Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 40

 "Có người từng nói rồi."

Hình như Ninh Kỵ nhớ ra chuyện gì đó, cậu khẽ nhăn mũi, trông có vẻ không vui cho lắm.

Yến Tùy vốn đang cười, động tác véo mũi cậu cũng khựng lại.

Hắn đúng là đáng bị đánh___ hắn rất thích trêu Ninh Kỵ nhưng nếu thật sự có người từng nói Ninh Kỵ đáng yêu muốn chết thì hắn lại thấy trong lòng khó chịu.

"Ai khen thế? Nam hay nữ?"

Ninh Kỵ không vui khi bị hỏi, cậu liếc xéo hắn: "Hỏi nhiều thế làm gì."

Yến Tùy: "Cậu cũng có thể hỏi tôi mà."

Ninh Kỵ đẩy hắn ra, lẩm bẩm: "Ai thèm hỏi anh mấy chuyện này chứ?"

Một thằng con trai, đáng yêu với chả đáng yêu, kỳ lạ hết sức.

Ninh Kỵ tháo khăn quàng cổ, từ phòng khách đi vào phòng ngủ của phòng suite. Bức tường đầu giường là chất liệu mềm mại. Cậu ngửa người ngã xuống chiếc giường êm ái, ngáp một cái, bảo Yến Tùy đi tắm nhanh lên.

Dù có lì đến đâu thì bị giày vò đến tầm này, cậu cũng đã buồn ngủ đến mức đứng không vững được nữa rồi.

Nằm ườn trên giường, tay chân dang rộng, Ninh Kỵ giơ một ngón tay lên, giọng mũi pha chút buồn ngủ: "Anh đây ở lại với anh một tiếng nữa."

"Tắm xong, nếu anh còn thấy buồn thì anh đây sẽ ngồi trò chuyện với anh một tiếng rồi đi ngủ, được chưa."

Yến Tùy gấp khăn quàng cổ mà Ninh Kỵ tiện tay để trên ghế sofa da lại, treo nó lên giá treo áo ở tiền sảnh. Nghe cậu nói vậy thì hắn hơi nhướng mày: "Thật không đấy?"

Chú mèo con cuộn tròn trong chăn: "Không lừa già dối trẻ đâu."

Yến Tùy: "Vậy nếu tôi khóc thì sao? Có thể dựa vào vai cậu để khóc không?"

Ninh Kỵ: "???"

Cậu mở mắt, bật dậy ngay lập tức, cẩn thận nhìn Yến Tùy rồi nói lắp bắp: "Thật sự muốn khóc à?"

Cậu vắt hết óc suy nghĩ, rặn mãi mới ra được một câu: "Đừng buồn nữa... vì mấy người đó mà khóc không đáng đâu..."

Rõ ràng nói chỉ ngồi trò chuyện một tiếng rồi đi ngủ. Vậy mà chỉ vì một câu nói của người kia, cậu lại bắt đầu ngồi trên giường vò đầu bứt tai, tha thiết nhìn hắn: "Anh thật sự định khóc à? Đừng khóc mà."

Với kinh nghiệm dỗ người nghèo nàn của Ninh Kỵ, cậu chỉ có thể lặp đi lặp lại đúng một câu: Đừng khóc mà.

Dỗ mãi mới đẩy được Yến Tùy đi tắm, Ninh Kỵ nằm sấp trên gối, điên cuồng tìm kiếm trên mạng mấy lời an ủi bạn bè bỏ nhà ra đi.

Yến Tùy tắm xong, mặc áo choàng ngủ đen bước ra thì nghe Ninh Kỵ nói với hắn: "Đừng buồn nữa, anh nghĩ đến ông nội của anh đi... ông ấy không muốn thấy anh buồn đến thế đâu."

Yến Tùy chớp chớp mắt rồi đột nhiên bật cười. Hắn thầm nghĩ nếu ông nội thật sự còn sống, sợ là việc đầu tiên ông làm sẽ là vung gậy đánh cho hắn một trận.

Không học cái gì cho đàng hoàng, toàn đi học mấy trò lừa đảo gạt người.

Nhưng mà trên đời này cũng chỉ có chú mèo nhỏ tốt bụng và mềm lòng nhất mới bị hắn lừa như vậy thôi.

Yến Tùy ngồi lên giường của Ninh Kỵ: "Tối nay ngủ cùng được không?"

Ninh Kỵ sững người: "Hả?"

Yến Tùy đã rất tự nhiên vén chăn lên nằm xuống, quay đầu nhìn cậu: "Trò chuyện đêm khuya đấy mà, không phải cậu bảo là sẽ nói chuyện trong vòng một tiếng với tôi sao?"

