Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 3

Kẻ thù không đội trời chung là loại tồn tại mà dù chỉ liếc mắt một cái cũng thấy nóng bừng cả người, sau đó tức giận đến bốc khói.

Ninh Kỵ ở thời điểm căm hận sâu sắc nhất đã không thèm đi cùng đường với Yến Tùy khi tập thể dục buổi sáng hồi cấp ba. Mùa đông, nếu thấy Yến Tùy đang lấy nước ở cây nước nóng, cậu sẽ lập tức quay đầu rời đi. Thà ra căng tin mua nước khoáng lạnh thấu xương còn hơn dùng chung cây nước với hắn.

Cậu tin chắc rằng, nếu dùng cây nước ngay sau khi Yến Tùy vừa chạm vào, cậu sẽ bị lây nhiễm một loại virus khoa trương kiêu ngạo nào đó. Thế nên cậu luôn giữ khoảng cách với hắn như thể tuân theo một điều luật nghiêm ngặt.

Vậy mà khoảnh khắc này, tất cả những nguyên tắc ấy đã bị phá vỡ hoàn toàn.

Không dùng chung vòi nước nhưng lại hôn môi nhau.

Mắt của mèo tam thể tối sầm, giãy giụa dữ dội nhưng lại bị 'thần y mèo' hiểu lầm là đang xấu hổ, cậu ta liền tiếp tục ấn hai cái đầu lại, cho chúng thêm một nụ hôn nữa.

"..."

Ninh Kỵ suýt nữa thì ngất tại chỗ.

Mèo sư tử bên kia cũng chẳng khá hơn, toàn thân cứng đờ, lông trên lưng dựng đứng cả lên.

Hai phút sau, mèo tam thể quay đầu, nôn thốc nôn tháo, gần như trút hết cả dạ dày ra ngoài, còn hung dữ đến mức ai đụng vào cũng bị cậu liều mạng cào.

Ninh Kỵ nôn đến trời đất quay cuồng, hận không thể tự cào trụi lông trên miệng, buồn nôn đến mức cúi xuống gặm cả cỏ trên mặt đất, vừa gặm vừa phì phì nhổ ra. Nước mắt lưng tròng nhìn chằm chằm Chu Kỳ đầy căm hận.

Chu Kỳ: "?"

Anh ngẩn người, nhìn mèo tam thể đang gặm cỏ như điên, vô thức sờ cằm, lẩm bẩm: "Sao trông quen quen nhỉ?"

Năm ngoái có một đàn em trong đội điền kinh cũng có biểu cảm y hệt thế này khi thua tơi bời trong trận bóng chuyền. Cậu lặng lẽ ngồi trên ghế dài, hai mắt đỏ hoe, môi mím chặt, trông vừa lạnh lùng vừa sắc bén.

Bình thường cậu trông ngầu lòi, lại đẹp trai, thế mà lúc mắt đỏ lên lại càng khiến mấy nữ sinh trong đội xót xa, vừa la hét vừa trách mắng Chu Kỳ cùng đám đồng đội 'không có lương tâm' ghép cho đàn em một đội quá yếu làm cậu thua trận.

Không ít nữ sinh đi ngang qua còn đỏ mặt hỏi xin số liên lạc nhưng khi biết nam sinh cao ráo chân dài kia thực ra nhảy lớp mấy lần, năm nay mới vừa tròn mười tám, ai nấy đều chết lặng.

Chu Kỳ và đồng đội cùng ngồi xổm bên sân bóng chuyền, thở dài cảm thán____ bảo sao đám con gái trong đội lại phát cuồng vì cậu nhóc đó như thế.

Bọn họ đều lớn hơn đàn em không biết bao nhiêu tuổi, dù có cố gắng 'sơn xanh quả dưa già' để giả vờ thanh xuân thì cũng không thể có khí chất thiếu niên như cậu được.

Lúc này, mèo tam thể cố ngẩng đầu lên trong tuyệt vọng dù vẫn buồn nôn____ chỉ để thấy mèo sư tử bên kia cũng đang.... tuyệt vọng gặm cỏ.

Chu Kỳ ngồi xổm xuống, định túm mèo tam thể lên xem thử, không ngờ con mèo đang nôn liên tục kia đột nhiên bật dậy, chạy thục mạng, thoáng chốc đã biến mất không còn dấu vết.

Mèo tam thể lăn lộn lao về phía nhà vệ sinh nam gần nhất, sốt ruột đạp mạnh vào vòi nước. Cả con mèo nhảy thẳng vào dòng nước chảy, nước mắt lưng tròng mà dội rửa cái miệng vừa bị 'cưỡng hôn'.

Thế là, nụ hôn đầu ướt sũng trôi theo dòng nước.

