Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 35

"Chào ngài, đây là bó hoa ngài đã đặt."

Trước cánh cửa màu đen, người quản lý tòa nhà ôm bó hoa, đưa cho thanh niên đang ngồi trên xe lăn.

Sau khi đóng cửa lại, Ninh Kỵ dùng một tay đẩy cho xe lăn. Cậu đặt bó hoa lên đùi, 'vút' một cái  tới trước cửa phòng ngủ của Yến Tùy rồi gõ cửa.

Trong phòng ngủ yên ắng, hiếm hoi lắm Yến Tùy mới không dậy sớm. Hắn úp mặt xuống gối ngủ mê mệt. Nghe thấy tiếng gõ cửa vang lên, hắn ấn ấn cái đầu vẫn còn choáng váng, khó khăn lắm mới gượng dậy ra mở cửa.

Yến Tùy xỏ dép lê, thân trên không mặc áo, mang cái quầng mắt đen sì ra mở cửa. Một bó hoa bách hợp trắng tinh thơm ngát nở rộ ngay trước mặt hắn.

Người đối diện ngồi trên xe lăn, cầm bó hoa, lạnh lùng nói với hắn: "Cho anh đấy."

Yến Tùy: "..."

Quầng thâm dưới mắt hắn là vì ai đó cả đêm lăn qua lộn lại không ngủ nổi. Hắn tra tài liệu từ một giờ sáng tới ba giờ rưỡi sáng, cố gắng chấp nhận sự thật rằng suốt hơn hai mươi năm qua bản thân lại thích con trai.

Rồi từ ba rưỡi thức đến năm rưỡi, hắn cố gắng tiêu hóa chuyện bản thân 'có vẻ' có tình cảm vượt mức bình thường với Ninh Kỵ.

Kết quả, sáng sớm hôm sau, người kia dùng một cước đá thẳng hắn vào tủ, hoàn toàn xác thực cái gọi là 'cảm xúc đặc biệt' với người kia.

Yến Tùy giật giật mí mắt, trong đầu vang lên nhạc nền chiến thắng vui nhộn của trò chơi. Thiên sứ nhỏ nhắn thổi kèn tung hoa. Sau tiếng 'bíp bíp', phần thưởng lấp lánh hiện lên trên ngai vàng qua cửa____

Thì ra hắn không phải muốn làm bạn thân top đầu bên cạnh Ninh Kỵ mà là muốn làm người yêu của Ninh Kỵ.

Yến Tùy – người vừa bị đá bay vào tủ – vịn cửa, nhận lấy bó hoa Ninh Kỵ đưa qua.

Ninh Kỵ nói một cách ngầu lòi: "Hoa bị cong thì nói với tôi, tôi sẽ mua bó khác cho anh."

"Không cần phải đập vào đầu nó đâu."

Yến Tùy: "..."

Đây đúng là đá hắn vào tủ còn chưa đủ, còn tiện tay khóa tủ lại luôn.

Sau khi tặng hoa xong, Ninh Kỵ 'vút' một cái đẩy xe lăn rời đi, mặt mày còn phơi phới vui vẻ.

Yến Tùy vịn khung cửa, vừa nhìn bóng lưng Ninh Kỵ vừa bất lực lẩm bẩm: "Thật là chịu hết nổi..."

Chẳng trách tối qua hắn thấy có nhiều gay lại thích thầm trai thẳng.

Không biết nặng nhẹ gì cả.

Có tên đàn ông thẳng tưng nào lại tặng hoa cho anh em tốt của mình vào sáng sớm không.

Yến Tùy cúi đầu, ngửi mùi hoa bách hợp trong lòng. Cánh hoa bung nở trắng muốt, hương thơm đậm đến mức như hóa thành chất lỏng khiến người ta choáng váng nhẹ.

Hắn siết tay lại, bắt đầu có cảm giác thật rằng mình thích Ninh Kỵ____ rõ ràng biết Ninh Kỵ chỉ đơn thuần tặng hoa mà không có ý khác nhưng trái tim của hắn vẫn phải đập thình thịch vài cái.

Đúng là không có tiền đồ.

Đôi mắt của Yến Tùy mang theo vài phần bất đắc dĩ. Dù vậy, khi vào phòng rồi đặt bó hoa xuống, động tác của hắn vẫn nhẹ nhàng đến không tưởng.

