Dưới quầy chọn món của hàng lẩu cay tê bốc ra khí lạnh, một hàng dài người đang xếp hàng chờ thanh toán.
"Shh, nóng quá nóng quá___"
Cao Tinh bưng một tô lẩu cay tê nghi ngút khói ngồi xuống, thổi thổi tay hai cái. Cậu ta nhìn Ninh Kỵ đang bẻ đôi đũa dùng một lần rồi hỏi: "Hai người cãi nhau à?"
Ninh Kỵ không nói gì, dùng đũa khuấy nhẹ tô lẩu cay tê trộn tương vừng, mãi một lúc sau mới ủ rũ đáp: "Không có ạ."
Cao Tinh gắp hai viên cá viên thả vào bát của cậu, "Tháng này lại mua giày bóng rổ mới à? Sao gọi ít đồ thế?"
Ninh Kỵ nhìn hai viên cá tròn vo trong bát, hơi nước bốc lên làm mắt cậu cay xè. Cậu vẫn ủ rũ nói: "Không mua ạ."
Chỉ là vô thức bắt đầu lo lắng tiền sinh hoạt của mình không đủ nuôi hai người nên chi tiêu cũng dè dặt hơn trước.
Giống như một chú mèo con xinh đẹp luôn lo lắng mình không nuôi nổi con mèo lớn lang thang ngoài đường, mỗi lần ăn pate đều sẽ lén chừa lại một ít giấu đi.
Ninh Kỵ liếc nhìn điện thoại, mở đến giao diện 'thanh toán thân mật', thấy hôm nay vẫn chưa có ghi nhận thanh toán nào.
Cậu mím môi, ngón tay lướt trên khung chat mấy lần, cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn. Cậu khoá màn hình rồi úp điện thoại xuống bàn.
Không ăn trưa thì thôi.
Liên quan gì đến cậu.
Cậu lo chuyện bao đồng làm gì.
...
Buổi chiều không có tiết, Ninh Kỵ đánh bóng rổ một lúc rất lâu.
Cậu quen biết rộng, tuỳ tiện gọi một tiếng là có người quen trên sân. Cậu đánh từ chiều đến hoàng hôn, có người trong đội bóng rổ cười bảo: "Tối tụ tập đi ăn không?"
Ninh Kỵ ngửa cổ tu một chai nước, "Đi chứ."
Vài nam sinh thân thiết hẹn nhau ra ngoài trường tìm một quán vỉa hè ăn cá nướng, vừa ăn vừa tán gẫu. Đang lúc cao hứng, họ gọi thêm hai két bia.
"Cậu còn chưa có bạn gái à? Không hợp lý nha, lần trước mới đánh có hai trận mà bên khán đài đã toàn là con gái quay video cậu. Có muốn tụi này giới thiệu cho cậu một cô không?"
"Bao nhiêu đàn em năm nhất hỏi xin WeChat của cậu đó, mà chưa được cậu đồng ý nên tụi này cũng ngại không dám đưa."
Ninh Kỵ liếc nhìn điện thoại, thanh toán thân mật vẫn không có gì. Cậu ngẩng đầu lên cười nhạt: "Thôi, chuyện đó để tuỳ duyên đi."
Đàn anh đưa bia cho cậu gật đầu cảm khái: "Cũng đúng... phải tìm người mình thích thật sự..."
8 giờ tối, tuyết rơi lất phất ở thành phố A cuối cùng cũng ngừng.
Khi tính tiền, Ninh Kỵ do dự một chút, cuối cùng vẫn gọi thêm một phần cháo niêu và bún xào. Cậu nói với ông chủ là gói mang về.
9 giờ rưỡi, Ninh Kỵ xách phần cháo và bún xào được gói kỹ đẩy cửa vào nhà, đèn phòng khách vẫn sáng.
Yến Tùy mặc đồ ở nhà màu xám nhạt, đang ngồi trên sofa chải lông cho mèo tam thể. Hắn nghe thấy tiếng động thì đứng dậy: "Cậu về rồi à?"
Y như một ông chồng ở nhà trông con đang đợi vợ đi tiệc về vậy.
Hắn rảo bước theo sau Ninh Kỵ, giọng nhẹ nhàng: "Sao cậu không trả lời tin nhắn?"
Ninh Kỵ mang một thân mùi rượu, không nói lời nào. Cậu thay giày xong thì đặt phần cháo và bún lên bàn ăn.
Cậu đi thẳng về phòng ngủ phụ, không quay đầu lại, giọng vẫn lạnh nhạt: "Điện thoại hết pin."
Yến Tùy khựng lại, lặng lẽ nhìn Ninh Kỵ không hề có ý định giao tiếp đi thẳng vào phòng ngủ phụ rồi đóng cửa lại.
Phòng khách trở nên yên tĩnh.
Sắc mặt của Yến Tùy hiếm khi hiện rõ vẻ bực bội. Ánh mắt của hắn dừng trên phần cháo niêu đặt trên bàn.
