Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 34

 "Sao lại ngã đến mức này?"

Ninh Kỵ đang nằm trên giường bệnh, tay bó bột treo lên, vừa mở mắt ra đã thấy Cao Tinh cùng mấy người nữa mang theo một giỏ hoa to tướng ồn ào kéo vào phòng. Trên giỏ còn có cả táo to hơn cả nắm đấm của cậu.

Ninh Kỵ: " Em không nhìn rõ đường nên lăn từ trên cầu thang xuống."

Cao Tinh lải nhải như bà mẹ già, giọng mang theo chút xót xa: "Trời ơi, sao lại có thể ngã từ cầu thang xuống được chứ? Chỗ anh họ của em không có thang máy à?"

"Anh thấy hay là dọn về ký túc xá luôn đi. Em dọn ra ngoài rồi, ba bữa hai hôm lại xin nghỉ bệnh..."

Lý Tường ở bên cạnh lườm nguýt: "Em đấy, bọn anh định đến thăm từ sớm rồi mà... cứ bảo trên WeChat là không tiện..."

"Sao? Không xem bọn anh là người nhà à?"

Ninh Kỵ bị Lý Tường – người anh em chí cốt bên cạnh – đấm chơi một cú lên vai. Cậu lập tức nhăn nhó la lên: "Đau đau đau____"

Lý Tường hoảng hốt rụt tay lại, không dám chạm tiếp: "Vai cũng bị thương à?"

Ninh Kỵ ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng, bị thương rồi ạ."

Cao Tinh* bắt đầu gọt táo. Cậu ta cắt thành miếng, xiên tăm rồi đưa cho Ninh Kỵ trên giường, ánh mắt đầy nghi hoặc: "Không phải là em đi đánh nhau với ai đấy chứ?"

(*đoạn này là Cao Tường – không biết ai luôn: Cao Tinh hay Lý Tường?)

Cái kiểu bị thương này nhìn kiểu gì cũng không giống như ngã cầu thang.

Ninh Kỵ lập tức nhìn thẳng, dứt khoát phủ nhận: "Không có."

Không nhìn ra chút chột dạ nào – vì đúng là cậu không đánh nhau với người.

Cậu đánh nhau với chó.

"Em nhận được video bài giảng mà bọn anh quay trên lớp chưa? Bọn anh quay hết mấy tiết của thầy Cao rồi. Ghi chép của anh, A Tường và Lỗi Tử cũng đều ở đây."

Cao Tinh lôi ra mấy quyển vở: "Mấy ngày nay em không đi học, lỡ bao nhiêu bài, phải từ từ bổ sung lại."

Ninh Kỵ không thay đổi sắc mặt nhận lấy mấy cuốn vở, chẳng nói gì về chuyện mình hóa mèo rồi ngày nào cũng đi học.

Chú mèo con đeo balo nhỏ ấy đôi khi còn lướt qua cả ống kính video mà Cao Tinh quay trong lớp nữa.

Mấy người Cao Tinh sợ cậu bị bệnh không đi học, cuối kỳ không đạt được thứ hạng mong muốn, lại bị Yến Tùy đè đầu cưỡi cổ nên giọng nói đầy khuyên nhủ: "Chúng ta từ từ học lại... thi tốt là được rồi, thứ hạng không quan trọng."

"Đúng, chúng ta không thèm so với cái cậu họ Yến ở lớp bên kia..."

Bọn Lý Tường gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng, không so với cậu ta. Đợi em khỏi bệnh, lần sau thi kiểu gì cũng cưỡi lên đầu cậu ta cho coi..."

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Yến Tùy xách hộp cơm giữ nhiệt đi vào. Khi hắn đóng cửa thì phát ra một tiếng động nhẹ.

Mấy người kia đồng loạt quay đầu lại, giật bắn cả mình, vô thức lùi ra sau một bước.

Yến Tùy đặt hộp cơm giữ nhiệt lên bàn đầu giường: "Cũng không cần đợi đến lần sau đâu."

Chú mèo con đeo cặp hôm nào cũng chăm chú nghe giảng, có khi còn nghiêm túc hơn cả hắn.

