Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 5

Mèo đực thích mèo đực quả thực nhiều vô kể.

Ví dụ như con mèo cam đực bị mèo tam thể cào một phát nhưng vẫn kiên trì nằm trên đất, dụ dỗ mèo tam thể và làm mặt đáng yêu.

Mèo tam thể bị đè xuống vẫn chưa hoàn hồn từ cú sốc khi bị cầu hôn, mắt mở tròn như hai quả bóng thủy tinh sáng lấp lánh.

Mấy con mèo ở gần cũng quấn quýt lấy mèo tam thể, đầu chúi lại l**m vào người mèo tam thể, như thể đang tổ chức một buổi tiệc mèo bạc hà khổng lồ vậy.

Mèo sư tử liếc mắt một cái, đột nhiên cảm thấy không vui.

Yến Tùy khựng lại, cảm thấy sự bất mãn này thật kỳ lạ. Hắn suy nghĩ một chút rồi tự lý giải rằng cảm xúc này là do cơ thể này có phản ứng tự nhiên - mèo sư tử này không muốn bị đội mũ xanh, điều này là bình thường.

Mèo sư tử liền dùng móng vuốt nhấc mèo tam thể ra khỏi đám mèo, đặt cậu sang một bên, cong lưng, phát ra tiếng gầm trầm đe dọa về phía đám mèo hoang.

Vì quy luật mạnh được yếu thua, mấy con mèo hoang nhìn mèo tam thể xinh đẹp một lát rồi lại nhìn mèo sư tử đang chăm chú nhìn chúng, cuối cùng đành phải đau đớn lùi lại mấy bước rồi chạy vào trong rừng.

Mèo tam thể vẫn loay hoay lắc đầu, dùng hai móng vuốt che đầu lại____ không biết con mèo xấu xa nào đã lén l**m đầu cậu một cái.

Cái đầu nhỏ nhắn của cậu lắc lư qua lại, tai lông xù cũng rung lên, đuôi vểnh lên, trông thật là nhỏ nhắn.

Mèo sư tử nhìn nhìn, đột nhiên cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, rất muốn với tay kéo cái đuôi đang vẫy vẫy của mèo tam thể.

Yến Tùy bị suy nghĩ đột ngột này làm giật mình, thầm nghĩ mình đúng là đã bị con mèo sư tử này làm mê muội.

Mèo sư tử thử đạp hai ba cái lên nền gạch, cố gắng kiềm chế h.am mu.ốn trong lòng.

Cái đuôi mềm mại xù lông của mèo tam thể vểnh cao, nhẹ nhàng vẫy qua lại, đầu đuôi hơi cuộn lại. Ánh sáng phản chiếu từ mặt trời tạo thành những tia sáng lung linh.

Ngay lúc đó, đuôi của mèo tam thể bị một cái móng vuốt kéo nhẹ.

Mèo tam thể nghi hoặc quay đầu, cảnh giác nhìn mèo sư tử to hơn cậu một vòng đang tò mò kéo đuôi của cậu lật qua lật lại.

Ninh Kỵ: "???"

Phiền muốn chết.

Mèo tam thể nghiến răng, vung móng vuốt về phía mèo sư tử.

Mèo sư tử ăn một vuốt: "......."

Tỉnh lại rồi.

Không biết vì sao lúc nãy hắn lại làm cái trò này hứng thú đến vậy.

Mèo sư tử yên lặng thu lại móng vuốt đang vân vê đuôi mèo tam thể, bị một cú vung vuốt làm đau nhưng hắn lại không thấy đau mà ngược lại còn muốn lặp lại thêm vài lần. Sau khi suy nghĩ, Yến Tùy tự kết luận rằng đây là ảnh hưởng của con mèo sư tử lên hắn.

Nghĩ như vậy, hành động vân vê đuôi mèo tam thể liền trở nên hợp lý.

Vậy là, mèo sư tử bắt đầu nhìn chằm chằm vào cái đuôi lông xù của mèo tam thể mà không có chút ngượng ngùng.

Mèo tam thể cuối cùng cũng lau sạch đầu mình. Cậu thở dài một hơi, quay đầu lại thì thấy mèo sư tử vẫn đang nhìn chằm chằm vào đuôi của mình.

Mèo tam thể hơi khó chịu, nghĩ rằng mèo sư tử đang âm thầm so sánh - đuôi của c** nh* hơn đuôi của mèo sư tử rất nhiều.

