4 giờ chiều, sau khi hoàn thành việc cúng tế hai quả trứng mèo, Ninh Kỵ trở về ký túc xá, vừa vào cửa đã vặn mở một lon Coca Cola thì nhận được cuộc gọi từ người hướng dẫn.
Người hướng dẫn họ Trương, biểu tượng avatar là một bức tranh phật Di Lặc cười tươi, rất thân thiện với mọi người. Trong cuộc gọi, ông hỏi Ninh Kỵ có thời gian không, nếu có thì đến văn phòng ở tòa Hòa Hiệp để bàn một số vấn đề liên quan đến việc học.
Ninh Kỵ mang theo lon Coca Cola ra ngoài, vừa đóng cửa ký túc xá thì thấy Yến Tùy từ phòng bên cạnh cũng bước ra, hai người gần như đồng thời bước ra ngoài, cả hai đều cầm một lon Coca Cola, giày thể thao cũng là một mẫu giống nhau.
"......"
Ninh Kỵ ngay lập tức nhíu mày, vô cùng không hài lòng____ Có trời mới hiểu tại sao Yến Tùy lại bắt đầu mang loại giày thể thao này.
Từ hồi cấp ba, cả hai đã có sự đồng thuận tránh xa các nhãn hiệu giày thể thao mà đối phương thường mang, giống như một ranh giới rõ ràng mà không ai vi phạm.
Ninh Kỵ quay đầu vào phòng ký túc, đổi sang một đôi giày thể thao khác.
Mười phút sau.
Tại văn phòng tầng 2 tòa Hòa Hiệp, Yến Tùy chú ý đến đôi giày thể thao của Ninh Kỵ, cảm thấy không vừa mắt.
Giảng viên Trương cười tươi mời hai người ngồi xuống, mở đầu bằng lời chúc mừng hai người đã thành công tiến vào cuộc thi khởi nghiệp tài chính năm nay.
Cuộc thi khởi nghiệp tài chính có giá trị rất cao, ba năm tổ chức một lần, mỗi đội ba người, tự tổ đội, sau khi vượt qua vòng thi cấp trường sẽ tham gia thi cấp thành phố, cấp tỉnh và cuối cùng là cấp quốc gia.
Cuộc thi cấp quốc gia không chỉ có phần thưởng hậu hĩnh mà còn là điểm cộng quan trọng trong hồ sơ cá nhân.
Giảng viên Trương nhìn vào hai chàng trai ngồi trước mặt, một người ngồi bên trái ghế sofa, người kia ngồi bên phải, giữa họ có một khoảng cách như con sông Chu-Hán, ông nghĩ ngợi một lúc rồi nói: "Thầy nghe một số bạn trong lớp bảo các em là bạn học cấp ba?"
Ninh Kỵ lúng túng đáp một tiếng.
Yến Tùy thu ánh mắt khỏi đôi giày thể thao của Ninh Kỵ, "Đúng vậy ạ, nhưng bọn em không thân lắm."
Giảng viên Trương: "Giảng viên hướng dẫn cuộc thi khởi nghiệp tài chính, thầy Lý, đã nói với thầy rằng khoa chúng ta có hai học trò rất triển vọng, đội của các em đều đạt thành tích cao nhất và nhì trong cuộc thi cấp trường. Thầy đoán chắc chắn là các em."
"Thầy ấy rất tin tưởng vào các em nhưng thi cấp tỉnh và cấp quốc gia không giống cấp trường, độ khó và sự cạnh tranh sẽ lớn hơn rất nhiều. Thầy Lý đề nghị các em kết thành một đội, như vậy khả năng giành giải nhất cuộc thi cấp quốc gia sẽ cao hơn."
"Nhưng theo thầy Lý nói, có vẻ các em không muốn hợp tác cùng nhau?"
Ninh Kỵ: "Em nghĩ em có thể dẫn đội của mình tiến đến cuộc thi cấp quốc gia ạ."
Yến Tùy nhìn cậu một cái, "Thật trùng hợp, em cũng nghĩ như vậy."