Mấy người Cao Tinh ngơ ngác nhìn Yến Tùy mở bàn ăn gấp của giường bệnh ra. Một lúc lâu sau mới lắp bắp gọi một tiếng em út.

Ninh Kỵ được đỡ dậy. Cậu lưng tựa vào gối kê, quay đầu nhìn họ: "Sao thế ạ?"

Cả đám Cao Tinh không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn cậu rồi lại quay sang nhìn Yến Tùy, ánh mắt đầy vẻ 'muốn nói lại thôi'.

Ninh Kỵ nhìn theo ánh mắt họ, thấy Yến Tùy đang mở nắp hộp cơm, múc canh ra. Cậu khụ nhẹ một tiếng, bắt đầu bịa chuyện: "Ờ thì, anh ấy là bạn của anh họ em. Anh họ của em bận, mà bọn em lại học cùng trường nên nhờ anh ấy chăm sóc..."

Động tác của Yến Tùy hơi khựng lại. Lông mày của hắn hơi nhướng lên, ánh mắt nhìn sang Ninh Kỵ có phần vi diệu.

Ninh Kỵ nháy mắt ra hiệu – chẳng lẽ lại bảo với bọn họ là hai người cùng hóa mèo, ở chung rồi phát hiện đối phương cũng không tệ?

Yến Tùy múc xong cơm, chuông điện thoại trong túi vang lên. Hắn nhìn màn hình hiển thị rồi ngẩng đầu nói: "Tôi ra ngoài nghe điện thoại, mọi người cứ nói chuyện đi."

Hắn cầm điện thoại đẩy cửa bước ra ngoài.

Ninh Kỵ chưa quen dùng tay trái cầm muỗng. Cậu múc một thìa canh đậu nành hầm xương heo còn bốc khói, nhai mấy hạt đậu mềm rục rồi lầm bầm nói: "Thật ra Yến Tùy cũng tốt lắm."

Cao Tinh: "???"

Lý Tường lập tức giơ tay lên sờ trán cậu, mặt mày ngờ vực: "Không phải chứ, đâu có sốt, sao lại nói nhảm rồi?"

Ninh Kỵ: "..."

Cậu chu môi: "Em nói thật mà, anh ấy tốt thật đó."

"Hồi cấp 3 bọn em có chút hiểu lầm. Lúc đó em cứ tưởng anh ấy ghét em..."

Cậu bắt đầu kể lại những chuyện thời cấp 3, từ thư viện ngoài trường đến trận thi nhảy cao, rồi từ thi nhảy cao nói sang vụ anh hùng bàn phím.

Ngoài hành lang bệnh viện vắng lặng, Yến Tùy mặt không biểu cảm, lắng nghe giọng người đàn ông trung niên ở đầu dây bên kia giục hắn nhanh chóng xác định quốc gia du học: "Đã thuê chuyên viên tư vấn du học rồi, con đã lọc xong các trường mục tiêu chưa?"

Bên cạnh còn có một giọng nữ dịu dàng vang lên: "Đúng đó Tiểu Tùy, lúc trước chẳng phải con nói không định ở lại trong nước sao? Cha con rất quan tâm đến việc du học của con đấy."

Yến Tùy cụp mắt, một lúc lâu sau mới lạnh nhạt đáp: "Đến lúc đó rồi tính."

Nói xong, hắn không nghe thêm nữa, dứt khoát cúp máy.

Hành lang vắng vẻ yên tĩnh không một bóng người. Yến Tùy nhẹ nhàng tựa vào lan can, không vào phòng bệnh.

Cho đến khi thang máy cuối hành lang mở ra, Thôi Anh Dịch ôm một bó hoa lớn cùng giỏ trái cây đi tới, vừa nhắn tin vừa ngẩng đầu nhìn số phòng bệnh.

Trông thấy người đang đứng trước lan can, cậu ta do dự một lúc rồi vẫn chủ động chào hỏi: "Phòng bệnh của Ninh Kỵ là ở đây phải không?"

"..."

Yến Tùy không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn cậu ta, một lát sau mới khẽ "ừ" một tiếng.

Thôi Anh Dịch vừa đặt tay lên tay nắm cửa phòng bệnh thì nghe người phía sau lạnh nhạt lên tiếng: "Thôi Anh Dịch, tránh xa Ninh Kỵ ra."