Là một nam sinh đại học thuần khiết, Ninh Kỵ thậm chí còn chưa từng nắm tay con gái, tất nhiên cũng chưa có nụ hôn đầu.

Cậu vẫn luôn giữ mình trong sạch, trịnh trọng chờ đợi một cô gái như thiên sứ xuất hiện.

Hai phút sau, từ bồn rửa tay nhảy ra một con mèo tam thể ướt nhẹp, lảo đảo chạy đến bãi cỏ, bi thảm phơi nắng____ đánh nhau thì không thắng, lông trên đầu bị cào trụi, lại còn hôn trúng cái tên cậu ghét nhất đời.

Mèo tam thể tuyệt vọng ôm đầu, mắt tối sầm, không còn nhìn thấy tương lai.

Mất sạch cả danh dự lẫn thể diện!

-----

"Em út vẫn chưa tỉnh à?"

"Chưa, gọi mấy lần rồi mà cũng chẳng có phản ứng gì, ngủ cả ngày trời rồi...."

"Hôm qua em ấy thức trắng đêm, mãi hơn năm giờ sáng mới ngủ, cứ để em ấy ngủ đủ giấc rồi tự tỉnh."

Tiếng nói chuyện mơ hồ xen lẫn âm thanh nhạc nền của trò chơi điện tử lúc xa lúc gần, như thủy triều rút dần rồi trở nên rõ ràng hơn.

Chàng trai đang ngủ say trên giường tầng dưới khẽ động mí mắt, trở mình, chốc lát sau dường như nhận ra điều gì đó, bỗng bật dậy, lồng ngực phập phồng dữ dội, ngơ ngác nhìn xung quanh.

Ngoài cửa sổ ký túc xá, hoàng hôn phủ ánh chiều tà, phía trên vọng xuống tiếng kéo ghế loạt soạt của phòng trên.

Trưởng phòng ký túc xá, Cao Tinh, đang cùng bạn cùng phòng đấu đôi trong game. Nghe thấy động tĩnh, cậu ta cười nói: "Em út tỉnh rồi à?"

Ninh Kỵ ngây ra nhìn chiếc ghế chơi game của trưởng phòng ký túc mà không nói lời nào.

Cậu chính là 'em út', vì nhỏ tuổi nhất trong phòng nên thỉnh thoảng mọi người gọi cậu như vậy.

Bạn cùng phòng Lý Tường vừa tắm xong, cậu ta cầm theo móc áo, vung vẩy trước mặt cậu: "Ngủ cả ngày nên lú luôn rồi à?"

Ninh Kỵ ngẩn ngơ: "Anh véo em một cái đi."

Lý Tường bật cười, vươn tay véo cánh tay cậu: "Thật sự ngủ lú luôn rồi hả?"

Bị véo đến mức giật giật mí mắt, Ninh Kỵ bỗng hoang mang nghĩ___ chuyện cậu biến thành mèo lúc trước rốt cuộc là giấc mơ hay thật sự đã xảy ra?

Ninh Kỵ hất chăn xuống giường, xỏ dép lê, lao ra cửa ký túc xá. Cậu vừa mở cửa ra đã thấy Yến Tùy, người cũng vừa mới tỉnh ngủ, đang đứng ngay trước cửa phòng mình.

"..."

Bốn mắt nhìn nhau, người đối diện chậm rãi lên tiếng: "Mèo tam thể?"

Ninh Kỵ: "..... Mèo sư tử?"

Hai người nhìn nhau, mật khẩu khớp đúng, hành lang ký túc lập tức chìm vào sự im lặng chết chóc.

Giây tiếp theo, như thể cùng nhớ lại chuyện vừa xảy ra không lâu trước đó, Yến Tùy theo bản năng nhìn vào đôi môi mỏng của Ninh Kỵ. Trong giây lát, hắn lùi về sau một bước, hơi bối rối, cổ họng khẽ động, đầu óc rối tung.

Quỷ mới biết vì sao trong đầu hắn toàn là cảnh vừa rồi mình hôn môi Ninh Kỵ.

"Cái đó.... tôi là nụ hôn đầu."

Không đầu không đuôi, bỗng dưng Yến Tùy thốt ra một câu, nói xong hắn lại có chút bực bội, mím chặt môi.

Ninh Kỵ: "?"

Cái này cũng phải so sao?

Cậu ngẩng cổ, lòng hiếu thắng bùng lên, trừng mắt nhìn hắn: "Ai mà không phải?"

Nghe cứ như hắn hôn cậu bị lỗ vốn vậy.

Yến Tùy bỗng nghiêng đầu, mím môi, trông hơi mất tự nhiên: "Ờ, thế thì coi như hòa."

Ninh Kỵ: "???"