Ninh Kỵ ngơ ngác: "Trên cùng một cái giường á?"

Yến Tùy kéo chăn, thản nhiên đáp: "Ừm, trò chuyện đêm khuya nào chẳng thế."

"Không phải, ký túc xá mấy anh tán gẫu cũng phải chui vào chăn của người khác à?" Ninh Kỵ trông như vừa được mở mang tầm mắt.

Trước đây khi còn ở ký túc xá, cậu với mấy người Cao Tinh thỉnh thoảng cũng có 'trò chuyện đêm khuya' nhưng toàn là ai nằm trên giường người nấy, chưa từng thấy ai nói chuyện mà lại chui vào chăn của người khác cả.

Thế mà Yến Tùy không chỉ chui vào chăn mà còn tiện tay ôm eo cậu như ôm một con búp bê khổng lồ. Hắn ôm chặt cậu trong lòng, miệng thì bảo trái tim bị tan vỡ thành từng mảnh từng mảnh, ngực lạnh lẽo vì bị gió lùa nên phải ôm người để bịt gió.

Ninh Kỵ không nhịn được bật cười, cậu đá hắn một cái: "Thần kinh à, tưởng tôi mới được ba tuổi chắc?"

Yến Tùy co cái chân dài lại, khéo léo dùng đầu gối kẹp lấy cái chân đang đá tới. Hắn vươn tay tắt đèn ngủ màu vàng nhạt ở đầu giường, giọng lười biếng gọi Ninh Kỵ là 'anh', còn kéo dài âm cuối.

"Ninh Kỵ, anh Ninh à, cho người vô gia cư đau khổ này tá túc một đêm được không?"

Ninh Kỵ mềm lòng lắm, huống hồ lúc này còn nghe thấy Yến Tùy gọi cậu là 'anh'. Mặt của cậu cố tỏ ra nghiêm túc nhưng cái chân đá người đã thả xuống, ngoan ngoãn bị cặp chân dài khỏe mạnh của đối phương giữ chặt.

Đó là Yến Tùy đấy!

Là Yến Tùy mà lại gọi cậu là 'anh'! Giá trị cỡ nào cơ chứ!

Ninh Kỵ chần chừ giãy vài cái chẳng có tí lực nào, miệng thì lẩm bẩm chỉ lần này thôi đấy rồi đưa tay kéo chăn trùm lên mắt Yến Tùy.

Vành tai của cậu hơi đỏ lên, cậu nói một cách cực kỳ ngầu lòi: "Có thể tựa vào lòng ngực của anh đây để chữa lành vết thương."

Dưới chăn, ngực của Yến Tùy rung lên vì cười. Hắn cố nhịn để không phát ra tiếng___ nếu mà bật cười thành tiếng thật thì chắc chắn sẽ bị con mèo nhỏ đang xù lông vì thẹn quá hóa giận này đá văng xuống giường.

Ninh Kỵ cảm giác lồng ngực của mình bị một luồng hơi ấm nóng và ẩm ướt phả vào.

Yến Tùy nói khẽ: "Được thôi."

Ban đầu Ninh Kỵ thấy ngứa ngứa vì hơi thở nóng ẩm phả vào ngực, muốn lùi lại phía sau. Tuy nhiên, khi nghe người đang 'tổn thương là Yến Tùy nói vậy, cậu ngay lập tức kiềm chế hành động đang định làm lại.

Thậm chí còn ưỡn ngực ra, để Yến Tùy có thể vùi đầu vào ngực mình mà khóc thút thít.

Ninh Kỵ vẫn giữ vẻ cool ngầu: "Anh cứ thoải mái đi, tôi không thấy đâu."

Cậu bổ sung thêm: "Cũng không cần lo làm ướt áo của tôi."

Hơi thở của Yến Tùy ngày càng nóng rực, giọng nói thì khàn khàn mang theo chút gợi cảm___ "Ướt áo thật cũng không sao à?"

Tư thế lúc này đúng là quá thuận lợi, gần như chẳng cần cúi đầu cũng có thể ngậm lấy, cắn nhẹ rồi m.út làm ướt sũng cả lớp áo mỏng.

Chắc Ninh Kỵ sẽ bật ra tiếng nhỉ.

Sẽ khóc chứ?

Hay đến cả tiếng cũng không kêu nổi? Chỉ có thể thở hổn hển, cố gắng bật ra vài tiếng khóc nghẹn ngào và đứt đoạn từ cổ họng.

