Cuối tháng 12, Ninh Kỵ tháo bột. Chỗ gãy xương dần hồi phục đủ để có thể đi lại, cậu không còn phải ngày nào cũng ngồi xe lăn lắc lư đến trường nữa.
Hai con mèo suốt ngày ngoài ăn ra thì chỉ có ngủ, hoặc ngủ rồi ăn. Thỉnh thoảng bọn nó lại chạy vào phòng của Ninh Kỵ, giả vờ mè nheo dễ thương, nghiêng đầu, nằm ngửa bụng ra để bảo cậu mở hộp đồ ăn cho bọn nó ăn.
Ninh Kỵ mở hộp đồ ăn, nhìn hai con mèo khò khè liế.m hộp. Chẳng ai nghĩ rằng hai con mèo ấy không chỉ có thể biến thành người mà còn có thể khiến người biến thành mèo.
Cứ như những chuyện trước đây chỉ là một giấc mơ vậy.
Ngày Ninh Kỵ có thể đi lại được, cậu vô cùng vui vẻ____ vì cậu cảm thấy trong suốt thời gian bị thương đã làm phiền Yến Tùy không ít.
Mỗi lần đến trường, Yến Tùy đều phải dìu cậu lên xe, cất xe lăn vào cốp rồi chở cậu đến lớp. Hai người không học chung lớp nên có lúc lịch học không trùng nhau, dù vậy Yến Tùy vẫn luôn dậy sớm đưa cậu đến lớp.
Để cảm ơn Yến Tùy, Ninh Kỵ chủ động đề nghị mời hắn đi ăn.
Cậu suy nghĩ về thói quen ăn mặc, sinh hoạt của anh chàng đại thiếu gia này, đặc biệt chọn một nhà hàng Pháp khá đắt tiền rồi đặt chỗ và gửi địa chỉ cho Yến Tùy, nói là mời đi ăn.
Khi Yến Tùy nhìn thấy nhà hàng, sắc mặt của hắn thoáng có chút khó tả. Hắn cảm thấy hơi lạ, nhìn điện thoại rồi lại nhìn cậu, sau đó nhướn mày lên hỏi đi hỏi lại vài lần: "Chắc chắn là đến nhà hàng này ăn sao?"
Ninh Kỵ nghĩ là do nhà hàng quá đắt đỏ nên tự mãn trong lòng. Cậu ngẩng cao đầu, nói một cách kiêu ngạo: "Chắc chắn, chắc chắn."
Tháng trước cậu đã không mua giày thể thao hay nạp tiền chơi game, dành dụm hết tiền để mời thiếu gia nhà họ Yến ăn một bữa thật ngon.
Đến ngày đi ăn, Ninh Kỵ mới hiểu vì sao lúc đó Yến Tùy lại hỏi cậu mấy lần với vẻ mặt khó tả như vậy.
Dưới tấm khăn trải bàn màu sâm panh là miếng lót đĩa tròn bằng lụa bóng màu đỏ rượu Burgundy. Ở giữa bàn ăn đặt một bình hoa ba tầng bằng bạc cổ điển thấp và rộng, trong đó cắm lưa thưa vài đóa hồng David Austin màu hồng nhạt đang nở rộ với cánh hoa óng ánh như được phủ một lớp ngọc trai.
Phía trên bên trái đĩa ăn cắm một nụ hồng chưa nở, trên nụ hoa rủ xuống một dải ruy băng lụa viết tay bằng tiếng Pháp. Bên cạnh đĩa sứ chạm nổi màu kem là một đống cánh hoa hồng được rải thành hình trái tim vô cùng lộng lẫy.
Ninh Kỵ: "..."
Cậu mặc chiếc áo hoodie màu trắng ngà, trên áo còn in hình chuột Mickey. Ninh Kỵ ngồi không yên, giống như dưới mông có đinh vậy. Cậu lắp bắp nói: "Đây là nhà hàng dành cho các cặp tình nhân à?"
Yến Tùy vô tội gật đầu: "Đúng rồi, tôi hỏi mấy lần rồi mà. Cậu bảo chắc chắn chọn nhà hàng này còn gì."
Ninh Kỵ dựng cái thực đơn dày cộp lên che gần hết mặt, nản lòng thốt ra bằng giọng thì thầm:
"Sao anh không nói cho tôi biết rằng đây là nhà hàng dành cho các cặp đôi?"
Khuôn mặt của Yến Tùy càng vô tội hơn: "Tôi tưởng cậu biết rồi."
Ninh Kỵ: "???"
Cậu biết là nhà hàng dành cho các cặp tình nhân mà còn dẫn người đến ăn?! Đầu óc của cậu có vấn đề chắc?
Ninh Kỵ nhìn quanh, toàn bộ nhà hàng đều là các cặp đôi hẹn hò. Người phục vụ còn mỉm cười đứng đó chờ họ gọi món.