Bó hoa ấy như cánh bướm khẽ rung động khiến lòng hắn gợn sóng không thôi. Đến mức hắn bắt đầu mơ hồ nghĩ____ Có phải Ninh Kỵ đối xử với hắn không giống với người khác không?

Ít nhất mấy người bạn cùng phòng của Ninh Kỵ chưa từng được tặng hoa.

Trong đầu Yến Tùy thoáng hiện lên câu nói của đám người Tề Lan____ gần quan được ban lộc.

Yến Tùy mới có chút ý nghĩ thì đầu óc đã bắt đầu hoạt động, thậm chí hắn còn nghĩ tới chuyện âm thầm thăm dò Ninh Kỵ.

Kết quả vừa quay đầu lại đã thấy Ninh Kỵ đang ngồi xe lăn ngửa đầu lên chơi trò tung nho. Cậu há miệng thật to đón từng trái rơi xuống, chơi hăng say như trẻ con.

Ninh Ký không đón được hai trái nên chúng lăn lóc trên thảm. Cậu ngoảnh lại, lập tức cầu cứu: "Yến Tùy, nho của tôi rơi rồi, nhặt giúp tôi với."

Thấy Yến Tùy không nhúc nhích, Ninh Kỵ kéo dài giọng, hơi giống con nít làm nũng. Cậu gọi tên hắn thúc giục: "Nhặt giúp tôi với..."

Đợi đến khi Yến Tùy cúi xuống nhặt mấy quả nho rơi trên thảm, hắn nghe Ninh Kỵ hào hứng hỏi hắn có muốn chơi trò 'tung nho bắt bằng miệng' không.

Cậu bảo khi ở ký túc xá, bọn họ hay chơi vậy lắm, còn thi xem ai bắt được nhiều hơn nữa.

Yến Tùy: "..."   

Hắn im lặng. Trong phim, cảnh ăn nho thường đầy ám muội. Máy quay zoom thật gần, slow motion mấy lần. Hai người nhìn nhau, trong khoảng cách ngày một gần, nhẹ nhàng đưa trái nho căng mọng vào đôi môi khẽ hé mở của người kia.

Nếu không được vậy thì chí ít cũng là Ninh Kỵ nằm gối đầu lên đùi hắn, vừa chuyên tâm xem TV vừa đợi hắn đút nho đã bóc sẵn tận miệng.

Tóm lại, dù thế nào đi nữa thì cũng không nên để hai người ngẩng cổ như khỉ, phấn khởi đón những quả nho rơi xuống từ không trung xuống.

Yến Tùy vẫn chưa từ bỏ ý định. Hắn bình thản nói với Ninh Kỵ: "Cậu không tiện dùng tay, để tôi bóc nho cho cậu."

Ninh Kỵ hoàn toàn không có phòng bị với hắn.

Yến Tùy âm thầm tự nhủ phải giữ khoảng cách. Hắn chỉ bóc nho rồi đưa cho Ninh Kỵ, không có thêm hành động nào quá mức.

Hắn cố ý không nhìn Ninh Kỵ, cúi đầu từ tốn bóc nho. Tuy vậy, khi đưa cho Ninh Kỵ, hắn lại vô tình móc nhẹ ngón tay của cậu, cố ý để ai kia nhận ra điều gì đó khác thường.

Xung quanh yên tĩnh, trên ghế sofa chỉ có hai người, Yến Tùy ngồi gần sát đến mức đầu gối thỉnh thoảng còn chạm vào nhau.

Bóc được một lúc, Yến Tùy lơ đãng dừng tay. Hắn dùng khăn giấy lau nước trái cây trên những ngón tay thon dài rồi từ tốn nghiêng đầu hỏi: "Cậu còn muốn ăn nữa không?"   

Ninh Kỵ ngồi bên cạnh há to miệng, hai má phồng lên, miệng nhét đầy nho. Cậu giống như chim con đang được đút ăn, hăng hái gật đầu lia lịa, còn giơ ba ngón tay ra hiệu muốn thêm ba quả.

Yến Tùy: "..."     

Hắn lại bóc thêm ba trái nho rồi trơ mắt nhìn Ninh Kỵ nhét ba trái vào cái miệng đang há to, Cậu nhai một lúc rồi hớn hở nói với hắn: "Đỉnh chưa!:

"Một lần nhét được mười bốn quả đó!"

