Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 33

"Meo meo meo____"

Trong thư phòng, Yến Tùy nghiêng đầu. Chiếc đồng hồ điện tử trên cổ tay truyền ra ba tiếng mèo kêu. Hắn lập tức bật dậy, còn chưa bước ra đến phòng khách đã lớn tiếng hỏi_____ "Có chuyện gì vậy?"

Hắn sợ chú mèo nhỏ bị băng chặt như cái bánh chưng bị lăn xuống ghế sofa hoặc mải mê xem TV quá mà đè trúng vết thương_____nói chung là chắc chắn có chuyện rắc rối gì đó nên Ninh Kỵ mới chủ động cầu cứu hắn như vậy.

Chú mèo nhỏ dựa vào sofa, tò mò nhìn hắn. Chiếc đồng hồ điện tử đeo trên cổ vẫn còn sáng, hiển thị trạng thái đang gọi điện.

Yến Tùy nửa quỳ trên sofa, kiểm tra tứ chi của cậu: "Có chỗ nào thấy khó chịu không? Có cần đến bệnh viện không?"

Chú mèo dùng cái chân lành lặn ấn vào cái đầu đang tiến lại gần của Yến Tùy. Cậu jăng hái lắc đầu rồi gõ 'bụp bụp bụp' vài chữ trên máy tính bảng, bảo không sao, chỉ là không ngờ hắn thật sự đi ra đây.

Yến Tùy mở một gói thịt khô, đút cho cậu ăn.

Mèo nhỏ dựa vào sofa, há miệng nhai nhóp nhép. Cậu ăn no rồi nghiêng đầu li.ếm miệng, vẫy vuốt ra hiệu cho Yến Tùy lui ra.

Yến Tùy quay lại thư phòng, tiếp tục viết báo cáo đánh giá rủi ro cho một ngân hàng thương mại theo bài tập môn Quản lý rủi ro tài chính. Lúc đang dùng mô hình CreditMetrics để đánh giá rủi ro tín dụng của ngân hàng thì đồng hồ điện tử lại sáng lên.

Ở đầu dây bên kia, giọng của chú mèo vang lên đầy phấn khởi, lại kêu ba tiếng.

Yến Tùy đứng dậy, đi ra phòng khách hỏi mèo tam thể có chuyện gì.

Mèo nhỏ trên sofa vắt chân, kêu hai tiếng với hắn rồi ngẩng cằm chỉ hai cái về phía TV.

Muốn đổi kênh đó.

Yến Tùy dùng điều khiển từ xa chọn một bộ phim mà Ninh Kỵ thích xem.

Mèo nhỏ vung vẩy chân giữa không trung, vui vẻ ra hiệu cho hắn lui xuống.

Yến Tùy quay lại thư phòng. Hắn mới ngồi chưa được hai phút, đồng hồ lại sáng lên.

Bất kỳ thời gian nào, bất kỳ nơi đâu______ Yến Tùy siêu cấp, gọi là có mặt.

Mèo nhỏ cố gắng đập vào nút cảm ứng trên đồng hồ điện tử. Sau khi kết nối được cuộc gọi, cái đầu lông xù lập tức dí sát vào đồng hồ, lớn tiếng kêu ba tiếng.

"..."

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nước róc rách. Một lúc sau mèo nhỏ mới nghe thấy giọng nói đầy bất đắc dĩ của Yến Tùy: "Đang tắm, chờ chút."

Mèo nhỏ hiểu chuyện meo một tiếng.

Hai phút sau, cậu lại vỗ vào đồng hồ, meo meo meo hỏi Yến Tùy tắm xong chưa.

Năm phút sau, chàng trai quấn khăn tắm ngang hông, mái tóc còn ướt sũng chưa kịp lau khô rũ xuống trán bế mèo nhỏ ra bồn cầu để đi vệ sinh.

Yến Tùy: "Ngồi vững chưa? Có muốn tè không?"

Chú mèo bị quấn chặt như cái bánh chưng kêu 'gừ' một tiếng. Cậu vẫy vẫy chân, ra hiệu mình tự làm được, bảo Yến Tùy ra ngoài.

Yến Tùy không nhúc nhích: "Lỡ đâu rớt vô bồn cầu thì sao?"

