Vì Sinh Tồn, Meo Meo Quyết Định

Chương 41

"Rất to à?"

"Tôi thấy cũng bình thường thôi."

"Cậu muốn sờ thử không?"

Ánh mắt của Yến Tùy càng thêm ý cười, cố ý hỏi người đang đỏ bừng mặt vì xấu hổ là Ninh Kỵ.

Ninh Kỵ cố gắng cứu vớt người anh em thân thiết trắng tay đang đi lạc đường đời của mình: "Tối qua anh lại xem cái gì linh tinh vậy?"

Yến Tùy đầy hứng thú nói: "Đọc tiểu thuyết, , , ."

Ninh Kỵ: "Bộ não của anh bị hỏng là tại mấy thứ này đấy."

Yến Tùy không hề thừa nhận đầu óc của mình bị mấy thứ đó làm hỏng. Hắn còn đang tính để Ninh Kỵ nếm thử phúc lợi của nam chính trong .

Ninh Kỵ quay đầu đi, kiên quyết chính trực: "Không sờ."

Nhưng hai phút sau, cậu lại quay đầu, len lén liếc nhìn lồng ngực của Yến Tùy. Trong giọng nói của cậu mang theo chút ganh tị, cậu lẩm bẩm: "Sao anh tập được to vậy..."

Ninh Kỵ cũng có sáu múi bụng rắn chắc và tuyến nhân ngư rõ nét nhưng cậu thuộc kiểu cơ mảnh, vóc dáng điển hình của người cơ bắp mỏng. Làn da trắng lạnh càng khiến khí chất thiếu niên thêm đậm nét hơn.

Chưa thể xem là hoàn toàn trưởng thành.

Trong mắt Ninh Kỵ, vóc dáng như Yến Tùy mới là dáng người trưởng thành đích thực của nam giới: vai rộng, dáng người hình tam giác ngược, cơ bụng và cơ ngực vừa phải. Cởi áo có cơ, mặc đồ vẫn gọn gàng, đủ sức nâng đỡ cả vest lẫn quần tây, khí chất chững chạc toát ra rõ rệt.

Cho dù bây giờ khoác áo choàng ngủ đen, chỉ lộ ra một phần ngực thì vẫn có thể nhìn ra cơ bắp mượt mà bên trong.

Nuốt xuống chiếc bánh bao nhỏ cuối cùng, Ninh Kỵ vừa hút sữa đậu nành vừa hỏi: "Tối nay anh có đến nhà tôi ăn cơm không?"

Ninh Kỵ: "Cha tôi nấu ăn rất ngon đó."

Yến Tùy sững người, im lặng một lúc rồi nói: "Thôi, tôi đưa cậu về đến dưới lầu là được rồi."

Ninh Kỵ cau mày, tỏ vẻ không vui: "Không phải chứ, đã đến dưới nhà rồi, sao lại không lên ăn cơm?"

"Trước đây tôi bị gãy xương, anh đã chăm tôi vất vả như vậy. Mẹ tôi vẫn luôn muốn mời anh ăn một bữa cơm đấy. Nếu tối nay anh tới ăn tối thì bà ấy nhất định sẽ rất vui."

Hình như nghĩ đến điều gì, Ninh Kỵ nghiêng người lại gần Yến Tùy. Cậu ngồi sát bên cạnh hắn, đầu gối chạm vào đầu gối, hai mắt sáng rực: "Đừng lo, mẹ và cha tôi đều là người rất tốt bụng, dễ nói chuyện lắm."

Ánh mắt của Yến Tùy dừng trên chiếc đũa dùng một lần bị bẻ đôi, giọng nói trầm xuống: "Tôi biết."

Hắn biết cha mẹ của Ninh Kỵ chắc chắn là những người rất tốt, rất hiền hậu, bởi vì chỉ có cha mẹ tốt mới có thể dạy nên một đứa trẻ tốt bụng như Ninh Kỵ.

Nhưng nếu tối nay hắn đến nhà Ninh Kỵ làm khách, cậu sẽ giới thiệu hắn với cha mẹ cậu như thế nào đây?

Một người bạn nam cãi nhau với cha và mẹ kế nên bỏ nhà ra đi?

Thậm chí, một người bạn đồng giới như vậy về sau còn muốn ở bên con trai họ.