Phải mất mấy giây cậu mới phản ứng kịp, cậu lập tức dựng lông, tức giận hét lên: "Đó không gọi là hôn! Tôi vẫn còn giữ nụ hôn đầu!"

"Em út, hai người nói chuyện gì thế?"

Bạn cùng phòng của Ninh Kỵ vốn biết cậu với Yến Tùy từ trước đến nay như nước với lửa, sợ hai người đứng trước cửa mà lời không hợp liền đánh nhau nên bèn căng thẳng ló đầu ra, cười cười nhìn Ninh Kỵ.

Ninh Kỵ không nói hai lời, đóng sập cửa cái 'rầm', lao đến bồn rửa mặt, vớ lấy bàn chải, bóp một đống kem đánh răng lên, điên cuồng cọ miệng.

Bạn cùng phòng bị tiếng đóng cửa làm giật mình, quay lại nhìn thì thấy Ninh Kỵ đang mang vẻ mặt trống rỗng mà đánh răng như muốn gọt hết cả lợi, họ lại bị chấn động thêm lần nữa.

Trưởng phòng ký túc Cao Tinh tháo tai nghe, lững thững đi tới bồn rửa mặt, dè dặt hỏi: "Út ơi, giờ em ghét cái thằng họ Yến đó đến mức nhìn một cái là buồn nôn luôn hả?"

Miệng đầy bọt kem đánh răng - Ninh Kỵ: "...."

Cao Tinh chau mày lo lắng: "Út ơi, thế này không ổn đâu. Dù chúng ta không học cùng lớp với cậu ta nhưng vẫn chung một ngành, cũng sẽ chạm mặt trong mấy tiết chuyên ngành. Nếu nhìn cậu ta một cái là em muốn nôn thì sau này đi học phải làm sao đây?"

Ninh Kỵ phun hai ngụm bọt kem đánh răng, sắc mặt xám xịt.

Trưởng phòng ký túc: "Em út, rốt cuộc em ghét thằng họ Yến đó vì cái gì vậy?"

Ninh Kỵ bóp thêm một đống kem đánh răng lên bàn chải, vừa chải vừa lạnh lùng đáp: "Anh không thấy lúc nào anh ta cũng thích làm màu à?"

Yến Tùy chuyển vào lớp trọng điểm của Nhị Trung từ năm lớp 11.

Nhị Trung là một trường cấp 3 danh tiếng, học sinh có thể chuyển ngang vào giữa kỳ thì không những phải có gia thế mạnh mà thành tích cũng không thể kém.

Mà Yến Tùy lại hội tụ đủ hai yếu tố đó.

Gia thế thì miễn bàn____ ngày khai giảng, hiệu phó đích thân đưa hắn đến tận cửa lớp. Thành tích cũng miễn chê____ ngay kỳ thi đầu tiên đã lọt top đầu trong ngôi trường toàn nhân tài như Nhị Trung.

Tướng mạo sắc nét anh tuấn, ăn nói cởi mở, chưa đầy nửa tháng sau khi chuyển trường đã hòa đồng với phần lớn bạn cùng lớp.

Lẽ ra Ninh Kỵ không có lý do gì để đối đầu với một người như vậy____ mà trên thực tế, ban đầu cậu cũng nghĩ như thế.

Cho đến một kỳ nghỉ nọ, cậu tình cờ gặp Yến Tùy ở hiệu sách ngoài trường. Nghĩ là bạn cùng lớp, cậu chủ động chào hỏi, ai ngờ đối phương lại lạnh mặt, tay đút túi quần, hờ hững lướt ngang qua cậu.

Không chỉ vậy, suốt một tháng sau đó, Yến Tùy nói chuyện với ai cũng hòa nhã, duy chỉ với cậu là lạnh băng đến đáng sợ, nói lắm thì hai ba chữ, không thì chỉ gật đầu hoặc lắc đầu, như thể cực kỳ ghét phải tốn lời với cậu.

Hơn nữa hắn còn hay mỉa mai cậu, nào là uống sữa dành cho trẻ em, nào là cứ ba ngày hai bữa lại quay sang hỏi có cần hắn giảng bài cho không.

Là người luôn đứng nhất lớp, đêm hôm ấy Ninh Kỵ tức đến mất ngủ cả đêm____ nhưng may mà bao năm nay cậu vẫn luôn áp điểm số của Yến Tùy, chắc cũng làm hắn bực mình không ít.

Ninh Kỵ nhổ bọt kem đánh răng ra, chốt lại một câu: "Thù với họ Yến chẳng phải là chuyện quá bình thường à?"

Ninh Kỵ lại bóp thêm một đống kem đánh răng, cắm bàn chải vào miệng, cay đến suýt bật khóc, cậu lẩm bẩm: "Loại người thích làm màu như anh ta, có ngày bị người ta vào lùa bao tải đánh hội đồng cũng chẳng lạ."