Hắn đỡ mèo nhỏ để cậu 'xi xi', nói ngày mai sẽ mua cho cậu cái bồn cầu mini. Hôm nay đành tạm như vậy đi.

Mèo tam thể nhịn mấy phút, cuối cùng cũng nhịn không nổi mà đi vệ sinh. Xong xuôi thì cậu vừa ngại vừa thấy có lỗi với Yến Tùy.

Cậu ấm nhà họ Yến có thói ở sạch nghiêm trọng đến mức nào chứ, đến đi vệ sinh còn phải chọn chỗ ít người.

Đoán chừng cả đời này cũng chỉ có một lần giúp mèo... tiểu.

Mèo nhỏ quấn băng như bánh chưng lén ngẩng đầu lên, phát hiện sắc mặt của Yến Tùy rất bình thường. Thậm chí hắn còn đặt cậu lại lên sofa, xé một thanh đồ ăn cho mèo đưa đến bên miệng cậu.

Chú mèo kiên cường, dù tàn tật vẫn vung móng lên gõ 'bùm bùm' ra một dòng chữ trên máy tính bảng.

Yến Tùy tưởng Ninh Kỵ gõ chữ 'cảm ơn', đang định nói 'không cần cảm ơn'. Kết quả hắn nhìn kỹ mới thấy____ Ninh Kỵ viết rằng sau này nếu mèo sư tử gặp chuyện, cậu cũng sẽ giúp mèo sư tử 'xi xi'.

Yến Tùy: "."

Mèo nhỏ vẫn đang hăng say gõ tiếp____cả ị cũng giúp.

Yến Tùy: "......"

Hắn tịch thu máy tính bảng, cảm thấy có khi mèo không biết gõ chữ thì vẫn tốt hơn.

Sợ Ninh Kỵ ở phòng khách xem phim một mình sẽ chán nên Yến Tùy đem laptop và máy tính bảng ra ngoài. Hắn ngồi xem phim cùng Ninh Kỵ, tiện thể ở cạnh phục vụ súp thưởng cho đại ca Đao Sẹo bất cứ lúc nào khi bị gọi.

Mèo tam thể nằm trên ghế sofa chăm chú xem phim, thỉnh thoảng lại há miệng rồi một miếng thức ăn cho mèo được cho vào miệng.

Cậu nhai một vài lần, vừa nuốt xuống thì miếng thức ăn tiếp theo đã được đưa đến bên miệng.

Cậu xem phim nhập tâm đến mức đầu hơi nghiêng, không ăn miếng thức ăn đó mà hoàn toàn tập trung giữ hơi thở, nhìn theo nhân vật chính trong phim đang gặp nguy hiểm.

Khi nhân vật chính trong phim thoát hiểm, cậu thở phào một hơi dài. Cậu cúi đầu nhìn, miếng thức ăn kia vẫn còn ở bên miệng.

Chủ nhân đang cầm nó cúi đầu, một tay đút cho cậu ăn, tay còn lại di chuyển trên bàn di chuột của máy tính để tìm dữ liệu.

Mèo nhỏ vẫy vẫy đuôi, nhai mệt thì ngả đầu nằm xuống. Cậu còn giơ một chân sau hơi què quặt lên, ra hiệu cho Yến Tùy giúp cậu tạm dừng phim.

Yến Tùy làm theo từng bước, thậm chí còn tìm một cái chăn nhỏ đắp lên cái bụng tròn trĩnh của mèo nhỏ.

Có trời mới biết, khi Ninh Kỵ biến thành mèo, việc đắp chăn lên thoải mái đến nhường nào.

Cậu bảo mà, bình thường khi ngủ luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì, hóa ra là quên đắp chăn che cái rốn.

Mèo nhỏ mơ màng trước khi ngủ thấy Yến Tùy tắt đèn phòng khách, chỉ để lại một chiếc đèn câu cá dịu nhẹ. Trước khi chìm vào giấc ngủ, cậu cảm thán: Trách không được ngày xưa các hoàng đế lại yêu thích những thái giám có thể đoán ra suy nghĩ của bậc thánh.

Chăm sóc tận tình như vậy, không cần nói gì, chỉ cần một ánh mắt là hiểu. Ai mà không thích chứ?