Yến Tùy: "..."

Ninh Kỵ: "Lần trước chỉ nhét được mười hai quả thôi."

Cậu cảm thấy mình đỉnh cực kỳ, còn vô cùng tự hào nói với Yến Tùy: "Cái này có bí quyết đấy!"

Rồi hỏi Yến Tùy: "Anh có muốn học không? Tôi dạy anh nhé."

Yến Tùy: "...Không cần đâu."

Hắn lấy một tờ khăn giấy, không đưa cho Ninh Kỵ mà tự tay lau khóe môi đã hơi đỏ của đối phương. Yết hầu của hắn khẽ động đậy: "Không sợ bị nghẹn à."

Ninh Kỵ: "Tôi ăn khỏe lắm, không nghẹn được đâu!"

Yến Tùy khựng lại, nghiêng đầu trầm mặc một lát. Ánh mắt của hắn đầy phức tạp, hắn có hơi khinh bỉ bộ não của mình.

Chuyện này mà cũng nghĩ lệch được.

Thì ra đám người Tề Lan gọi hắn là 'cầm thú' cũng không phải không có lý.

...

Có lẽ vì Ninh Kỵ hiện tại là người 'khuyết tật' nên dạo gần đây Yến Tùy đối xử với cậu tốt đến mức hơi quá.

Trái cây được rửa sạch cắt sẵn, đồ ăn vặt chất đầy trên bàn trà, cơm cũng được xới tận bát. Thậm chí, đến bài tập về nhà cũng vì tay cậu bị thương nên được Yến Tùy làm giúp luôn.

Ninh Kỵ chỉ từng có đãi ngộ này vào tuần đầu tiên khi nghỉ hè về nhà. Qua một tuần thì cậu sẽ bị bà Liên xách tai thu hết đồ ăn vặt.

Thành ra trong khoảng thời gian bị gãy xương, Ninh Kỵ không những không gầy đi mà còn mập lên một chút.

Khi gọi video cho bà Liên, ban đầu bà thấy tay chân cậu bó bột thì đau lòng vô cùng. Nhưng khi nhìn thấy bên tay trái cậu là đĩa táo đã cắt sẵn, bên tay phải là cốc nước cắm ống hút, còn người thì vẫn tròn trịa như trước, bà cũng yên tâm phần nào.

Bà Liên nói: "Dạo này con bị thương, làm phiền mấy bạn cùng phòng rồi. Sau khi khỏi bệnh phải cảm ơn người ta đàng hoàng, biết chưa?"

Bà Liên tưởng là có mấy người bạn cùng phòng thay phiên nhau chăm sóc Ninh Kỵ, ai ngờ cậu lại nói hiện tại mình không ở ký túc xá mà đang ở nhờ nhà một người bạn. Bình thường đều do người bạn đó chăm sóc.

Ninh Kỵ nói: "Anh ấy nấu ăn ngon lắm, cũng rất chu đáo. Bọn con là bạn cấp 3."

Lúc đó Yến Tùy đang ở trong bếp làm bánh việt quất giòn cho cậu. Hắn thấy Ninh Kỵ dùng một tay đẩy xe lăn lướt tới trước mặt hắn rồi nói với người trong điện thoại: "Mẹ, bọn con thật sự là bạn cấp 3 đó. Mẹ còn nhớ hồi họp phụ huynh không, có một bạn nam họ Yến hay xếp sau con đó..."

Ninh Kỵ cầm điện thoại, quay đầu nhìn Yến Tùy: "Tôi đang gọi cho mẹ, mẹ nói muốn cảm ơn anh vì đã chăm sóc tôi mấy hôm nay. Anh có ngại nói chuyện với mẹ tôi một chút không?"

Yến Tùy lập tức cởi tạp dề, khẽ nói: "Chờ chút, để tôi đi thay đồ đã, giờ chưa tiện lắm." Nói xong, hắn lập tức bước nhanh về phía phòng ngủ.

Ninh Kỵ giải thích với mẹ trong điện thoại: "Anh ấy có thói ở sạch ấy mà."

Vừa gọi điện với mẹ, Ninh Kỵ vừa lén ăn vài quả việt quất đặt trên bàn. Cậu ăn lén mà vẫn không quên lễ phép ngẩng đầu lên hỏi vọng vào phòng ngủ: "Tôi ăn hai quả việt quất được không?"