Thôi Anh Dịch sững người, quay đầu lại.

Yến Tùy đứng thẳng dậy, sắc mặt lạnh lùng: "Cậu ấy còn nhỏ, không nhìn ra được nhưng không có nghĩa người khác cũng nhìn không ra."

Thôi Anh Dịch lắp bắp: "Cậu nhìn ra rồi à?"

Yến Tùy: "Cậu biểu hiện rõ như vậy, trừ Ninh Kỵ ra thì còn ai không nhìn ra chứ?"

Thôi Anh Dịch thất thần: "Rõ ràng lắm sao?"

Yến Tùy hỏi ngược lại: "Chẳng lẽ không rõ?"

Tay ôm bó hoa của Thôi Anh Dịch siết chặt hơn vài phần, cậu ta cúi đầu nói: "Sau này tôi sẽ không như vậy nữa. Tôi biết lợi dụng Ninh Kỵ là không đúng."

Nói rồi cậu ta ngẩng đầu lên, giọng mang theo chút van xin: "Có thể đừng nói cho Ninh Kỵ biết được không? Đừng để em ấy nghĩ là tôi đang lợi dụng em ấy."

Lúc đầu, đúng là vì Ninh Kỵ quen với Chu Kỳ nên cậu ta mới tiếp cận, gửi thuốc mỡ cho Ninh Kỵ. Nhưng về sau, Thôi Anh Dịch thật sự đã coi Ninh Kỵ là một người bạn tốt.

Không ai là không muốn làm bạn với Ninh Kỵ cả.

Yến Tùy: "Vậy thì tránh xa cậu ấy ra. Ninh Kỵ không phải gay, cậu có cố đến mấy cũng vô ích thôi."

Thoái lui trong danh dự từ sớm ít ra còn giữ được vị trí một người bạn.

Yến Tùy vốn nghĩ khi hắn nói câu đó ra, Thôi Anh Dịch sẽ ít nhiều có chút không cam lòng nhưng không ngờ đối phương chỉ nhìn hắn với vẻ mặt hoang mang.

Một lúc lâu sau, Thôi Anh Dịch gật đầu, mờ mịt nói: "Tôi biết Ninh Kỵ không phải gay mà."

Sắc mặt của Yến Tùy càng tệ hơn: "Biết cậu ấy không phải gay mà cậu còn đi theo dõi, chụp trộm cậu ấy?"

Thôi Anh Dịch càng thêm mơ hồ: "Tôi đâu có theo dõi đâu, tôi... người tôi thích là đàn anh Chu Kỳ mà."

Yến Tùy: "?"

Thôi Anh Dịch khó hiểu nhìn hắn: "Ninh Kỵ không phải gay sao? Tôi cứ tưởng hai người đang quen nhau rồi."

Yến Tùy: "??"

Thôi Anh Dịch: "Lần trước ở văn phòng cố vấn, hai người ôm nhau chặt như vậy, tôi cứ tưởng hai người đang hẹn hò."

Yến Tùy: "Không phải. Ninh Kỵ không phải gay, tôi cũng không phải gay. Chúng tôi hẹn hò cái gì?"

Thôi Anh Dịch dè dặt nói: "Thì... hẹn hò đó."

Cậu ta lí nhí: "Ninh Kỵ không phải nhưng cậu chắc là phải đúng chứ?"

Yến Tùy: "Tôi không phải."

Soi kỹ đối phương từ đầu đến chân một lượt, Thôi Anh Dịch càng thêm bối rối: "Không phải thật à? Nhưng tôi thấy cậu giống mà."

Yến Tùy: "..."

Đúng là trong mắt hủ đâu đâu cũng là gay.

Hắn quay đầu bỏ đi, không định tiếp tục tranh cãi với tên trước mặt nữa.

Không ngờ Thôi Anh Dịch lại ôm bó hoa vội vã đuổi theo, vừa đi vừa nói khẽ sau lưng hắn: "Cậu thật sự không phải à? Mà sao tôi cứ thấy ánh mắt cậu nhìn Ninh Kỵ là lạ."