Thực đơn có hai bản Trung - Pháp, Ninh Kỵ không lật thêm, cố tỏ ra bình tĩnh gọi một món ở phần tiếng Pháp. Thấy người phục vụ đi rồi cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
"Cậu chưa từng dẫn con gái đến nhà hàng tình nhân à?" Yến Tùy ung dung chống cằm, mắt đầy ý cười nhìn cậu.
Ninh Kỵ lắc đầu: "Chưa."
Yến Tùy hỏi tiếp: "Cả hẹn hò cũng chưa?"
Ninh Kỵ hỏi lại hắn: "Anh thường dẫn con gái đến nhà hàng này hẹn hò à?"
Yến Tùy: "Không, tôi biết một ít tiếng Pháp thôi."
Hắn linh hoạt tháo dải ruy băng màu champagne buộc trên nụ hoa hồng, vuốt phẳng rồi đặt lên lòng bàn tay Ninh Kỵ. Đôi mắt đầy ý cười của Yến Tùy nhìn cậu, hắn đọc chậm rãi: "Mon Amour - Em là tất cả tình yêu của anh."
Người chơi violin đi qua đi lại giữa các bàn bỗng dừng lại, mỉm cười với họ rồi bắt đầu say mê kéo bản nhạc 'Lời chào của tình yêu*'. Các cặp đôi xung quanh đều quay đầu nhìn họ chăm chú.
(*爱的礼赞, tui tra thử thì ra Salut d'amour - Love's Greeting nên tạm dịch như trên)
Ninh Kỵ giật mình, kinh ngạc nói: "Anh đừng bảo tôi là nhà hàng này có cổ phần của nhà anh nhé."
Yến Tùy bị chọc cười, hắn hơi nhướn mày, mỉm cười: "Nếu cậu thích thì có thể có đấy."
Ninh Kỵ giơ ngón cái: "Anh đúng là cái này."
Yến Tùy: "Nhưng hiện giờ thì chưa."
Ninh Kỵ: "Vậy vì sao cô ấy đột nhiên đến bàn mình chơi violin?"
Yến Tùy chỉ vào thực đơn: "Cậu mới chọn mà."
Ninh Kỵ: "Móa."
Cậu cảm thấy buồn cười thật___ thảo nào nửa ngày rồi vẫn chưa lên món, hóa ra là gọi món hát đầu, "Sao anh không nói với tôi?"
Yến Tùy khoát tay: "Tôi tưởng cậu muốn nghe."
Hai người nhìn nhau cười nửa ngày rồi mới rung chuông gọi món. Cả tối ăn đến bảy tám món mà bụng vẫn chưa no. Sau khi trả tiền xong rồi đi về, Ninh Kỵ dùng khuỷu tay chọc Yến Tùy, "Ăn đêm không?"
Yến Tùy đưa tay véo nhẹ sau gáy cậu, cười nói: "Đi."
Mười giờ tối, hai người ăn cá nướng ở phố ẩm thực gần đại học A. Quán nhỏ nhưng gọn gàng sạch sẽ, cá nướng bốc khói nghi ngút, bên trên rắc rau mùi thơm phức.
Ninh Kỵ liếc đồng hồ cơ trên cổ tay. Cậu chạm vào đầu gối của Yến Tùy, cố ý trêu hắn: "Quy định giờ giới nghiêm lúc trước đã tới rồi, không về à?"
Yến Tùy: "Giờ giới nghiêm không tính khi tôi ở cùng cậu."
Ninh Kỵ phát hiện, có một số chuyện Yến Tùy hơi độc đoán nhưng với tư cách bạn bè, cậu vẫn nguyện ý bao dung.
Chỉ là đôi khi vì độc đoán quá mức mà xảy ra mấy mâu thuẫn nhỏ.
"Tối nay cậu lại dẫn Thôi Anh Dịch chơi game hả?"
Ninh Kỵ: "Anh muốn chơi chung à?"
Yến Tùy: "Không, tôi chơi đơn, bạn cùng phòng của cậu đều không thích tôi."
Ninh Kỵ: "..."
Lại thế rồi.
Yến Tùy: "Thôi Anh Dịch cũng không thích tôi."
Ninh Kỵ: "..."
Yến Tùy: "Tối nay trong nhà có một người phải chơi đơn, người đó là ai, khó đoán quá nhỉ."
Ninh Kỵ: "... Được rồi."
Yến Tùy: "Vậy tối nay qua phòng tôi chơi nhé?"
Ninh Kỵ hơi do dự, lưỡng lự chưa quyết, mãi mới nghẹn ra một câu: "Chơi với anh cũng được nhưng anh đừng nói linh tinh."
Yến Tùy tựa vào ghế, lười biếng nhìn cậu, "Tôi nói linh tinh chỗ nào?"