Ninh Kỵ vốn cũng rất ít khi tự làm mấy chuyện kiểu đó. Liệu cậu có chịu nổi kiểu k*ch th*ch như thế không, kiểu cắn nhẹ, kéo nhẹ phần nhạy cảm kia ấy?

Có khi chỉ mới làm một chút thôi đã không chịu nổi rồi.

Yến Tùy không biết Ninh Kỵ có chịu nổi hay không, hắn chỉ biết bản thân đã không chịu nổi nữa rồi. Hơi thở của hắn càng lúc càng nặng nề.

"..."

Chăn đột nhiên bị tung lên. Ninh Kỵ 'ngầu lòi' nhìn Yến Tùy hất chăn đứng dậy, bước nhanh vào phòng vệ sinh.

Ninh Kỵ: "?"

Cậu cúi đầu nhìn, cẩn thận kéo áo ngủ trước ngực ra, phát hiện có một vết ướt nhỏ xíu trước ngực.

Không nhìn kỹ thì gần như chẳng thấy gì, chắc chỉ bằng nửa móng tay.

Xem ra là buồn quá nên đã khóc thật rồi.

Ninh Kỵ hiểu ra, ngẩng đầu lên, thở dài đầy cảm khái____ da mặt của Yến Tùy vẫn còn mỏng quá, cuối cùng cũng không tựa vào ngực cậu để khóc.

Trong phòng tắm, Yến Tùy hơi ngửa đầu ra sau, thở ra những hơi nóng mơ hồ, hai bên má và cổ đỏ ửng cả lên, tay không ngừng hoạt động.

Hắn bị trí tưởng tượng mãnh liệt trong đầu k*ch th*ch đến mức cả người như phát sốt, cảm giác chưa từng có này đang xông thẳng lên khiến hắn sắp phát điên.

Qua một lúc lâu, trong phòng tắm lại vang lên tiếng nước chảy.

Ninh Kỵ gần như thức trắng cả đêm, mắt díp lại. Cậu nằm bò trên gối, cố gắng chống chọi với cơn buồn ngủ. Cậu mơ màng nghĩ: Yến đại thiếu gia đúng là kỹ tính thật.

Khóc đến mức mặt mũi lem nhem còn phải đi tắm nữa.

Đầu của cậu gật gù như con mèo nhỏ, ngả bên này ngả bên kia, chốc lát sau đã ngủ say trên gối.

...

"Sao đêm qua lại báo tên tôi để nhận phòng vậy? Có chuyện gì xảy ra à?"

Buổi trưa hôm sau, trước tấm kính lớn sát sàn của phòng suite, Yến Tùy mới vừa thức dậy. Hắn khoác áo choàng ngủ, giọng vẫn còn khàn khàn, lười biếng nói: "Không có gì, Yến Khải Hàn khóa thẻ của tôi thôi."

Ở đầu dây bên kia, Tề Lan nói: "Lúc cậu vừa dậy là tôi đã nghe rồi. Trong giới toàn tin đồn về cậu, nói cậu làm Yến Khải Hàn tức đến nhập viện đấy."

Yến Tùy: "Tin lan nhanh đấy chứ."

Yến Tùy: "Tôi còn phải ở khách sạn vài ngày, ghi vào sổ nợ của cậu nhé."

Tề Lan bật cười: "Thôi đi ông, đừng có diễn với tôi. Yến Khải Hàn khóa thẻ với cậu thì có ích gì, sau này cậu định làm sao?"

Mấy người thân thiết với Yến Tùy đều biết rõ bản lĩnh của hắn.

Yến Tùy nghiêng đầu, nhìn qua lớp kính cách âm ngoài ban công về phía căn phòng ngủ nơi thiếu niên vẫn còn đang ngủ. Hắn nói với giọng nhàn nhã: "Làm sao à? Ăn bám thôi."

Tề Lan: "?"

Giọng của Yến Tùy đầy vui vẻ: "Tiểu Ninh nói sẽ nuôi tôi mà."

Tề Lan: "..."

Yến Tùy: "Tối qua cậu ấy đưa thẳng thẻ ngân hàng của mình cho tôi đấy."

Tề Lan: "...? Không, tôi hỏi cậu định tính thế nào về sau cơ mà."

Yến Tùy bình tĩnh nói: "Sau này thì giặt giũ, nấu ăn, dọn dẹp cho Tiểu Ninh, làm người chồng nội trợ. Cậu biết đấy, thời buổi bây giờ không phải ai cũng ăn bám được đâu."

Tề Lan: "Biến đi, cậu với Tiểu Ninh còn chưa yêu nhau đâu, ăn bám cái rắm ấy."