Yến Tùy: "Lạ chỗ nào?"

Thôi Anh Dịch thật thà đáp: "Thật ra... ánh mắt cậu nhìn cậu ấy ấy, giống ánh mắt tôi nhìn đàn anh của tôi."

Yến Tùy: "..."

Vớ vẩn hơn rồi đấy.

Hắn sải chân bỏ đi, ai ngờ Thôi Anh Dịch lại tiếp tục đi theo thở dài: "Bảo sao trước đây cậu không ưa tôi..."

Yến Tùy đẩy cửa phòng bệnh ra, thấy Ninh Kỵ đang cười tươi nói với bạn cùng phòng: "Giờ tụi em thân lắm."

"Mỗi ngày anh ấy còn nấu canh cho em, cơm cũng là anh ấy nấu. Đồ anh ấy làm ngon hơn căng tin trường với căng tin bệnh viện nữa."

Thôi Anh Dịch lại liếc sang Yến Tùy, trong mắt đầy nghi hoặc____ như này mà còn bảo chưa yêu?

Yến Tùy mặc kệ cậu ta, cầm bó hoa bách hợp mà Thôi Anh Dịch mang đến nhét vào góc khuất nhất. Hắn lạnh mặt đứng khoanh tay ở một bên.

Hắn thấy Ninh Kỵ vui vẻ nói: "Tiểu Thôi cũng đến à?"

Thôi Anh Dịch gật đầu, hơi lo lắng hỏi: "Cậu ổn chứ? Nghe bọn Cao Tinh bảo cậu bị ngã cầu thang, nghiêm trọng không? Còn đau không?"

Ninh Kỵ ưỡn ngực: "Không đau, không nghiêm trọng. Mấy hôm nữa là được xuất viện rồi."

Yến Tùy nghiến răng nhìn Ninh Kỵ ở trước mặt Thôi Anh Dịch ra vẻ mạnh mẽ, một câu lại một câu 'Tiểu Thôi'.

Nếu Ninh Kỵ là mèo, chắc chắn hắn đã bế lên tét cho mấy phát vào mông rồi.

...

Một tuần sau, vào ngày xuất viện, Ninh Kỵ ngồi xe lăn, ôm bó hoa trong phòng bệnh vẫn chưa tàn rồi được Yến Tùy đưa về nhà hắn.

Vừa về đến nhà, mèo tam thể đã đứng chờ ở cửa. Nó meo meo chào đón, còn giơ móng ra sờ mặt Ninh Kỵ như đang hỏi: Cậu còn sống không đấy?

Ninh Kỵ bật cười, chọt nhẹ vào mèo tam thể hai cái: "Còn sống nè."

Toàn bộ vết thương của mèo tam thể đều dồn hết sang cậu. Nó cứ quấn lấy cậu không rời nhưng chưa được bao lâu thì đã bị mèo sư tử lười biếng ngậm gáy tha về biệt thự mèo.

Ninh Kỵ điều khiển xe lăn về phòng ngủ. Cậu dùng cánh tay lành lặn vòng qua cổ Yến Tùy, vừa nằm xuống giường là nhăn mặt r.ên rỉ vì đau.

Yến Tùy: "Chẳng phải cậu bảo với Tiểu Thôi là không đau, không nghiêm trọng à?"

Ninh Kỵ nằm trên giường thở dài một hơi: "Anh với Tiểu Thôi đâu có giống nhau."

Cậu còn từng đi tè trước mặt Yến Tùy mà. Cậu mất mặt đủ rồi, thêm lần này nữa cũng chẳng sao.

Lông mày của Yến Tùy khẽ động, hắn thầm thừa nhận câu này làm hắn vui thật.

Ninh Kỵ nằm cứng đờ trên giường như cái xác, cả người chỉ có mắt và tay trái còn cử động. Chẳng bao lâu cậu đã thấy chán. Cậu bắt đầu gọi Yến Tùy, bảo hắn đến đỡ cậu ra phòng khách uống nước.

Uống xong thì lại lề mề lăn xe về phòng nằm tiếp. Lúc được đỡ lên giường, Yến Tùy nhắc cậu đừng ôm chặt như thế.