Ninh Kỵ: "Chúng ta chơi tài khoản đôi hơi kỳ kỳ."
Yến Tùy: "Có gì lạ đâu? Tôi chơi hỗ trợ thì phải dính chặt lấy cậu. Chúng ta chơi tài khoản cặp đôi, đồng đội có nhìn thấy cũng không có ý kiến gì đâu."
Ninh Kỵ khựng lại mãi mới nói được một câu: "Nhưng lúc chơi anh đừng bảo tôi gọi anh, gọi anh là 'bé cưng' hay gì đó... cảm giác kỳ lắm."
Yến Tùy: "Chỉ là nói chuyện mở mic với gõ chữ thôi, có gì kỳ đâu. Người ta chơi tài khoản này cũng thế. Tài khoản cặp đôi vốn luôn rất khó, cậu không hiểu."
Ninh Kỵ: "Tôi nghĩ chúng ta không dùng mấy cái đường ngang ngõ tắt này vẫn thắng được."
Yến Tùy: "Không được, Thôi Anh Dịch chơi gì thì tôi chơi đó. Cậu đã dẫn dắt cậu ta lâu như vậy thì cũng phải dẫn tôi. Tối nay cậu sang phòng tôi chơi."
Ninh Kỵ: "Sao lúc nào anh cũng so sánh với Tiểu Thôi vậy."
Yến Tùy nhún vai, khoát tay, "Tôi đã hơn cậu ta rất nhiều rồi."
Hắn chỉ là thỉnh thoảng dỗ dành Ninh Kỵ nhắn gọi hắn là 'bé cưng' khi chơi game, còn Thôi Anh Dịch thì luôn theo dõi rình rập không sót bất cứ lần nào.
Ninh Kỵ: "? Anh hơn chỗ nào? Mỗi trận thắng anh lại phải nói với đối thủ 'bé cưng nhà tôi siêu đỉnh' hả."
Yến Tùy: "Chuyện đương nhiên mà."
Ninh Kỵ: "Mỗi lần chơi với anh xong, luôn có đám con trai đến mắng tôi vì nghĩ có người yêu là giỏi."
Yến Tùy: "Có người yêu là giỏi thật mà."
Ninh Kỵ làm dấu hiệu quốc tế thân thiện như trước kia thường làm. Cuối cùng, cậu không nhịn được cười mắng: "Không phải là anh cố tình làm tôi khó chịu trong game đấy chứ?"
Yến Tùy: "Hay tối nay đổi thành cậu làm support, gọi tôi là 'bé cưng' nhé?"
Ninh Kỵ vừa sờ đám da gà nổi lên trên cánh tay vừa cười nói: "Tôi không thèm đâu."
Lời thì nói thế nhưng tối về nhà tắm rửa xong, lúc sang phòng Yến Tùy chơi game, Ninh Kỵ vẫn không nhịn được mà ngứa ngáy tay chân. Cậu do dự một lát rồi lập tức quyết định khiến Yến Tùy ghê tởm một trận.
Game load xong, Ninh Kỵ giống như thường lệ chọn một support. Cậu mở khung chat công cộng, bắt chước cách Yến Tùy hay làm lúc trước để kéo chỉ số thù ghét.
N..: Nhanh chóng đầu hàng đi, bé cưng nhà tôi siêu đỉnh.
Đối thủ bên kia chỉ gửi vài dấu chấm lửng, hỏi Ninh Kỵ đã lên cấp hai chưa.
Ninh Kỵ chưa kịp cười lâu thì game đã vang lên thông báo có người bị hạ gục. Vị kiếm khách cầm kiếm nhẹ nhàng hạ gục đối thủ, Yến Tùy mở khung chat.
Y: Bé cưng, khen đi.
"Mẹ nó___" Ninh Kỵ nhìn tin nhắn trong khung chat, vừa cười vừa mắng: "Anh làm thật à?"
Yến Tùy vừa điều khiển nhân vật trong game tiêu diệt kẻ địch đang ẩn nấp vừa nhướn mày: "Không thì sao?"
Mỗi lần hạ gục một người, kiếm khách cầm kiếm đều đứng yên vài giây, khung chat liền hiện lên vài chữ_____ Bé cưng, khen đi.
Ninh Kỵ phải thừa nhận, về khoản làm người khác khó chịu thì không ai bằng Yến Tùy.
Chơi được hai ván, Ninh Kỵ nói không chơi nữa. Cậu tựa người vào ghế cảm thấy khó chịu.
Yến Tùy ngước nhìn cậu, sắc mặt như thường: "Cậu mặc đồ ngủ, lên giường chơi đi."
Ninh Kỵ ngồi bắt chéo chân trên ghế: "Thôi đi, không phải anh có bệnh sạch sẽ à?"
