"Hình như Tiểu Tùy không muốn ra nước ngoài cho lắm. Lần trước gọi điện cho nó, vừa nói đến chuyện này, mới nói được mấy câu mà nó đã cúp máy rồi."
Trong phòng ngủ nhà họ Yến, ánh đèn từ cái đèn cây đứng lọt qua khe chụp đèn, chiếu lên tường một lớp sáng dịu dàng và ấm áp.
Người phụ nữ ngồi trước bàn trang điểm mặc bộ đồ ngủ bằng lụa, khuôn mặt được chăm sóc kỹ càng. Những ngón tay mềm mại như hành non khẽ cầm lấy chiếc lược sừng trâu bạc*.
(*sừng của con trâu trắng. Trâu có màu lông trắng như màu trắng bạc nên gọi là trâu bạc)
Bà hơi nhíu mày, vừa chải mái tóc dài đen mượt vừa quay đầu lại nói với vẻ lo lắng: "Có phải Tiểu Tùy cảm thấy chúng ta quản nhiều quá không?"
Người đàn ông trung niên đang ngồi tựa vào đầu giường nhăn mày, có phần không vui: "Nó nói em quản nhiều quá à?"
Người phụ nữ mỉm cười dịu dàng: "Không, chỉ là em cảm thấy hình như Tiểu Tùy không muốn ra nước ngoài."
Bà đứng dậy, ngồi xuống mép giường, giọng điệu nhẹ nhàng: "Lúc ông cụ mất đã để lại cho Tiểu Tùy không ít cổ phần, còn Tiểu Minh thì không có. Em nghĩ Tiểu Tùy không ra nước ngoài cũng tốt. Nó học tài chính, sau này tiếp quản công ty của anh cũng tiện..."
Yến Khải Hàn ngồi trên giường càng nhíu mày, ngay cả quyển sách đang cầm trên tay cũng đặt xuống. Ông trấn an: "Em nói gì vậy? Em biết mà, anh vẫn thương con của chúng ta nhất."
"Trác Minh không thua gì anh trai nó là Yến Tùy cả. Hồi trước Yến Tùy mới vào đại học còn nói sẽ đi du học, mấy hôm nữa anh sẽ gọi điện cho nó."
Người phụ nữ dựa vào lòng ông, dịu giọng: "Có lẽ là con đã lớn, có suy nghĩ riêng, làm cha mẹ cũng không nên can thiệp quá nhiều."
Yến Khải Hàn nheo mắt, nghe vợ nói: "Nó có thể có suy nghĩ gì? Khi xưa ông cụ để lại nhiều cổ phần như thế cho nó, chẳng lẽ là để sau này nó tranh giành công ty với chính em trai mình sao..."
Khi ly hôn với vợ cũ, ông từng làm ầm ĩ đến mức rất khó coi. Từ đó ông cũng sinh ra thành kiến với đứa con mà vợ cũ để lại. Nhưng ông cụ lại rất thương đứa nhỏ này, trước khi qua đời còn lập di chúc để lại không ít cổ phần cho Yến Tùy.
Yến Khải Hàn nói: "Thời gian tới anh sẽ đích thân gọi điện cho nó, nói chuyện cho rõ."
...
"Nước đủ nóng chưa?"
Trong phòng tắm, Ninh Kỵ ngồi trên xe lăn cúi đầu trước bồn tắm còn Yến Tùy thì xắn tay áo, cầm vòi sen có phần vụng về xả nước lên đầu cậu.
Ninh Kỵ lẩm bẩm: "Hơi lạnh."
Yến Tùy điều chỉnh nhiệt độ: "Vậy thế này được chưa?"
Ninh Kỵ híp mắt lại, cảm thấy dễ chịu: "Được rồi, nhiệt độ này ổn."
Sau khi làm ướt tóc, Yến Tùy bóp ít dầu gội ra lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa lên mái tóc đen của Ninh Kỵ, tạo ra từng đợt bọt trắng bông xù.
Đây là lần đầu tiên Yến Tùy gội đầu cho người khác nên động tác còn khá vụng về. Hắn không phát hiện ra vài dòng nước đã trượt theo cổ Ninh Kỵ chảy vào cổ áo và làm ướt cả áo thun.
Ninh Kỵ cảm thấy phần ngực ngưa ngứa vì bị nước chảy xuống. Cậu bèn dùng tay không bị thương kéo cổ áo cọ cọ một chút.