Không có ai trả lời.

Tức là được.

Ninh Kỵ lại nhét thêm một quả vào miệng rồi giới thiệu với mẹ trong điện thoại: "Anh ấy đang làm bánh việt quất giòn cho con."

Năm phút sau, cửa phòng ngủ mở ra, Yến Tùy đã thay một bộ đồ mới_____ sơmi poplin Alumo Thụy Sĩ màu xám nhạt, thanh giữ cổ áo* được làm bằng chất liệu vỏ trai tự nhiên. Hắn còn cài nút chỉnh tề trông vô cùng trang trọng.

(*Collar Stay: thường là hai thanh bằng nhựa/ kim loại,... nhét vào mặt trong cổ áo. Ngoài ra cũng có kiểu vòng quanh cổ áo nữa hay sao ý)

Hắn hơi lúng túng cúi đầu, khẽ chào với người trong điện thoại: "Cháu chào dì ạ."

Bà Liên trong điện thoại mỉm cười, giọng nói rất thân thiện. Bà dịu dàng nói: "Chào cháu, mấy hôm nay vất vả cho cháu rồi. Ninh Kỵ còn nhỏ, đôi khi tính khí không tốt lắm, làm phiền cháu nhé."

Yến Tùy: "Không phiền đâu ạ, tính tình của Ninh Kỵ không tệ, ăn uống lại không kén chọn. Chăm cậu ấy cũng chẳng vất vả gì cả."

Bà Liên mỉm cười: "Khi nào cháu rảnh thì hãy đến nhà dì chơi nhé. Dì sẽ tiếp đãi cháu thật chu đáo."

Yến Tùy bình tĩnh gật đầu nhưng trong lòng lại nghĩ nếu thật sự có ngày đó, e rằng bà Liên sẽ không tiếp đãi hắn mà cầm chổi đuổi hắn ra ngoài mất.

Sau khi cúp điện thoại, Ninh Kỵ huých vào cánh tay Yến Tùy: "Cha tôi cũng nấu ăn rất ngon, hay là Tết Dương lịch này anh về nhà tôi luôn đi."

Cậu từng nghe mấy người bạn của Yến Tùy kể rằng sau khi cha mẹ Yến Tùy ly hôn, mỗi người đều lập gia đình mới. Mối quan hệ với Yến Tùy cũng không còn thân thiết nữa.

Trước đây Yến Tùy khá thân với ông nội nhưng năm hắn vào lớp 11 thì ông mất. Sau đó hắn một mình chuyển đến thành phố Tuyền học, dù là lễ Tết hay gì cũng đều trải qua một mình.

Yến Tùy xắn tay áo lên, rửa thêm ít việt quất, không đồng ý cũng chẳng từ chối.

Ninh Kỵ bắt đầu lải nhải: "Dù sao thì bây giờ chúng ta cũng đã 'bó chung một bó' rồi. Đến lúc đó mang theo hai bé mèo về nhà. Mẹ của tôi thích mèo lắm..."

"Lúc đó cho dù ai trong hai đứa có biến thành mèo thì cũng an toàn cả. Anh còn chưa đến nhà tôi chơi lần nào đâu. Đi mà đi mà... Tôi cho anh xem chữ ký tay của ngôi sao bóng rổ tôi thích nhất hồi cấp 3 luôn nhé."

Yến Tùy biết rõ - có khi chính Ninh Kỵ cũng không nhận ra - một khi thân thiết với ai, cậu lại giống như trẻ con, thích nũng nịu vòi vĩnh.

Lải nhải một hồi, Ninh Kỵ đập tay chốt hạ: "Quyết định vậy nhé, Tết Dương này anh về nhà tôi. Nhớ mang theo hai bé mèo... Một lời đã hứa không được nuốt lời đấy!"

Yến Tùy hơi bất đắc dĩ, gọi một tiếng: "Ninh Kỵ."

Ninh Kỵ giả vờ như không nghe thấy. Cậu chọn quả việt quất to nhất nhét vào miệng Yến Tùy rồi vui vẻ dùng một tay đẩy bánh xe lăn, 'vèo' một cái trượt về phía trước ghế sofa: "Làm xong bánh việt quất thì nhớ gọi tôi đó!"

Bình Luận (0)
Comment