Mèo tam thể hừ lạnh một tiếng rồi nhảy vọt lên, chạy vào khu rừng cây, nhanh chóng hướng về khu ký túc xá của mình, định xem tình hình của cơ thể con người của cậu hiện tại ra sao.

Mèo sư tử dừng lại một chút rồi cũng nhảy vọt lên, chạy theo mèo tam thể.

Mèo tam thể phanh gấp lại, quay đầu không vui nói: "Anh làm gì vậy?"

Mèo sư tử cũng phanh lại, "Giống cậu, về ký túc xá xem cơ thể người của tôi thế nào."

Mèo tam thể không vui: "Anh có thể đi đường khác không? Cứ phải đi cùng một con đường với tôi à?"

Mèo sư tử im lặng một hồi, khóe miệng co giật: "Cậu có nghĩ đến khả năng ký túc xá của tôi ở ngay cạnh ký túc xá của cậu không?"

Mèo tam thể cào mạnh lên gạch, nghiến răng, vẫn không vui - khi còn là người, cậu đã không đi cùng tên Yến Tùy này trên một con đường, sao bây giờ là mèo lại phải đi chung một đường với hắn?

Mèo tam thể quay đầu, chạy theo hướng khác.

Mười phút sau, mèo tam thể nhanh nhẹn leo vào tòa ký túc xá nam sinh số 7, phòng 507. Ký túc xá rất yên tĩnh, rõ ràng là nhóm Cao Tinh vẫn chưa về.

Mèo tam thể thò đầu ra, liếc nhìn quanh rồi nhanh nhẹn nhảy lên giường tầng dưới, thấy cơ thể con người của mình đang ngủ say trên giường, đôi mi khép lại, vẻ mặt trông rất yên bình.

Mèo tam thể đưa móng vuốt vẫy vẫy vào mũi cơ thể người của mình. Xác nhận là có hơi thở thì mới thở phào nhẹ nhõm, rồi cậu lại cố gắng vỗ vỗ vào đầu cơ thể người của mình, thử đánh thức cơ thể người đó để linh hồn của mình quay lại cơ thể.

Kết quả là vỗ mãi mà cơ thể người không phản ứng gì, mèo tam thể đành phải bỏ cuộc.

Cậu buồn bã cụp đuôi xuống nhưng cũng biết không thể ở lại ký túc xá lâu. Nếu ở lâu quá, sớm muộn gì Cao Tinh và mọi người cũng sẽ phát hiện ra cơ thể người của cậu có gì đó không ổn.

Bỗng nhiên, một tiếng động nhỏ vang lên. Mèo tam thể lập tức quay đầu, cảnh giác nhìn về phía cửa ký túc xá.

Mèo sư tử lặng lẽ bước vào, nhảy lên giường, nói cơ thể người của hắn đang ngủ không có phản ứng gì rồi hỏi tình trạng của cậu.

Mèo tam thể giữ vẻ mặt nghiêm nghị, cũng cúi thấp giọng nói: "Ngủ rồi, không có phản ứng gì."

Mèo sư tử nghiêng đầu, nhìn một cái vào cơ thể con người đang ngủ say trên giường.

Một lúc sau, mèo sư tử từ từ gọi một tiếng, "Ninh Kỵ."

Mèo tam thể liếc nhìn hắn, "Có gì thì nói đi."

Mèo sư tử: "Ngủ rồi còn cần gấu nhỏ ngủ cùng sao?"

Mèo tam thể: "? Gấu nhỏ gì cơ?"

Ninh Kỵ hơi ngạc nhiên, cúi xuống nhìn. Cậu phát hiện ở mép gối có hình con gấu Pooh nhỏ, nó trông rất ngô nghê, đang ôm bình mật ong.

Ninh Kỵ: "......"

Một cái móng vuốt mềm mại nhanh như chớp duỗi ra, bốp một cái che khuất con gấu Pooh ở mép gối. Mèo tam thể hơi tức giận, đuôi vểnh cao: "Là mẹ mua cho tôi lúc nhập học."

Ai mà ngờ được là bà lại mua cho cái gối có hình gấu Pooh như vậy. Bình thường cậu cứ úp mặt xuống ngủ, hoàn toàn không để ý đến cái gối có thêu hình gấu Pooh ngớ ngẩn ở mép.