Tuy ban đầu động tác của Yến Tùy có chút lóng ngóng nhưng sau đó cũng dần dần nắm được cách làm. Đầu ngón tay của hắn ấn từ huyệt thái dương dọc xuống sau gáy, làm người ta thoải mái muốn rên lên.
Ninh Kỵ chẳng khác gì một chú mèo con đang được v**t v* đầu, lim dim mắt tận hưởng. Đến khi xả sạch bọt trên đầu, cậu vẫn còn lưu luyến hỏi: "Gội xong rồi à?"
Yến Tùy lấy khăn lau tóc cho cậu: "Gội xong rồi."
Sau đó hắn dùng máy sấy tóc sấy sơ, đầu ngón tay lùa vào từng lọn tóc mềm mại phồng nhẹ của Ninh Kỵ. Hắn thấy Ninh Kỵ nghiêng đầu chỉ vào tai: "Cả tai nữa."
Cậu nói: "Hình như lúc nãy có nước chảy vào trong rồi."
Yến Tùy giảm một nấc độ gió của máy sấy, đợi tiếng ồn nhỏ bớt rồi mới đưa máy đến bên tai Ninh Kỵ, đồng thời nhẹ nhàng dùng tay xoa tai cho cậu.
Sấy được một lúc, Ninh Kỵ bật cười né tránh, giống hệt mèo con bị nước dính vào tai, lắc mạnh đầu vài cái như muốn hất nước đi: "Thôi, hơi nhột, khỏi sấy nữa."
Phần áo thun trước ngực cậu đã gần như bị ướt hết. Lớp vải trắng mềm mỏng dính áp sát vào ngực, đường nhân ngư mờ mờ ẩn hiện, còn lờ mờ thấy hai điểm đỏ nhạt.
Ninh Kỵ kéo áo, 'soạt' một cái là cởi luôn chiếc áo ướt rồi treo lên trong phòng tắm: "Tôi muốn thay cái áo khác."
Yến Tùy: "..."
Hắn âm thầm quay đầu đi, có hơi không chịu nổi cái kiểu thẳng nam vô tư không biết ngượng của ai đó.
Hoa thì cách vài bữa lại tặng một lần, đi vệ sinh thì phải c** q**n trước mặt hắn, áo trên cũng nói cởi là cởi ngay.
Đáng nói là, Yến Tùy là một thanh niên hơn hai mươi tuổi, có chức năng sinh lý bình thường và đang ở giai đoạn có nhu cầu sung mãn nhất.
Người mình thích thì cứ suốt ngày lượn qua lượn lại trước mặt, lúc nào cũng thích c** đ*, thỉnh thoảng còn mời hắn 'ngắm chim'___ Ninh Kỵ thì cứ tưởng Yến Tùy nhắm mắt lúc mình đi vệ sinh là vì chê 'chim' của cậu xấu.
Ninh Kỵ lại không cảm thấy 'chim' của mình xấu. Cậu cứ như đứa con nít hiếu thắng, cách vài bữa lại nói: "Là anh em tốt thì phải nhìn 'chim' của nhau chứ."
Yến Tùy đã bị hành hạ suốt một thời gian dài. Có lúc hắn còn bốc đồng nghĩ bụng hay là mở mắt ra nhìn quách đi, nhìn 'chim' của Ninh Kỵ trước rồi cho Ninh Kỵ nhìn của mình sau.
Bảo đảm dọa cho Ninh Kỵ từ nay không dám rủ rê hắn 'ngắm chim' nữa.
Nhưng cuối cùng lý trí vẫn thắng, hắn không làm vậy.
Yến Tùy đi lấy một bộ đồ ngủ cho Ninh Kỵ, hắn liếc nhìn cửa phòng ngủ, "Vào___"
Vừa đẩy cửa ra, hắn đã thấy Ninh Kỵ cúi đầu, quần cởi được phân nửa, miệng thì nói quần ướt nên cũng muốn phải thay.
Yến Tùy: "...."
"Ninh Kỵ, lần sau mặc quần áo xong rồi hãy bảo tôi vào, không thì cũng phải khoác tạm cái chăn vào."
Ninh Kỵ kéo phăng quần xuống, đáp: "Được thôi."
Yến Tùy quay lại lấy cái quần thể thao, để ở cuối giường cho cậu. Lúc này, điện thoại trong túi reo lên, hắn nói: "Tự mặc đi, tôi ra nghe điện thoại."
Ninh Kỵ chui đầu vào trong áo T-shirt, giọng nói lí nhí: "Chút nữa chúng ta có đi siêu thị không? Khoai tây chiên của tôi hết rồi."