Giảng viên Trương: "Cuộc thi cấp quốc gia khác với cấp trường, ở cấp trường chỉ tính điểm trong đội còn cấp quốc gia tính điểm cá nhân. Nếu các em hợp tác, tổng điểm cộng lại sẽ cao hơn, cơ hội giành giải nhất cấp quốc gia cũng sẽ lớn hơn."
Ông dừng lại một chút, "Thầy hiểu các em có thể không thân thiết lắm nhưng vì danh dự của trường và cá nhân, thầy rất mong các em suy nghĩ kỹ về việc hợp tác."
Văn phòng rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng máy lạnh hoạt động nhẹ nhàng.
"Hợp tác cũng được nhưng em phải làm đội trưởng, dù sao em cũng có điểm cao nhất trong cuộc thi cấp trường." Ninh Kỵ duỗi dài chân, miệng nói ra một câu.
Yến Tùy ngồi đối diện không hề ngẩng đầu, "Điểm của cậu trong cuộc thi cấp trường chỉ cao hơn tôi có 0,13 điểm, cậu nghĩ có mấy điểm đó mà muốn làm đội trưởng à?"
Ninh Kỵ: "Có điểm đó không đủ thì sao? Tôi còn nhớ vào lần thi thử lần hai lớp 12, điểm của tôi hơn anh 7 điểm, thế này đủ chưa?"
Yến Tùy: "7 điểm đó cậu tính khoe cả đời à?"
Ninh Kỵ nhún vai, nhìn về phía thầy hướng dẫn với ánh mắt vô tội, "Thầy nhìn đi, không phải em không đồng ý hợp tác mà là anh ta không muốn."
Giảng viên Trương: "......"
Yến Tùy: "Phong cách của cậu ta quá mạo hiểm và quyết đoán, bọn em hợp tác sẽ dễ sinh bất đồng."
Giảng viên Trương: "Hợp tác thì có thể trao đổi, có thể thuyết phục nhau từ từ mà...."
Nam sinh lịch sự mỉm cười: "Thầy ơi, tại sao em phải đi thuyết phục một con lừa cứng đầu không hiểu chuyện chứ?"
Giảng viên Trương: "...... Tiểu Yến không thể nói bạn học như vậy, còn Tiểu Ninh.... đừng giơ ngón giữa về phía bạn học như thế."
Yến Tùy tự nhiên đáp một câu "Ồ." Ninh Kỵ thu lại ngón giữa đang lén giơ lên.
Ninh Kỵ: "Kỳ thi thử năm lớp 12 tôi cao hơn anh 7 điểm, anh có tin lần này tôi sẽ kéo dãn khoảng cách 7 điểm với anh không?"
Yến Tùy: "Liệu có khả năng lần thi thử đó tôi bị sốt 38 độ không?"
Ninh Kỵ: "Sốt ~ ba ~ mươi ~ tám ~ độ~ cơ ~ à, làm sao, anh bảo thì tôi phải tin chắc?"
Không có gì để bàn thêm.
Giảng viên Trương có chút đau đầu, ông dùng tay ôm đầu, nghe những tiếng tranh cãi bên tai mà có cảm giác như nghe thấy tiếng cãi vã của bọn trẻ con trong gia đình vào dịp Tết.
Cả hai đều rất xuất sắc, thành tích tốt, giành được vô số giải thưởng lớn nhỏ, chỉ cần tách riêng ra là đều vô cùng điềm tĩnh và có phong thái nhưng mỗi khi gặp nhau là lại bắt đầu tranh cãi, đối đầu không nhường nhịn.
Giảng viên Trương thở dài: "Vậy chuyện hợp tác này thật sự không thể thỏa thuận sao?"
Ninh Kỵ thành thật lắc đầu.
Yến Tùy liếc nhìn Ninh Kỵ bên cạnh, cũng lắc đầu.
Giảng viên Trương trầm mặc một lúc, cười bất đắc dĩ: "Được rồi, thầy không can thiệp vào sự lựa chọn của các em nữa, thầy chỉ là muốn đưa ra một lời khuyên. Nếu các em không muốn hợp tác thì thầy cũng không ép."