Mèo sư tử ồ lên một tiếng, trong giọng nói không giấu nổi sự trêu chọc nhưng để tránh Ninh Kỵ nổi giận, hắn không nhìn vào con gấu nữa mà quay sang nhìn cơ thể con người đang ngủ say rồi lại ngừng lại.

Yến Tùy chưa bao giờ thấy Ninh Kỵ khi ngủ.

Ninh Kỵ, người thường luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng khi nhìn hắn, lúc ngủ lại lộ ra vẻ mềm mại bất ngờ. Tóc mái mềm mại rủ xuống trên trán, lông mi dài, sống mũi cao thẳng, ngủ nghiêng người, hơi thở nhẹ nhàng, môi mỏng có một hạt ngọc, dáng vẻ tinh tế mà kín đáo.

Hoàn toàn khác biệt với vẻ ngoài thường ngày, mềm mại đến mức giống như ai cũng có thể dễ dàng chạm vào mặt cậu.

Đến lúc này Yến Tùy mới cảm thấy Ninh Kỵ, người đã nhảy vài bậc vào đại học và còn rất trẻ, có chút chân thật.

Mèo sư tử quay đi nhưng lại không nhịn được quay lại nhìn, cái cảm giác muốn làm điều gì đó bỗng nhiên lại nổi lên khiến hắn cảm thấy móng vuốt bất chợt ngứa ngáy.

Mèo sư tử chỉ suy nghĩ một chút, nhìn bóng lưng mèo tam thể nhảy xuống giường đi ra ngoài rồi quay đầu. Trong nháy mắt, hắn nhanh như chớp, đưa móng vuốt ra, chạm vào cái má mềm mại của Ninh Kỵ.

Quả thật rất mềm.

Mèo sư tử bình tĩnh nhảy xuống giường, nhìn móng vuốt của mình một cái rồi không để lộ gì, tiếp tục theo sau mèo tam thể.

.....

Hai con mèo lao vút qua, dừng lại trước tòa ký túc xá của Chu Kỳ.

Oan có đầu nợ có chủ, tìm đến 'thần y mèo' đã tự tay 'xử lý' vấn đề có lẽ sẽ có chút thay đổi.

Phòng 609, tòa ký túc xá số 4.

Cửa ký túc xá hé một khe nhỏ, hai con mèo yên lặng chui vào trong thì thấy Chu Kỳ đang đeo tai nghe, mỉm cười nhìn những video hài hước về thú cưng trên màn hình máy tính.

Khi nhìn thấy Chu Kỳ, bước chân của mèo tam thể bỗng nhiên dừng lại. Cơ thể mèo run lên, một cảm giác sợ hãi từ linh hồn xuất hiện. Một bộ phận không tồn tại đột nhiên đau nhói, cơ thể phản xạ lại, bắt đầu run rẩy.

"......"

Ninh Kỵ cứng người quay đầu lại, phát hiện mèo sư tử cũng đứng sững tại chỗ, dường như cũng cảm nhận được một bộ phận không tồn tại của mình đau nhói.

Mèo tam thể lùi lại một bước, im lặng một lúc, lộ ra vẻ mặt nhường nhịn hiếm có. Cậu nói một cách đầy giả tạo: "Anh đi trước đi."

Mèo sư tử: "..... Cậu không phải lúc nào cũng muốn tranh trước với tôi sao?"

Không phải nói quá, cho dù là một đống phân, Ninh Kỵ cũng sẽ luôn tranh trước mang đi.

Mèo tam thể tiếp tục nói một cách giả tạo: "Nói bậy cái gì thế, bảo anh trước là anh trước đi."

Mèo sư tử lùi lại một bước: "Cậu trước đi."

Mèo tam thể cũng lùi lại một bước: "Anh trước đi."

Hai con mèo lùi dần ra sau, không biết ai vô tình chạm vào cửa gỗ của ký túc xá, cửa cũ phát ra tiếng kẽo kẹt. Âm thanh này không nhỏ nên khiến Chu Kỳ, người đang đeo tai nghe, giật mình nhìn về phía cửa.

Chu Kỳ tháo tai nghe ra, ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa, cậu ta thấy mèo tam thể và mèo sư tử.

Mèo tam thể - đang cứng người đứng trước cửa ký túc xá, bị thần y mèo nhanh tay túm lấy và kéo vào trong, được thần y mèo vui vẻ ôm vào lòng đặt lên bàn học.

Mười phút sau.