"Đi." Yến Tùy nhìn tên người gọi hiển thị trên màn hình. Hắn đẩy cửa phòng ngủ đi ra ngoài, ra đến ban công phòng khách mới bắt máy.
Giọng người đàn ông bên kia điện thoại có phần nặng nề: "Dạo trước con cúp máy với dì Giang à?"
Giang Uyển Nghi, tên của mẹ kế hắn, Yến Tùy chưa bao giờ gọi bà ta là mẹ, chỉ gọi là dì Giang.
Yến Tùy lạnh nhạt trả lời: "Không có gì để nói thì cúp thôi."
Yến Khải Hàn ở đầu dây bên kia mắng mỏ: "Vô lễ! Con nói chuyện với người lớn như thế à?!"
Yến Tùy nghĩ, ông còn lèm bèm thêm vài câu nữa là tôi cúp luôn cả ông.
Chỉ là hôm nay tâm trạng của hắn không tệ nên không nói gì.
Người đàn ông thấy hắn im lặng thì giọng điệu dịu đi một chút: "Chuyện chọn trường du học lo xong chưa? Chọn xong thì nói với gia đình, trong nhà sẽ sắp xếp người viết thư giới thiệu cho con."
Yến Tùy: "Con không đi nữa."
Hắn nghiêng đầu liếc nhìn phòng cho khách, giọng điệu bình thản: "Con muốn ở lại trong nước."
Yến Khải Hàn: "Có phải con nghĩ ông nội để lại cổ phần cho con thì ở lại trong nước sẽ có cơ hội không?"
Nghe vậy, Yến Tùy suýt nữa bật cười. Một nửa người của hắn dựa vào ghế sofa, trong đầu nghĩ____ ông nội của hắn lăn lộn trên thương trường hơn năm chục năm, mưa gió đều trải, mọi tính toán mưu mô đều không thoát khỏi mắt ông. Một người có thể xem là Bắc Đẩu Thái Sơn trong giới kinh doanh mà lại sinh ra được một đứa con ngu ngốc như vậy.
Đến mức bị một người phụ nữ dịu dàng yếu ớt bên gối xoay mòng mòng.
Nói nghe như thể đưa hắn ra nước ngoài là có thể rũ sạch mọi chuyện vậy.
Đôi mày của Yến Tùy nhướng lên đầy vẻ giễu cợt: "Dù có ở lại hay ra nước ngoài, nếu con muốn thì Yến Trác Minh sẽ không có cửa."
Đầu dây bên kia lập tức nổi giận, mắng hắn là vọng tưởng.
Trong phòng cho khách, Ninh Kỵ loay hoay nửa ngày, cuối cùng cũng mặc xong quần áo nhưng cậu phát hiện quần thể thao Yến Tùy đưa là loại có dây rút. Cậu không thích hai sợi dây dài lòng thòng hai bên nên sau khi mặc xong, cậu lập tức lăn xe ra phòng khách muốn nhờ Yến Tùy buộc giúp.
Lúc này, Yến Tùy ở ngoài phòng khách vừa cúp máy, vẻ mặt hơi u ám.
Ninh Kỵ chưa từng thấy vẻ mặt này của Yến Tùy, cậu thoáng ngẩn ra.
Một lúc sau, cậu mới gãi mặt, cúi đầu tự nhét dây quần vào trong.
"Có chuyện gì vậy?"
Thấy Ninh Kỵ, sắc mặt của Yến Tùy dịu đi đôi chút. Hắn đi tới trước mặt cậu, nửa quỳ xuống: "Không buộc dây được à? Lẽ ra nên lấy cái quần thể thao màu trắng kia cho cậu."
Ninh Kỵ túm lấy cạp quần của mình, nói lí nhí: "Không cần đâu, nhét vào là được."
Yến Tùy chau mày, đưa tay ra: "Nhét vào không thấy khó chịu à?"
Ninh Kỵ vẫn túm chặt quần, không chịu buông: "Không khó chịu."
Yến Tùy không nghe lời cậu, gạt tay cậu ra khỏi cạp quần. Ngón tay của hắn móc lấy hai dây rút trắng trên quần thể thao, kéo ra rồi buộc thành một chiếc nơ bướm đẹp mắt: "Đến 'chim' còn cho tôi xem mà dây quần lại không chịu để tôi buộc?"
Ninh Kỵ quay đầu đi, một lúc lâu sau mới gãi mặt khẽ nói: "Xin lỗi nhé, lần sau tôi không tự tiện c** đ* nữa đâu."