Giấc ngủ này Ninh Kỵ ngủ rất say. Khi tỉnh dậy, trong cơn mơ màng, việc đầu tiên cậu làm là vươn chân lên gõ vào chiếc đồng hồ điện tử trên cổ, gọi Yến Tùy dẫn cậu đi vệ sinh.

Gõ gõ hai lần mà không nghe thấy tiếng điện thoại quen thuộc, thay vào đó lại là hai tiếng vỗ tay trong trẻo.

Ninh Kỵ mở to mắt.

Năm phút sau.

"Yến Tùy____"

Tiếng kêu thét lên vang vọng trong không trung. Ninh Kỵ rơm rớm nước mắt sờ đầu, sờ cánh tay rồi vuốt khắp người mình.

Khi Yến Tùy mở cửa vào, Ninh Kỵ đang dùng một tay nâng vạt áo T-shirt lên, lộ ra làn da trắng mịn và hai điểm hồng nhạt.

Yến Tùy nhướng mày, theo bản năng quay người. Hắn quay lưng lại với người trên giường, giọng nói hơi gấp gáp yêu cầu Ninh Kỵ mặc lại áo.

Ninh Kỵ vừa vén vạt áo lên vừa kêu to: "Anh mau qua đây nhìn thử đi, nhanh lên."

Yến Tùy đứng thẳng lưng: "Mặc áo vào trước đi."

Ninh Kỵ lo lắng: "Không được, không thể mặc, anh nhanh qua đây nhìn thử đi."

Cậu kêu la thúc giục. Yến Tùy không thể làm gì khác đành quay lại. Hắn nhìn thấy trong mắt Ninh Kỵ đầy nước mắt. Tay của cậu vẫn giơ vạt áo lên, để lộ ra phần ngực và những điểm đỏ nhỏ.

Ninh Kỵ dùng sức chớp mắt, cố gắng kìm nước mắt lại, nhìn có vẻ như sắp rơi nước mắt. Giọng của cậu đầy run rẩy: "Anh nhanh qua đây nhìn thử xem tôi có bị sao không?"

"Tôi đau bụng, đau bả vai, đau chân, đau nhói lên từng cơn, hít vào cũng đau."

Càng nói, nước mắt của cậu càng không thể kìm được, "Chắc tôi bị liệt rồi, cảm giác không thể đứng dậy nổi, đau quá."

"Liệt rồi thì còn đi học được không?"

Yến Tùy giật mình, vội vàng bước nhanh đến bên giường. Hắn kéo chăn lên, sờ lên chân của Ninh Kỵ.

Cái chân dài trắng mịn mềm mại và ấm áp, không có gì bất thường nhưng khi hắn dùng lực một chút, Ninh Kỵ lại nghẹn ngào kêu đau.

Yến Tùy nhìn mặt Ninh Kỵ, không nói gì mà cúi xuống, sờ tiếp chân còn lại. Hắn nhẹ nhàng ấn vào xương ống chân thì nghe thấy Ninh Kỵ hít một hơi đau đớn.

Hắn có một linh cảm không tốt. Tầm mắt của Yến Tùy dừng lại trên bờ ngực trắng như tuyết của Ninh Kỵ, hắn trầm ngâm một lát rồi nói: "Không cần kéo cao thế đâu, hạ xuống một chút."

Ninh Kỵ giơ tay cao hơn: "Không được, anh phải xem hết một lượt giúp tôi. Rốt cuộc là bị làm sao vậy."

Yến Tùy đành phải tự nhắc nhở bản thân đừng quá chú ý đến những điểm đang nhô lên trong không khí. Hắn cố gắng giữ ánh mắt dừng lại dưới ngực của Ninh Kỵ.

Ninh Kỵ có dáng người mảnh mai, cơ bắp và cơ bụng không quá nổi bật nhưng lớp cơ mỏng nhẹ vừa đủ này lại đẹp như một bức tượng thạch cao trắng.

Yến Tùy đưa tay, ấn vào một vị trí đoán trước, ngẩng đầu hỏi: "Đau không?"

Ninh Kỵ không thể kìm được nước mắt nữa, nghiêng đầu sụt sịt mũi, "Đau."