Một người như vậy làm sao có thể khiến cha mẹ của Ninh Kỵ yên tâm giao phó con trai mình được?

Sắc mặt của Yến Tùy thay đổi vài lần rồi lại trở về bình thường khi ngẩng đầu lên. Sau một hồi yên lặng, hắn nói: "Để lần sau đi."

"Lần sau nhé, chờ khi nào chính thức một chút, tôi sẽ đến thăm bác trai bác gái."

"Ừm." Ninh Kỵ chỉ nghĩ Yến Tùy sinh ra trong gia đình giàu có nên coi trọng lễ nghi, đến thăm cha mẹ bạn cũng phải chọn thời điểm chính thức.

Cậu gãi gãi mặt___ trước kia khi đến nhà bạn chơi, đa phần là để chơi game hoặc rủ nhau đi đánh bóng rổ.

Có lúc ôm quả bóng rổ đứng ngoài gọi một tiếng là người đã ra rồi. Đánh bóng xong, trời tối ghé vào ăn bữa cơm cũng là chuyện quá đỗi bình thường.

Chứ đâu có giống Yến Tùy, đi thăm nhà cũng phải chọn thời gian chính thức.

Hôm kết thúc lịch nghỉ Tết Dương lịch, Ninh Kỵ không đi cùng chuyến máy bay với Yến Tùy để quay lại đại học A.

Yến Tùy nói hắn có việc cần xử lý ở thành phố A. Hắn tranh thủ tối cuối cùng của kỳ nghỉ đưa hai chú mèo nhỏ về lại thành phố A.

Ninh Kỵ không mảy may nghi ngờ, chỉ nghĩ là Yến Tùy thực sự có việc nên phải về trước.

Cậu không hề biết rằng rạng sáng hôm đó, sau khi Yến Tùy đưa hai con mèo nhỏ về nhà, cho chúng ăn hạt và mở đồ hộp xong, hắn cứ thế ngồi trên sofa đung đưa cây gậy trêu mèo, ngẩn người nhìn ra khung cảnh đêm ngoài cửa sổ sát đất.

Cha mẹ của Ninh Kỵ rất thương yêu con, cho dù cậu đi chuyến bay nào thì cũng sẽ tới sân bay tiễn cậu.

Chàng trai ngồi trên ghế sofa, gậy trêu mèo chầm chậm buông xuống thảm, hàng mi cũng theo đó rũ xuống.

Một chú mèo hoang đã lang thang quá lâu, khi nhìn thấy chú mèo nhỏ mình thích được người lớn trong nhà che chở, yêu thương, sống vô lo vô nghĩ___ cảm giác đầu tiên nảy sinh không phải là ngưỡng mộ mà là tự ti.

Hắn sợ khi đi cùng chuyến bay với Ninh Kỵ sẽ gặp cha mẹ cậu và rồi Ninh Kỵ sẽ không tránh khỏi việc phải giới thiệu hắn với họ.

Nhưng hiện tại, hắn thực sự chẳng có gì ra hồn, cũng chẳng thể để lại ấn tượng tốt đẹp nào với cha mẹ của Ninh Kỵ.

Hắn muốn đợi đến một ngày bản thân đạt được thành công theo tiêu chuẩn của thế gian, rồi lại lấy hình ảnh đáng tin cậy để xuất hiện trước mặt cha mẹ Ninh Kỵ.

Người trên ghế sofa từ từ ngả lưng ra sau, một hơi thở nặng nề ép ra từ lồng ngực, hai mắt từ từ nhắm lại.

Yến Tùy biết suy nghĩ này của mình quá rối rắm, rối đến mức khiến người khác vừa cười vừa khóc, còn hắn thì vẫn day dứt trong lòng. Điều hắn bận tâm và để ý với người ngoài có lẽ cũng chẳng quan trọng gì.

Nhưng với một người trẻ hơn hai mươi tuổi, đó là điều hết sức bình thường___ vì yêu nên lo lắng, vì yêu nên sợ hãi.

...

"Em út, cái ghế này hỏng rồi, bên cạnh Tào Tả còn có chỗ kìa."

Giảng đường ở đại học A là kiểu bậc thang. Tiết học cuối cùng là môn Luật vật quyền của năm hai, lớp học đông nghịt người.

Đám người Cao Tinh đã tranh thủ giữ chỗ trước cho Ninh Kỵ nhưng vì ghế hỏng nên cậu phải ra ngồi ở hai hàng ghế đầu.