"Thầy gọi các em đến chỉ là muốn biết ý kiến của các em, một thời gian nữa khi danh sách thi đấu công bố, nếu các em tìm được đồng đội thì quay lại nói với thầy."
Cả hai không nói gì, chỉ gật đầu. Giảng viên Trương vẫy tay: "Được rồi, các em về đi."
.....
Ninh Kỵ quay lại ký túc xá, nơi này vắng vẻ chẳng có ai. Cậu chơi hai ván game thì cơn buồn ngủ ập đến, cậu liền lên giường ngủ một chút.
Giấc ngủ này không được yên tĩnh, cậu mơ hồ có thể nghe thấy tiếng hò hét và ồn ào không ngừng.
Ninh Kỵ đang ngủ say thì cảm thấy khó chịu, cậu mơ màng vùi mặt vào gối, cố gắng che tai lại, không ngờ tiếng ồn lại càng lớn hơn.
Ninh Kỵ tức giận mở mắt, cơn gắt ngủ tràn lên, cậu muốn xem thử là ai đang gây ồn ào không ngừng. Nhưng khi cậu vừa mở mắt ra, một cảnh tượng kỳ lạ hiện ra trước mặt___ một bụi cây che kín tầm nhìn, cành cây chằng chịt.
Ninh Kỵ: "?"
Chắc là chơi game quá nhiều, giờ ngủ mơ thấy mình đang mai phục trong bụi rậm đợi người?
Ninh Kỵ hoang mang, đột nhiên cảm thấy một điều gì đó kỳ lạ, cậu liếc xuống nhìn tay mình____ đôi móng vuốt quen thuộc, lông mềm mại, đệm thịt vẫn còn màu hồng.
Một con châu chấu trên lá cây kêu vang và ngay sau đó bị một chiếc móng vuốt giống như quả dứa của mèo đập bay đi.
Cái gì thế, cứ kêu mãi.
Mèo tam thể mở miệng mắng mỏ, đẩy bụi cây ra, từ trong bụi cây bước ra ngoài. Nhìn thấy con mèo sư tử, mèo tam thể không chút suy nghĩ, lập tức mắng một câu: "Đồ chó!"
Yến Tùy: "......"
Thôi, không cần thử nữa.
Cả hai đều đã mặc thân mèo rồi.
Mèo sư tử nhìn vào mèo tam thể trước mặt, bước thêm một bước, gọi tên Ninh Kỵ.
Ninh Kỵ, bị đánh thức, cảm thấy tức giận, móng vuốt cào trên gạch đá kêu lên ken két, rõ ràng là rất tức giận. Cậu nhảy về phía trước, không thèm quan tâm đến con mèo sư tử phía sau.
"Ninh Kỵ."
Mèo tam thể làm như không nghe thấy nhưng tiếng gọi từ phía sau không ngừng vang lên, cứ như một con ruồi xanh vo ve bên tai.
Mèo tam thể càng tức giận hơn, cậu đột nhiên dừng chân, quay đầu lại, dựng tai, hằm hằm nhìn con mèo sư tử, tức giận quát: "Gọi hồn à?"
"Có rắm thì mau đánh đi."
Mèo sư tử cũng lập tức phanh gấp, dừng lại ngay trước khu vườn hoa, khóe miệng hơi co giật, "Tốt nhất là cậu đừng vào khu rừng nhỏ kia, bên trong toàn là mèo thôi."
Mèo tam thể ngẩng đầu, "Đi vào thì sao, anh quản tôi làm gì?"
Mèo sư tử: "......"
"Meo~"
Từ bên cạnh rừng, một loạt tiếng mèo rít lên khàn khàn bỗng vang lên từ bốn phương tám hướng, nối tiếp nhau không dứt.
Không biết từ lúc nào, vài con mèo hoang đã vây kín quanh, ánh mắt chăm chú dõi theo mèo tam thể và mèo sư tử, như đang sợ hãi điều gì đó nên vẫn không dám tiến lại gần.