Cao Tinh xoa cằm, gật gù: "Cũng có lý."

Em út đã nói thì chắc chắn không sai.

"Thôi thôi đừng chải nữa, lại đây ăn hamburger đi, chải nữa là toác cả lợi đấy."

Ninh Kỵ đáp một tiếng nhưng vẫn tiếp tục chải thêm tận hai mươi phút mới ngừng tay, cậu rửa mặt, lau khô, tóc tai rối bù, ngồi xuống ghế chơi game vừa ăn hamburger vừa suy nghĩ về chuyện hồi sáng mình biến thành mèo.

Gặm được hai miếng, cậu mở trình duyệt, nhập vào một dòng chữ rồi nhấn tìm kiếm.

Ngay sau đó, màn hình máy tính tràn ngập các bài viết về sự thù dai và mưu mô của loài mèo, nội dung đều xoay quanh việc mèo báo thù kinh khủng cỡ nào.

Mí mắt của Ninh Kỵ giật giật, càng đọc càng lạnh sống lưng.

Cậu ngồi lặng vài giây, sau đó dứt khoát tắt ngay cửa sổ tìm kiếm, mở danh sách liên lạc, nhắn tin cho một đàn chị chuyên làm đồ len thủ công.

"Mai nghỉ học cả ngày, có muốn đi hát karaoke không?"

Lý Tường đang nằm trên ghế lướt điện thoại, hào hứng hỏi.

Mấy đứa trong phòng đều gật đầu đồng ý. Đến lượt Ninh Kỵ, cậu vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm nghị, ngón tay gõ phím lia lịa, không buồn ngẩng đầu: "Mấy anh cứ đi đi, mai em có việc rồi."

Cao Tinh: "Em có việc gì?"

Ninh Kỵ nghiêm túc đáp: "Việc lớn."

Một chuyện lớn liên quan đến chuyện sau này cậu có thể sống yên ổn mà làm người hay không.

.....

Hai giờ chiều hôm sau.

Ninh Kỵ đeo cái túi đeo chéo lên, lần theo các bài đăng cũ trên diễn đàn của đại học A, đi vòng quanh trường hai lần, cuối cùng cũng tìm ra hang ổ của con mèo tam thể và mèo sư tử.

Theo mô tả trong bài viết, Tiểu Hoa và Đại Bạch có khá nhiều chỗ trú nhưng góc đông nam tầng hầm để xe tòa Sùng Đức là nơi chúng hay lui tới nhất.

Ninh Kỵ lén lút xách theo một túi đồ, mò đến góc đông nam tầng hầm. Nhưng vừa đến nơi, cậu đã thấy có người ngồi xổm ở đó.

Ninh Kỵ: "?"

Cậu dè dặt tiến lên rồi nhận ra người nọ nhìn cực kỳ quen mắt____ chính là Yến Tùy.

Hắn mặc quần túi hộp màu đen, chân đi bốt Martin, vẻ ngoài anh tuấn trầm ổn, hắn đang nửa quỳ trên mặt đất, dường như đang làm một chuyện vô cùng quan trọng.

Ninh Kỵ cảnh giác bước tới, cậu nhìn thấy Yến Tùy vừa bỏ hai lá bùa vào tổ của mèo sư tử rồi suy tư một lúc, có vẻ sợ không đủ tác dụng nên hắn lại còn bỏ thêm một lá bùa bình an nữa.

Nghe tiếng động phía sau, Yến Tùy quay đầu lại, phát hiện người đến là Ninh Kỵ.

Ninh Kỵ nhìn hắn đầy khinh bỉ, "Đồ ngốc, anh tưởng anh làm mấy cái bùa này thì hai con mèo này sẽ không báo thù anh à?"

"Anh quá ngây thơ rồi, tôi nói cho anh biết nhé, mèo thù dai lắm đó."

Yến Tùy: "....?"

Ninh Kỵ đuổi Yến Tùy sang một bên rồi tự mình ngồi xổm xuống, cậu lấy từ trong túi đeo chéo ra hai quả trứng bằng len, đặt một cách cung kính vào tổ của mèo tam thể và mèo sư tử.

Ninh Kỵ nhìn vào tổ mèo, vẻ mặt đầy thành kính: "Mèo tam thể, đây là hai quả trứng mà tôi đã xin hình ảnh từ Chu Kỳ rồi làm lại y như hình."

"Oan có đầu, nợ có chủ, người anh em mèo tam thể, hôm nay tôi trả lại cho anh hai quả trứng này, lần sau đừng có bám tôi nữa nhé."

Bình Luận (0)
Comment