Tào Tả là bạn cùng phòng với Yến Tùy, hai tháng nay chơi với Ninh Kỵ cũng ổn. Cậu ta thấy Ninh Kỵ nhìn sang thì vui vẻ vẫy tay ra hiệu bên cạnh còn chỗ.

Ninh Kỵ ngồi cạnh Tào Tả, chào hỏi những bạn cùng phòng khác của Yến Tùy. Tào Tả cười tươi nói với cậu: "Anh Tùy không chọn môn này, anh ấy đặc biệt nhắn tôi giúp cậu giữ chỗ tiết cuối."

Môn Luật vật quyền là môn tự chọn, thi kín nên buổi học cuối cùng có nhiều khả năng giáo viên sẽ khoanh vùng mấy chỗ quan trọng sẽ có trong đề thi.

Ninh Kỵ cười nhẹ: "Cảm ơn nhé."

Giáo viên môn tự chọn vẫn chưa đến, trong lớp ồn ào náo nhiệt. Tào Tả và Ninh Kỵ nói chuyện khá hợp nhau. Thấy giáo viên mãi chưa đến, cậu ta nói đùa: "Sau này không biết anh Tùy định đi du học ở đâu nhỉ?"

Ninh Kỵ: "Hả?"

Ninh Kỵ tưởng mình nghe nhầm, quay lại hỏi: "Gì cơ?"

Tào Tả đùa: "Du học ấy. Dạo trước có mấy đêm nói chuyện trong ký túc xá, tụi tôi hỏi anh Tùy, với thân phận của anh ấy thì có phải sẽ thừa kế sự nghiệp, còn trẻ đã phải làm CEO không, anh Tùy bảo không."

"Anh ấy nói sau này sẽ đi du học, hồi đó chưa chọn được nước nào."

"Nhưng nửa năm gần đây hình như không nghe anh ấy nhắc nữa, cũng không rõ cuối cùng sẽ đi nước nào..."

Giáo sư bước vào lớp đúng giờ, tay cầm giáo án, lớp học dần yên ắng. Ông mở giáo án và slide trình chiếu: "Đã lâu rồi không gặp các bạn, hôm nay là tiết học cuối..."

Tiếng nói của giáo viên trên bục giảng không lọt vào tai Ninh Kỵ.

Cậu sững người, một lúc lâu mới ngẩn ngơ hỏi: "Du học? Yến Tùy đi du học? Sao tôi chưa từng nghe anh ấy nói qua?"

Tào Tả cũng ngạc nhiên, cậu ta hơi sửng sốt: "Cậu không nghe anh Tùy nói à? Mùa hè năm nay anh ấy đã bắt đầu ôn thi GRE rồi, trước đó đã tham gia thi CAF, đăng bài nghiên cứu cũng là để chuẩn bị đi nước ngoài."

Ninh Kỵ vẫn bối rối, ngơ ngác không biết nói gì.

Giọng của Tào Tả nhỏ dần, cậu ta thấy hơi ngại ngùng: "Cậu chẳng nghe gì hết à? Có thể anh Tùy muốn chọn lúc thích hợp mới nói với cậu..."

Ninh Kỵ không nói gì, đôi môi mỏng mím lại, cậu lật sách ra xem, một lúc lâu mới khe khẽ nói: "Có thể là vậy."

Tào Tả ngượng ngùng dừng lại, cẩn thận nhìn sắc mặt Ninh Kỵ, trong lòng bắt đầu nghĩ Yến Tùy xử lý chuyện này có phần không được tử tế cho lắm.

_____Mấy tháng qua ai mà chẳng biết hai người này gần nhau thế nào, đi học cùng nhau, tan học cùng nhau. Quan hệ từ nước sôi lửa bỏng đến dần dần thân thiết không rời, trông còn thân hơn cả bạn cùng phòng, gần như đã thành đôi bạn chí cốt.

Vậy mà ai ngờ chuyện quan trọng như đi du học lại không nói với bạn chí cốt, làm cho bạn thân không biết gì cả.

Cả tiết học trôi qua, bên tai Ninh Kỵ cứ vang lên tiếng ong ong. Đầu óc của cậu nghe giáo viên giảng bài trên bục giảng trong khi tay thì ghi chép các điểm trọng tâm cho kỳ thi.