Trong lòng Ninh Kỵ lập tức cảm thấy cảnh giác, cậu cúi người xuống, nhìn thấy vài con mèo hoang vừa e ngại vừa từ từ tiến về phía mình.
Bản năng của động vật là cá lớn nuốt cá bé, tranh giành lãnh thổ và tài nguyên, thậm chí là giết chóc lẫn nhau là chuyện thường thấy.
Mèo tam thể dựng tai lên, đuôi lông xù cũng dựng đứng, mắt cảnh giác nhìn chằm chằm vào mấy con mèo hoang đang dần tiến lại gần, sẵn sàng chiến đấu bất cứ lúc nào.
Nhưng ngay giây sau, mấy con mèo hoang phấn khích đã lao tới, đè nhoài lên người mèo tam thể, l**m đầu, phát ra những tiếng 'xì xụp' thân thiết. Cuối cùng, một mặt của cậu bị dính đầy vết nước bọt.
Ninh Kỵ: "......?"
Mèo tam thể có chút bối rối, cậu đưa móng vuốt đẩy mạnh đầu một con mèo hoa, bò dậy nhưng vẫn bị chúng l**m đầu, bọn chúng phấn khích không thôi.
Thậm chí có một con mèo hoa đã vòng qua phía sau, định ngửi đít mèo tam thể, thế là nó bị Ninh Kỵ dùng móng vuốt cào một cái. Con mèo hoa ngồi trên đất, uể oải nghiêng đầu, kêu meo meo với mèo tam thể.
Mèo tam thể cố gắng vung móng vuốt đẩy mấy con mèo đang quấn quanh mình ra nhưng phát hiện dù có đẩy thế nào cũng không thể đuổi đi.
Thân hình của mèo tam thể nhỏ, không thể so với những con mèo hoang, Ninh Kỵ không dám đánh nhau bừa bãi, chỉ có thể tức giận vung hai móng vuốt, giống như đuổi ruồi mà đuổi mấy con mèo.
"Cậu không đuổi được đâu."
Giọng của Yến Tùy vang lên.
Mèo sư tử đứng từ xa nói: "Cậu về không tra cứu tài liệu à?"
Mèo tam thể vung móng vuốt, cào một cái vào đầu con mèo hoa đang ló đầu qua, tức giận nói: "Tôi tra tài liệu gì? Tài liệu gì mà tra?"
Mèo sư tử: "Bây giờ cậu là mèo tam thể."
Ninh Kỵ: "Thì sao, tôi đâu phải là anh?"
Mèo sư tử: "..... Cậu hiểu mèo tam thể có ý nghĩa gì với các con mèo khác không?"
Ninh Kỵ ngơ ngác: "Có ý nghĩa gì?"
Mèo sư tử dừng một chút, cúi đầu l**m l**m lông, chậm rãi nói: "Cậu thật sự không tra bất cứ tài liệu nào à."
"Trên mạng nói, mèo nhìn thấy màu sắc không giống con người, mèo tam thể có bộ lông nhiều màu, ba màu này lại vừa vặn có thể được mèo nhìn thấy, vì thế mèo tam thể rất thu hút các con mèo khác."
"Đối với mèo, việc ngửi đầu là cách cầu hôn. Nói đơn giản là, mấy con mèo hoang kia thấy cậu đẹp, chúng đang cầu hôn cậu đấy."
Ninh Kỵ: "???!!"
Mèo tam thể hoảng sợ, lông dựng lên như quả bóng điện, nhìn chằm chằm mấy con mèo hoang trước mặt, ấp úng nói: "Cầu..... cầu hôn?"
Mèo sư tử: "Ừ, đúng rồi, con mèo hoa lúc nãy ngửi đít cậu là để xác định xem cậu là mèo đực hay mèo cái."
Ninh Kỵ giật nảy mình: "Cái quái gì thế! Tôi là mèo đực! Cầu cái gì mà cầu!"
Giọng của mèo sư tử có chút kỳ lạ: "Ai mà biết được, mèo đực thích mèo đực cũng đâu có thiếu."