Hồi học cấp 3, Ninh Kỵ có lợi thế về chiều cao nên đã tập điền kinh một thời gian.

Luyện tập thể thao mà bị thương là chuyện thường xuyên xảy ra. Có vài lần cổ chân bị sưng to lên, Ninh Kỵ được bà Liên đưa đi phục hồi chức năng làm bà Liên xót xa lắm. Cộng thêm sau này chiều cao ngày càng tăng nên cuối cùng Ninh Kỵ đã bỏ việc luyện tập điền kinh.

Mặc dù đã từ bỏ nhưng Ninh Kỵ vẫn rất thích cảm giác chạy trên đường đua, đón gió thổi qua. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ có một ngày mình phải đối mặt với vấn đề không thể đứng dậy được.

Dù cho những cái ấn của Yến Tùy có đau đến mức nào đi chăng nữa nhưng Ninh Kỵ vẫn không thể ngừng khóc vì đau lòng.

Ninh Kỵ cảm thấy xấu hổ nên quay mặt đi, không muốn để Yến Tùy thấy. Cậu không biết rằng hàng mi dài của bản thân đã bị nước mắt làm ướt và vón thành từng cụm đen bóng, hốc mắt và đầu mũi cũng đều đỏ lên.

Trông vô cùng tội nghiệp.

Bàn tay phải của Ninh Kỵ bị ấn nhẹ một chút, sau đó bị buông ra.

Lông mi ướt sũng đột nhiên được lau nhẹ bằng một miếng giấy mềm, những giọt nước mắt chảy xuống sống mũi cũng bị lau đi. Ninh Kỵ nhìn Yến Tùy đang dùng khăn giấy lau nước mắt cho mình. Hắn thấp giọng nói, như đang dỗ dành trẻ con: "Không sao đâu."

"Làm sao có thể bị liệt được. Tôi vừa kiểm tra rồi. Chỗ đau của cậu giống y hệt như lúc cậu là mèo đấy."

"Ninh Kỵ, chắc là vết thương từ cơ thể mèo đã chuyển sang cơ thể cậu rồi."

Ninh Kỵ ngẩn người nhìn Yến Tùy.

Yến Tùy dùng khăn giấy lau mũi của cậu giống như đang lau mặt cho mèo con. Một tay của hắn nâng tay trái của Ninh Kỵ lên, "Cái tay này không phải là vẫn rất ổn sao?"

Ninh Kỵ ngẩn ngơ nhìn tay trái của mình.

Ngoài việc say rượu, Yến Tùy hiếm khi thấy cậu ngây ngô như vậy.

Yến Tùy cười, nhếch môi, vuốt nhẹ đầu ngón tay dài và mềm mại của Ninh Kỵ rồi lại vuốt nhẹ cổ tay cậu, "Có đau không?"

Ninh Kỵ do dự trả lời, "Không đau."

Yến Tùy dùng khăn giấy lau mũi cho cậu. Ninh Kỵ vô thức hít một hơi thật mạnh rồi mới nhận ra lúc này mình trông giống y như một đứa trẻ.

Ninh Kỵ cảm thấy hơi xấu hổ. Cậu dùng tay còn lại đẩy tay Yến Tùy ra, lẩm bẩm: "Tôi không khóc đâu..."

Yến Tùy dùng khớp ngón tay chạm vào mắt cậu. Trong mắt hắn mang theo ý cười, hắn ậm ờ nói: "Không khóc."

Biết rằng mình không bị phải nằm liệt trên giường, chỉ là đau vì vết thương ngày trước, lại nhớ đến dáng vẻ vừa nãy của mình khi rơi lệ, Ninh Kỵ chôn mặt vào chăn, cảm thấy vô cùng xấu hổ.

Cậu để lộ cái tai đỏ ửng ra ngoài, lẩm bẩm: "Thực ra thì tôi không có khóc đâu."

"Chỉ là ngủ lâu quá, nhắm mắt lâu quá rồi đột nhiên mở mắt ra ấy. Ánh sáng ngoài trời quá chói nên làm tôi rơi nước mắt thôi."

Yến Tùy ngẩng đầu nhìn trời ngoài cửa sổ đang xám xịt chuẩn bị mưa, đồng ý với cậu: "Đúng, ánh sáng bên ngoài chói quá."