Yến Tùy hơi nhướng mày không phục: "Sao cậu biết bọn tôi chưa yêu nhau?"

Tề Lan: "Phòng hạng thương gia có giường đôi đó. Nếu cậu với Tiểu Ninh yêu nhau thật thì cậu còn đặt phòng suite hai giường đơn làm gì?"

Lúc ốm thì đã cầm thú lắm rồi, còn giả vờ phát bệnh để được ôm ôm sờ sờ Tiểu Ninh. Nếu thật sự yêu nhau rồi thì làm gì có chuyện đặt phòng hai giường?

Tiếng trò chuyện bị cửa kính ngăn cách của ban công chặn lại, trong phòng ngủ không nghe thấy gì, chỉ có thể thấy Yến Tùy mặc áo choàng ngủ màu đen đang ngồi trên ghế ban công gọi điện thoại.

Ninh Kỵ vừa tỉnh ngủ, vẫn còn lim dim. Cậu nằm trên giường thêm một lúc. Đợi cho hết cảm giác khó chịu sau khi ngủ dậy, cậu mới với tay lấy điện thoại gọi một suất đồ ăn ngoài.

Khi Yến Tùy gọi điện thoại xong thì Ninh Kỵ đã đi dép lê, mang cái đầu tóc bù xù rối tung đặt đồ ăn lên bàn trà trong phòng khách và bảo hắn ra ăn sáng.

Ninh Kỵ vào phòng tắm rửa mặt. Đối mặt với một đống lớn các loại mẫu thử hàng hiệu trong phòng tắm, cậu nghiên cứu một hồi mới vất vả tìm được kem đánh răng.

Sau khi rửa mặt xong, cậu vò mái tóc rối tung của mình. Vài lọn tóc con dựng lên như sợi râu mèo, ép thế nào cũng không xuống, Ninh Kỵ cũng mặc kệ.

Trên bàn trà trong phòng khách, nắp cháo nóng đã được mở ra, nước chấm cho hai xửng bánh bao cũng đã được chuẩn bị sẵn, vậy mà Yến Tùy vẫn chưa động đũa. Thấy cậu đi ra thì hắn đưa ly sữa đậu nành đã cắm ống hút qua cho cậu.

Ninh Kỵ nhận lấy sữa đậu: "Sao anh không ăn trước đi?"

Yến Tùy thản nhiên chọc ống hút vào ly của mình: "Đợi cậu đấy, đã ăn bám thì phải có dáng vẻ của ăn bám chứ."

Ninh Kỵ bị chọc cười: "Biến đi."

Chưa từng thấy ai ăn bám mà ăn bánh bao, uống sữa đậu với cháo trắng cả.

Yến Tùy: "Tôi không đùa đâu, trên mạng toàn nói thế."

Ninh Kỵ gắp một cái bánh bao nhét vào miệng, cậu nói không rõ: "Nhảm nhí."

Yến Tùy: "Trên mạng còn bảo đàn ông ăn bám thì phải nấu nướng cho người bao nuôi mình."

Ninh Kỵ: "Không phải trước đây anh vẫn hay nấu cơm cho tôi à?"

Yến Tùy: "Không giống."

Ninh Kỵ: "Vậy khác chỗ nào?"

Yến Tùy ngả người ra sofa, giọng đầy chân thành: "Trên mạng nói khi nấu cơm, đàn ông ăn bám phải đeo tạp dề."

Ninh Kỵ: "? Anh nấu cơm cũng đeo tạp dề còn gì."

Yến Tùy nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng: "Bọn họ nói không được mặc gì ở bên trong, nấu xong thì phải chờ người bao nuôi tan làm về nhà."

Ninh Kỵ đang uống sữa đậu nành bị sặc mấy ngụm. Khuôn mặt của cậu đỏ bừng, cậu kinh hãi nhìn Yến Tùy.

Yến Tùy ra vẻ vô hại: "Còn phải tập thể hình nữa, tốt nhất là làm cho tạp dề căng phồng, như vậy sờ vào mới thích."

"Càng có cảm giác người chồng thì người bao nuôi càng thích."

Cả khuôn mặt của Ninh Kỵ đỏ rực, cậu cầm ly sữa đậu nành nói: "Mẹ nó, anh đang nói cái gì vậy hả?"

Yến Tùy chớp mắt: "Cậu thấy cơ ngực của tôi có cần tập thêm không?"

Ninh Kỵ vô thức liếc nhìn phần ngực rắn chắc căng dưới lớp áo choàng đen, bật thốt lên: "To thế còn tập gì nữa?"

Bình Luận (0)
Comment