"Meo meo meo~"

"Miêu miêu miêu~"

Mọi người đều biết chỉ cần có một con mèo xuất hiện trong ký túc xá, bốn phía sẽ vang lên những tiếng kêu meo meo nhưng không hề có một tiếng nào là của mèo kêu.

Tại phòng 609 của tòa ký túc xá số 4, cả đám nam sinh đều chụm lại trước bàn học của Chu Kỳ, miệng giả vờ kêu meo meo, chen chúc nhau để trêu đùa con mèo tam thể đẹp đẽ trên bàn học.

Mèo tam thể với bộ lông mềm mại và cái đuôi xù lên đi qua đi lại trước bàn học, thỉnh thoảng cúi đầu dùng móng vuốt lật trang sách. Những đệm thịt màu hồng thỉnh thoảng lại lóe lên, như ẩn như hiện.

"Meo meo, lại đây, nhìn này, nhìn này_____ "

"Gì mà meo meo, nó có tên mà, gọi là Tiểu Hoa được không? Lại đây, Tiểu Hoa lại đây, anh mở hộp đồ ăn cho mày...."

"Đợi anh lấy hộp đồ ăn đắt nhất cho mày, đúng rồi, hộp cá ngừ đại dương kia......"

Sinh viên chuyên ngành thú y hầu hết đều không có sức kháng cự trước những con mèo lông mượt, huống chi là một con mèo tam thể hiếm có đẹp như vậy. Cho dù mèo tam thể chỉ đi lại trên bàn học, lật sách mà chẳng thèm nhìn đến bọn họ thì cũng đủ làm đám nam sinh mê mẩn đến mức tim đập loạn nhịp.

Mèo tam thể ngẩng đầu lên, đám bạn cùng phòng say mê nhìn, lập tức rút ra hộp đồ ăn mèo mà Chu Kỳ tích trữ - chọn đúng loại nhập khẩu đắt nhất, thành tâm đặt trước mặt mèo tam thể.

Hộp đồ ăn cá ngừ đại dương được mở ra, mèo tam thể liếc mắt nhìn qua, không mấy hứng thú quay đầu đi. Cậu đưa hai móng vuốt lên ấn vào đầu của Chu Kỳ, đôi mắt tròn xoe lấp lánh nhìn chằm chằm vào cậu ta.

Ninh Kỵ cố gắng dùng ý nghĩ để truyền đạt cho con mèo tam thể - oan có đầu nợ có chủ, người trước mặt mới là thủ phạm gây ra sự cố, nhanh chóng nhận thức sự thật để cậu quay lại đi.

Một người một mèo đối diện nhìn nhau vài giây.

Từ phía xa, mèo sư tử nhìn thấy, khóe miệng giật giật, có chút không hiểu tại sao Ninh Kỵ lại dùng hai móng vuốt ấn vào đầu của Chu Kỳ.

Chu Kỳ cũng không hiểu.

Đầu của cậu ta bị hai móng vuốt ấn xuống, suýt nữa bị mèo tam thể leo lên đầu. Cậu ta hơi ngạc nhiên một chút rồi ngay lập tức cười tươi khen mèo tam thể dễ thương.

Mèo tam thể: "....."

Thôi, cũng chẳng có tác dụng gì.

Mèo tam thể vung một móng vuốt đánh lệch đầu của Chu Kỳ, cậu định nhảy lên ghế nhưng không ngờ lại bị ôm lại, đặt lên bàn học. Một đám đàn ông cao to cầm hộp đồ ăn mèo vừa kêu meo meo vừa dụ dỗ cậu ăn đồ ăn.

Ninh Kỵ nhìn hộp đồ ăn mèo trước mặt với vẻ chán ghét, dùng móng vuốt đẩy nó sang một bên, thể hiện sự phản kháng rõ ràng rồi gầm gừ với đám đàn ông này.

Bạn cùng phòng của Chu Kỳ ôm ngực nói: "Trời ơi, dễ thương quá____"

"Như một chiếc bánh kem nhỏ."

Mèo sư tử đứng trên cái vali, cười khúc khích, thầm nghĩ câu này chắc chắn sẽ làm Ninh Kỵ tức điên - chẳng ai hiểu Ninh Kỵ hơn hắn.

Người này ghét nhất là bị nói là dễ thương.

Ai dám nói chắc chắn sẽ bị ăn đòn.

Bình Luận (0)
Comment