Yến Tùy: "Đồ ngủ của cậu sạch mà, không sao đâu."
Ninh Kỵ liếc nhìn chiếc giường lớn màu xám mềm mại, nghĩ một lát thấy hợp lý nên lập tức lê dép lê bước lên giường. Cậu đứng bên giường ra hiệu cho Yến Tùy nghiêng sang một bên.
Cậu thoải mái tựa vào giường rồi cầm điện thoại: "Ván sau anh chơi support nhé."
Yến Tùy dùng một tay cầm điện thoại, tay còn lại đặt trên đầu gối rồi nghiêng đầu nhìn cậu: "Không chơi."
Hắn nhẹ nhàng nói: "Trong game cậu đâu có gọi tôi là 'bé cưng'."
Ninh Kỵ cười: "Chết tiệt, anh thôi đi, một vừa hai phải thôi chứ."
Hai người chơi đến tận nửa đêm, trong lúc đó Ninh Kỵ bắt đầu buồn ngủ nhưng lại bị Yến Tùy dụ dỗ tiếp tục chơi thêm mấy ván. Cuối cùng cậu buồn ngủ đến mức mắt không mở nổi, phải loạng choạng định đứng dậy để quay về phòng ngủ của mình.
Yến Tùy: "Hay ngủ ở đây luôn đi? Mùa đông lạnh thế này, cậu về lại phải làm ấm chăn."
Ninh Kỵ mệt đến mức gần như biến dạng lẩm bẩm vài tiếng không rõ. Yến Tùy không nghe ra, hắn đưa tay tắt đèn, chỉ để lại một ánh đèn đọc sách vàng dịu nhẹ.
Xung quanh tối om, người vốn đã buồn ngủ rã rời khẽ cựa quậy mấy cái, cuối cùng mềm oặt như bánh đường chảy. Cậu nằm dang tay dang chân lún sâu trong chăn, đầu vừa nghiêng sang một bên đã chìm vào giấc ngủ.
Người thành công bắt được 'bé mèo' Ninh Kỵ thỏa mãn trong lòng. Hắn nhẹ nhàng kéo bàn tay thò ra ngoài chăn của chú mèo con về lại trong chăn, cẩn thận đắp chăn kín lại.
...
Sáng hôm sau, Ninh Kỵ tỉnh dậy. Như thường lệ, cậu cảm thấy rất khó chịu khi mới ngủ dậy. Cậu úp mặt vào gối nằm lười biếng, một lúc sau mới lờ mờ ngẩng đầu.
Một lúc sau, Ninh Kỵ cảm thấy có gì đó không đúng. Cúi đầu nhìn, cậu thấy eo mình bị một đôi tay ôm lấy.
Ninh Kỵ: "?"
Cậu ngơ ngác ngẩng đầu rồi thấy Yến Tùy lười biếng nhìn cậu nói: "Chào buổi sáng."
Yến Tùy thả tay đang ôm eo cậu ra: "Tối qua cậu ngủ giành chăn liên tục, tôi không có chăn đắp. Giữa đêm còn tỉnh dậy vì lạnh quá nên đành phải nằm sát vào cậu."
Ninh Kỵ mở to mắt.
Yến Tùy: "Lần sau cậu chơi game ở phòng mình đi, khỏi phải mệt quá rồi nằm bám lấy tôi không chịu đi."
Ninh Kỵ hơi sốc: "Tôi bám riết không chịu đi á?"
Yến Tùy nhướn mày: "Cậu nghĩ sao?"
Hắn véo má người trước mặt: "Cậu không chỉ bám lấy tôi không chịu đi mà còn giành cả chăn của tôi, suýt nữa thì đá tôi rơi khỏi giường."
Việc này khiến Ninh Kỵ khá sốc. Đến lúc rửa mặt đánh răng mà cậu vẫn chưa tỉnh hẳn. Cậu cứ nghĩ mãi đến việc tối qua cậu ngủ chung giường với Yến Tùy.
Từ nhỏ đến lớn cậu ít khi ngủ cùng ai trên một giường.
Nhưng Yến Tùy nói chuyện đó rất bình thường. Anh em chơi game mệt thì ngủ chung, khi ngủ khoác vai ôm nhau cũng bình thường.
Ninh Kỵ lau mặt, suy nghĩ một lúc, cảm thấy đã là bạn tốt thì không nên quá để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này.
Cho nên việc sáng sớm 'chim' của Yến Tùy chào hỏi mình chắc cũng là chuyện bình thường thôi.
Ai mà chẳng từng có lúc... bức bối khó chịu chứ.
Ninh Kỵ dứt khoát quăng cái cảm giác nóng nóng sau lưng cách đây không lâu ra sau đầu. Cậu vui vẻ đặt khăn xuống, lạch bạch chạy đi ăn cháo trứng bắc thảo thịt bằm do Yến Tùy nấu.