Hết giờ, điện thoại của Ninh Kỵ rung lên hai lần.

Y: Chuyển tiếp link .

Y: Hôm nay uống món canh này được không ^_^

Ninh Kỵ nhìn tin nhắn, không trả lời. Cậu khoá màn hình, úp điện thoại xuống bàn, mắt nhíu lại, môi mím chặt.

Cậu biết Tào Tả bên cạnh cứ thoáng nhìn mình suốt tiết, muốn nói mà ngập ngừng, hình như có chút lo lắng.

Ninh Kỳ không có ý trách Tào Tả. Đến khi kết thúc tiết học tự chọn cuối cùng của môn Luật vật quyền, cậu thậm chí cũng không còn ý trách Yến Tùy nữa.

Cậu dựa vào ghế, quay đầu nhìn ra cửa sổ đầy tuyết rơi___ cậu chỉ đang trách bản thân, trách bản thân tự tưởng tượng, tự cho là quan hệ với Yến đại thiếu gia rất tốt, rất thân thiết.

Cùng ăn cùng ở lâu như vậy, cuối cùng tin đi du học lại phải nghe từ người khác.

Ninh Kỵ thấy mình thật nực cười.

Cậu chạy tới làm bạn chí cốt với Yến đại thiếu gia, còn lấy tiền sinh hoạt của mình giúp Yến Tùy.

Nhìn đi nhìn lại thì cũng chỉ bằng một bữa ăn của đại thiếu gia thôi, người ta có màng đến mấy đồng tiền nhỏ nhoi của cậu đâu?

Yến Tùy tiện tay gọi một cuộc điện thoại cho bạn là có thể trực tiếp ở trong căn phòng suite sang trọng nhất, cần gì phải để ý tới một tên nhỏ bé như cậu?

Ninh Kỵ khẽ cười nhạo, từ từ nằm úp mặt lên bàn, nhắm mắt, dồn hết nỗi uất ức trong lòng xuống dưới.

12 giờ trưa, tiếng chuông tan học vang lên, sinh viên ùn ùn ra khỏi giảng đường, cầu thang nghịt người.

Bên ngoài giảng đường bậc thang, một chàng trai đeo túi đeo chéo, tay nhét túi đứng đợi ai đó.

Nhìn thấy Ninh Kỵ mặc áo khoác phao màu trắng kem, hắn bước tới vài bước, cười nói: "Sao không xem điện thoại vậy..."

Chưa kịp nói hết câu, Ninh Kỵ đã lướt qua hắn, không thèm ngoảnh mặt nhìn.

Yến Tùy sững người.

Hắn khựng lại một lúc rồi nhanh bước theo kịp. Hắn vẫn cười, chỉ là giọng nhỏ hơn một chút:
"Sao vậy, giận rồi à? Vậy từ nay tôi không gửi mấy thứ đó nữa nhé..."

Yến Tùy tưởng Ninh Kỵ giận vì hắn suốt ngày gửi mấy cái tin về ăn bám.

Hắn lại nhẹ nhàng nói với Ninh Kỵ: "Tôi thật sự không gửi nữa, trưa nay đi ăn cơm niêu bên căng tin số 2 nhé? Hôm qua cậu cũng bảo muốn ăn mà."

Ninh Kỵ mặc áo phao cuối cùng cũng quay đầu nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Tôi ăn cùng đám Cao Tinh rồi."

"Thanh toán thân mật vẫn bật đấy, anh muốn ăn gì thì tự gọi đi."

Cách đó không xa, Cao Tinh cùng mọi người đang đợi Ninh Kỵ ở cửa lớp. Thấy cậu bước ra, cậu ta vui vẻ gọi: "Đi thôi, đi ăn nào."

Nhìn thấy Yến Tùy, Cao Tinh lại cười nói: "Hiếm khi thấy mấy cậu buổi chiều không có tiết mà vẫn ở lại ăn ở trường. Bọn tôi chuẩn bị đi ăn lẩu cay, đi chung không?"

Hỏi vậy thôi chứ Cao Tinh cũng biết dạo này hai người này thân thiết như hình với bóng, chỉ là hỏi cho có chuyện để nói thôi.

Ninh Kỵ quay người, giọng lạnh lùng nói: "Anh ấy không đi."

Bình Luận (0)
Comment