Hắn nói với giọng nghiêm túc nhưng trong mắt lại tràn đầy ý cười. Thậm chí Yến Tùy còn đưa tay vạch nhẹ chiếc tai đỏ của Ninh Kỵ, "Mới sáng mà ánh nắng mặt trời đã gắt như vậy rồi nhỉ."

Ninh Kỵ lẩm bẩm: "Đúng đấy, sao lại nắng gắt như vậy chứ."

Yến Tùy quay đầu lại, tay kia che miệng, không để mình bật cười. Trong lòng hắn mềm nhũn, cảm thấy Ninh Kỵ vừa buồn cười vừa khiến người ta thương.

Thật không hiểu tại sao hắn của thời cấp 3 lại cứ phải đối đầu với Ninh Kỵ. Rõ ràng khi bị trêu chọc, cậu dễ thương y như mèo con vậy mà.

Phí mất biết bao nhiêu thời gian. Không biết Ninh Kỵ của cấp 3 sẽ đáng yêu bao nhiêu khi bị chọc?

Yến Tùy cười xong thì đỡ Ninh Kỵ nằm trên giường đi vào nhà vệ sinh rửa mặt. Hắn kéo ghế cho Ninh Kỵ ngồi, làm ướt khăn mặt rồi lấy kem đánh răng cho cậu.

Tay không bị thương của Ninh Kỵ là tay trái, cậu không thuận tay nên đánh răng rất chậm. Cậu đánh rất lâu thì mới cúi đầu nhổ bọt kem đánh răng, nghiêng đầu nhận lấy nước súc miệng từ Yến Tùy. Cuối cùng ngậm trong miệng mấy cái rồi mới nhổ ra.

Rửa mặt xong, mái tóc của Ninh Kỵ xù lên như bị nổ tung. Cậu hơi hếch cằm lên, nhờ Yến Tùy giúp cậu chỉnh lại tóc.

Yến Tùy không giúp cậu chỉnh tóc mà lấy một cái mũ rồi đội lên đầu cậu: "Lát nữa phải đến bệnh viện bó bột, không cần làm tóc đâu."

Ninh Kỵ đội mũ lưỡi trai ngồi trên ghế. Cậu quay trái quay phải nhìn cái mũ trên đầu, có chút không hài lòng. Cậu nghĩ ngợi rồi nói: "Vẫn là nên chỉnh lại đi."

"Tóc rối quá, trông như người rừng vậy."

Yến Tùy dựa vào bồn rửa mặt rửa mặt, nghe vậy thì nghiêng đầu chăm chú đánh giá một lúc rồi nói: "Không giống, rất đẹp trai."

Ninh Kỵ cẩn thận nhìn chính mình trong gương, có chút dao động: "Thật, thật hả?"

Yến Tùy xịt một chút kem cạo râu, vừa dùng máy cạo râu vừa nói: "Thật đấy."

Ninh Kỵ ngẩng cằm lên, "Tôi cũng muốn."

Yến Tùy nhìn vào gương, dừng động tác rồi cười nói: "Cậu còn chưa mọc đủ đâu."

Ninh Kỵ vốn dĩ trẻ hơn hắn. Cậu có làn da trắng, lông tóc không nhiều, thậm chí cả ria mép cũng mọc chậm hơn bạn bè đồng trang lứa rất nhiều.

Ninh Kỵ cố gắng ngẩng cằm lên: "Có đấy, đã mọc rồi mà."

Cậu ngẩng cằm, giống như mèo con đang chờ đợi sự chăm sóc với ánh mắt đầy mong đợi.

Yến Tùy rửa mặt xong. Hắn khom lưng, dùng kem cạo râu của mình xoa lên cằm Ninh Kỵ rồi dùng máy cạo râu điện cạo ria cho cậu.

Ninh Kỵ rửa mặt xong, nhìn vào gương cảm thấy rất hài lòng. Cậu quay đầu hỏi: "Có phải tôi đẹp trai hơn vừa nãy không?"

Yến Tùy: "Đúng."

Ninh Kỵ bắt đầu cảm thấy chiếc mũ trên đầu dễ nhìn hơn một chút, cậu rụt rè nói: "Anh cũng đẹp trai."

Bình Luận (0)
Comment