của mèo vĩnh viễn bị kẹt trong hình dạng con người, hoặc linh hồn của người mãi mãi mắc bị kẹt trong thân thể mèo thì sao?"

Yến Tùy nhớ ra Ninh Kỵ là người ăn mềm không ăn cứng. Vì vậy giọng nói của hắn nhẹ hẳn đi, thậm chí hắn còn ngồi xổm xuống trước bàn trà, nhìn thẳng vào mắt mèo tam thể và nói với cậu:

"Ninh Kỵ, tôi biết cậu rất lợi hại, nhưng tôi sẽ lo lắng."

Mèo nhỏ dựng tai sững sờ một lúc.

Một lát sau, mèo bánh chưng nằm rạp trên ghế sofa, có chút ngượng ngùng. Cậu dùng cái chân lành lặn che mặt, khẽ kêu một tiếng, ra hiệu rằng mình hiểu rồi.

Đầu mũi của cậu bất ngờ bị chạm vào một cái.

Mèo tam thể ngẩng đầu lên. Cậu thấy Yến Tùy cúi xuống, dùng trán chạm vào trán cậu, sống mũi chạm vào đầu mũi của cậu. Đôi mắt đen láy nhìn cậu chăm chú, cảm xúc trong đó mãnh liệt hơn rất nhiều.

Cậu nghiêng đầu, chớp chớp mắt, nghi hoặc chạm đầu mũi vào đầu mũi của hắn.

Một lúc sau, cảm xúc mãnh liệt trong mắt Yến Tùy dần rút lui. Hắn ngẩng đầu, dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói với cậu: "Được rồi, đại ca Đao Sẹo tôn kính, đi nghỉ ngơi thôi."

Mèo tam thể kêu 'meo' một tiếng với hắn.

Yến Tùy: "Đàn em của cậu đang nằm ở viện thú y, chữa xong thì tôi sẽ đưa nó về."

Mèo tam thể hài lòng gật gật đầu.

Yến Tùy: "Cho nên, đại ca Đao Sẹo, sau này nếu có chuyện gì thì có thể tranh thủ gọi điện cho tôi được không?"

"Nếu có chuyện gì thì 'meo' ba tiếng, tôi sẽ lập tức tới ngay."

Bình Luận (0)
Comment