Ninh Kỵ: "Tôi sợ tôi bị ngã."

Yến Tùy nghiêng đầu, kéo giãn khoảng cách với khuôn mặt gần trong gang tấc của Ninh Kỵ. Hắn hít một hơi rồi mới nói: "Tôi đỡ cậu, không để cậu ngã đâu."

Ninh Kỵ giống hệt một đứa trẻ ham xem TV không chịu lên giường ngủ, lề mề mãi mới chịu leo lên. Cậu nằm cứng đờ như cái xác, lại còn hỏi Yến Tùy có bận lắm không.

Yến Tùy nói không bận.

Ninh Kỵ lập tức như sống lại: "Vậy anh đưa tôi ra phòng khách được không?"

Yến Tùy biết cậu đang chán. Lúc còn là mèo thì cậu chạy khắp nơi suốt ngày nên đành dìu cậu ra phòng khách. Hắn mở TV, còn bế luôn mèo tam thể đặt lên sofa cho cậu chơi cùng.

Quả nhiên, Ninh Kỵ tựa vào sofa, hăng hái dùng cái tay còn ổn vuốt đầu mèo con, trông có sức sống hơn nhiều so với lúc nằm bất động trên giường.

Yến Tùy đem laptop từ phòng sách ra, ngồi ở đầu bên kia sofa gõ bàn phím.

Ninh Kỵ hỏi: "Tôi như thế này có làm phiền anh không?"

Yến Tùy: "Không."

Ninh Kỵ: "Tôi muốn đi vệ sinh, anh dìu tôi đi được không?"

Yến Tùy lại dìu cậu vào nhà vệ sinh rồi dặn lần nữa: "Đừng ôm chặt như thế."

Ninh Kỵ hơi nới tay ra, quay đầu nhìn hắn: "Anh c** q**n giúp tôi được không? Chỉ có một tay nên hơi bất tiện."

Yến Tùy: "."

Ninh Kỵ đã hoàn toàn coi hắn là anh em thân thiết, cậu còn chu đáo nói: "Nếu anh có bệnh sạch sẽ thì có thể dùng khăn giấy nắm quần tôi rồi cởi cũng được."

Yến Tùy nhắm mắt, vươn tay giúp cậu c** q**n, đỡ cậu đi tiểu.

Ninh Kỵ vừa tè vừa nói: "Anh tốt thật đấy."

Yến Tùy vẫn nhắm mắt: "..."

Ninh Kỵ lại hỏi: "Anh lấy khăn giấy giúp tôi được không? Để tôi lau."

Yến Tùy vẫn nhắm mắt, nghiêng đầu, tay mò mẫm một lúc mới rút được một tờ khăn giấy đưa cho cậu.

Ninh Kỵ khó hiểu nhìn hắn, cúi xuống nhìn 'chim' mình, cảm thán: "Bệnh sạch sẽ của anh nặng ghê."

'Chim' người ta mà cũng không dám nhìn.

Yến Tùy vẫn nhắm mắt: "..."

Ninh Kỵ lau xong, lạch bạch đi rửa tay.

Vì phải rửa tay, cánh tay lành lặn không thể ôm lấy Yến Tùy được nữa. Cả người cậu liền ngả vào lòng hắn. Cậu lảo đảo bám vào người Yến Tùy thì mới có thể đứng vững trước bồn rửa tay.

Từ nhỏ Ninh Kỵ đã là một đứa trẻ ngoan rất nghe lời thầy cô.

Cậu nghiêm túc rửa tay, lòng bàn tay úp vào nhau, các ngón tay khép lại, cọ sát kỹ lưỡng, còn xòe tay chà kỹ từng kẽ ngón, rửa đi rửa lại rất chuyên tâm.

Yến Tùy: "Rửa xong chưa?"

Ninh Kỵ: "Tôi vừa tè xong, phải rửa cho sạch."

Yến Tùy im lặng, lát sau mới nói: "Không cần sạch đến mức ấy đâu."

Trời mùa hè, quần áo mỏng manh, thân thể mềm mại ấm áp với đường cong nhẹ nhàng dán sát lấy hắn, không chừa một kẽ hở. Vì không còn sức, Ninh Kỵ đứng không vững nên cứ lắc lư trong lòng hắn rồi cọ qua cọ lại.