Cậu tưởng Yến Tùy không vui là vì cậu cứ tùy tiện c** đ*, không hề có chút giới hạn cá nhân nào.
Yến Tùy vốn là người rất ưa sạch sẽ và quy củ. Cậu không thể cứ vin vào việc hai người thân thiết, quan hệ tốt mà suốt ngày thử thách giới hạn của Yến Tùy như thế được.
Động tác của Yến Tùy khựng lại. Hắn nhíu mày, sắc mặt còn tệ hơn khi nãy nói chuyện điện thoại, "Tại sao lại xin lỗi?"
Vì đang nửa quỳ dưới đất nên hắn ngẩng đầu lên nhìn Ninh Kỵ từ dưới lên. Đôi mắt của hắn đầy nghiêm túc. "Ninh Kỵ, không cần xin lỗi. Nếu có người phải xin lỗi thì là tôi mới đúng."
Giữa mấy cậu con trai bình thường, những chuyện như vậy vốn chẳng đáng phải để tâm. Nhưng vì hắn thích Ninh Kỵ nên mới để ý những việc nhỏ nhặt mà người khác cho là bình thường.
Ninh Kỵ đối diện với ánh mắt của hắn: "Nhưng hồi nãy tâm trạng của anh không tốt."
Yến Tùy khựng lại, cổ họng động đậy, một lúc sau mới bật cười: "Tại vừa nãy có cuộc gọi mời mua bảo hiểm, phiền lắm."
"Ba ngày hai bữa là gọi tới, tôi đã nói không muốn mua rồi mà vẫn cứ gọi."
Ninh Kỵ cau mày: "Sao lại phiền như vậy."
Yến Tùy: "Rất quá đáng đúng không."
Ninh Kỵ nhăn mặt: "Vậy sau này anh đừng bắt máy nữa."
Yến Tùy gật đầu: "Ừm, không bắt nữa."
Hắn đứng dậy: "Đi thôi, đi siêu thị. Ở nhà hết tôm hổ đen rồi, tối nay tôi làm tôm hổ đen sốt kem nấm truffle cho cậu ăn."
Thế nhưng Ninh Kỵ không bị món 'tôm hổ đen sốt kem nấm truffle' dụ dỗ mà nghiêm túc nói: "Cái người bán bảo hiểm đó ấy, anh cho tôi số điện thoại đi."
Yến Tùy khựng lại: "Hả?"
Ninh Kỵ rút điện thoại ra: "Cho tôi số của hắn, tôi sẽ khiến hắn không thể làm phiền anh nữa."
Cậu hiếm khi thấy Yến Tùy lộ vẻ mặt khó chịu đến vậy, do đó đã đủ hiểu tên bán bảo hiểm kia vô duyên cỡ nào.
Yến Tùy khẽ ho một tiếng, tìm trong danh bạ một lúc lâu rồi đưa số điện thoại của Tề Lan cho Ninh Kỵ.
Ninh Kỵ dặn dò: "Sau này nếu hắn đổi số gọi lại cho anh thì anh phải nói tôi biết đấy."
Yến Tùy - mặt không biến sắc: "Ừm."
...
Ở đầu dây bên kia, Yến Khải Hàn bị cúp máy. Ông dùng tay ôm ngực, tức đến nỗi mặt đỏ bừng: "Thằng ranh! Thằng ranh mất dạy! Có ai nói chuyện với người lớn như thế không?!"
Vợ của ông, Giang Uyển Nghi nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi: "Từ nhỏ Tiểu Tùy đã như vậy mà... Nhưng sao nó lại đột ngột quyết định không ra nước ngoài nữa vậy?"
Sắc mặt của Yến Khải Hàn đầy nặng nề. Ông không nói gì, một lúc lâu sau mới hừ lạnh: "Ai mà biết được!"
Giang Uyển Nghi khẽ cau mày: "Con gái của chị Vi Vi và Tiểu Tùy học cùng khoa tài chính ở đại học A. Em nghe con bé nói gần đây Tiểu Tùy rất thân với một cậu trai, ăn chung ở chung..."
Yến Khải Hàn quay ngoắt đầu lại nhìn bà.
Giang Uyển Nghi thở dài: "Khải Hàn à, anh cũng biết đấy, giờ trong giới có nhiều bạn trẻ khá cởi mở, có thể Tiểu Tùy bị ảnh hưởng... Nhưng anh cũng đừng trách nó. Nếu muốn nói thì hãy nói chuyện tử tế với nó."