Cái cổ trắng ngần với đường cong duyên dáng kia gần hắn đến mức không thể gần hơn, chỉ cần cúi đầu xuống là có thể hôn lên đó.

Người trong lòng vẫn hoàn toàn không hay biết gì. Cậu như một học sinh tiểu học, nghiêm túc xoa bọt trên ngón tay, còn xoa đến mức vang lên tiếng 'lép bép'.

Yết hầu của Yến Tùy chuyển động hai cái. Hắn vươn tay ôm lấy eo của Ninh Kỵ, siết nhẹ lại. Người trong lòng không còn lắc mạnh nữa nhưng lại dán sát vào hắn hơn.

Rửa tay xong, Ninh Kỵ lau khô tay, khoác lấy cổ Yến Tùy như anh em tốt: "Tôi rửa sạch rồi."

Yến Tùy bảo cậu đừng ôm chặt thế.

Ninh Kỵ giải thích: "Tay của tôi không bẩn đâu, tôi rửa nhiều lần lắm rồi."

Yến Tùy không thể giải thích, chỉ cúi đầu nhìn quần của mình một cái rồi lặng lẽ dời mắt đi. Hắn đưa Ninh Kỵ về sofa, mở khung trò chuyện với Thôi Anh Dực trên laptop, suy nghĩ suốt mười phút mới gửi đi một tin nhắn:

Y: Mấy người gay bọn cậu có thể nhìn một cái là nhận ra ai là gay không?

Thôi Anh Dịch: Nói chung là không đâu.

Y: Vậy sao hôm trước cậu còn bảo tôi là gay?

Thôi Anh Dịch: Ừm... nói chung là không nhận ra được, nhưng kiểu như cậu ấy, rõ ràng lắm, liếc một cái là biết.

Yến Tùy nhìn chằm chằm vào tin nhắn, ngồi đối diện với màn hình ngẩn người tận mười phút.

Ninh Kỵ cắn một que snack vị vani phủ chocolate hỏi: "Gần đây bài tập khó lắm hả?"

Yến Tùy đang ngẩn người lấy lại tinh thần, im lặng nhìn Ninh Kỵ.

Ninh Kỵ ngậm đồ ăn vặt, khó hiểu nhìn hắn.

Yến Tùy vẫn đang giãy dụa trong cơn hoảng loạn, tự nhủ làm sao có thể. Hắn sống hơn hai mươi năm, sao tự dưng lại thành gay được...

Ánh mắt của hắn chuyển sang bó hoa bách hợp trên bàn trà, cố gắng trấn tĩnh___ mùa hè nóng nực, thân thể dán vào nhau dễ khiến đầu óc của người ta mơ hồ...

Một bông hoa trong bó bách hợp có lẽ vì đầu hoa quá nặng nên lắc lư mấy cái rồi 'bộp' một tiếng, gục xuống.

Yến Tùy: "..."

Mí mắt của hắn giật giật, vội vã 'đập' vài cái vào bông hoa vừa gục. Kết quả, sau mấy âm thanh 'bốp bốp', cả bó hoa đều gục theo.

Yến Tùy có chút tuyệt vọng, cố gắng nắn lại bó hoa bị gập. Hắn nắn một hồi, ngay cả đầu hoa cũng rớt mất.

Ninh Kỵ nhai thanh chocolate, ngơ ngác nhìn Yến Tùy đột nhiên 'đánh' bó bách hợp. Cậu hỏi: "Anh sao vậy?"

Yến Tùy mang vẻ mặt chết lặng. Hắn tuyệt vọng giơ một bông hoa bị gập lên: "Cong rồi."

Ninh Kỵ chần chừ đáp: "Đúng là bị cong rồi. Anh thích bó hoa này lắm à?"

Cậu nghĩ: "Nếu anh thích thật thì tôi sẽ mua tặng anh bó khác."

Yến Tùy nhìn chằm chằm vào tên đàn ông thẳng như ruột ngựa kia – cái người nói chuyện chẳng biết nhẹ nặng, lại càng thêm chết lặng.

Bình Luận (0)
Comment