Hắn đã quá quen với kiểu thái độ này của Ninh Kỵ rồi___ hai năm cấp 3 và năm nhất đại học, khi Ninh Kỵ và hắn như nước với lửa, cậu đối xử với hắn y hệt thế này.
Khi Ninh Kỵ đối tốt với ai, cậu có thể khiến người ta vui phát điên nhưng khi cậu ghét một người, cậu cũng có thể khiến người ta buồn chết đi được.
Trong phòng ngủ phụ, Ninh Kỵ treo áo khoác phao lên, chỉ mặc một chiếc áo nỉ cổ tròn rộng rãi rồi ngồi trên ghế thất thần.
Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng gõ cửa phòng ngủ, người bên ngoài khẽ nói: "Ninh Kỵ, cậu ngủ chưa? Tôi nấu ít canh giải rượu, còn làm thêm một bát lê hấp đường phèn."
"..."
Ai thèm.
Ninh Kỵ ngồi trên ghế, mím môi, cúi đầu không lên tiếng.
Cậu chỉ uống có nửa lon bia, đâu cần đến mức uống canh giải rượu.
"Ninh Kỵ, mở cửa một chút được không? Canh sắp nguội rồi."
Người ngoài cửa chưa đi, vẫn nhẹ giọng gõ cửa, nói từng câu một: "Ninh Kỵ, cậu giận à?"
"..."
Ninh Kỵ nằm sấp lên bàn sách, buồn bực không nói một lời.
Cậu giận cái gì chứ?
Cậu có tư cách gì mà giận Yến đại thiếu gia chứ?
Cậu cùng lắm chỉ là một người bạn học chơi cùng mấy tháng với Yến Tùy thôi, thậm chí quan hệ còn chẳng bằng bạn cùng phòng.
Cậu có tư cách gì để giận?
Là chính cậu tự nâng bản thân lên quá cao, tự xem mình quá quan trọng, cứ đinh ninh cho rằng mình với Yến Tùy là anh em tốt.
Nếu không phải vì hai con mèo kia thì giữa hai người làm gì có mối liên hệ gì.
Người ta khách sáo vài câu, nói mấy lời xã giao, vậy mà cậu lại ngốc nghếch tin là thật.
Ninh Kỵ mạnh tay dụi hai con mắt đỏ ửng, cảm thấy bản thân thật ngốc. Giọng của cậu khàn khàn: "Đừng gõ nữa, tôi đau đầu, muốn ngủ rồi."
Ngoài cửa phòng, Yến Tùy – người đã gõ cửa một lúc lâu mà vẫn không được hồi âm – cuối cùng cũng dừng lại. Sau một hồi im lặng, hắn mới nhẹ giọng nói: "Được rồi. Nếu cậu thấy không khỏe thì gọi tôi nhé."
"Tôi để canh giải rượu cạnh lò vi sóng, nếu muốn uống thì hâm nóng khoảng một phút rưỡi ở mức công suất cao nhất. Hôm qua cậu có ho, tôi để lê hấp đường phèn trong nồi hầm, cậu nhớ uống đấy."
"Ninh Kỵ, nếu cậu không muốn nói chuyện với tôi thì cũng không sao. Nhưng nếu đau đầu quá thì nhất định phải ra ngoài uống thuốc đó."
Cửa phòng cho khách bỗng dưng bị mở ra.
Yến Tùy ngẩn người, nhìn thiếu niên mặc áo nỉ cổ tròn trắng, tay cầm áo khoác phao đang bước ra khỏi phòng.
Cậu hỏi hắn: "Anh không thấy mệt à?"
Yến Tùy: "Hả?"
Ninh Kỵ: "Năm anh chuyển trường lúc học lớp 11, chỉ nửa tháng đã thân quen với cả lớp. Ở đại học, khi bầu chọn cán sự lớp, chỉ có ba người không bầu cho anh____ hai người là đối thủ, một người bỏ phiếu trắng."
Ninh Kỵ: "Anh vốn quen làm thân với những người xung quanh, tôi biết chuyện đó."
Cậu nhếch môi: "Nhưng không cần thiết phải làm đến mức này."
Nếu quan hệ không sâu sắc đến vậy thì việc gì phải làm nhiều như thế, khiến cậu cứ tưởng rằng hai người thân thiết lắm.
Yến Tùy: "Ý của cậu là gì? Tôi không hiểu."
Ninh Kỵ nhìn thẳng vào hắn, giọng điệu lạnh nhạt: "Ý là những thứ đó không cần thiết. Mấy thứ như canh giải rượu, lê hấp đường phèn... không cần phải làm đâu."
Yến Tùy không nói gì.
Một lúc sau, hắn mới lên tiếng: "Cậu đang giận, Ninh Kỵ."
Hắn bước lên một bước: "Là tôi làm gì khiến cậu giận sao?"
Ninh Kỵ quay đầu đi, cổ họng như bị nghẹn lại.
Lại như vậy nữa.
Lại ra vẻ như thế_____nhún nhường, nhẫn nại, dung túng đủ kiểu, cứ như cậu là người rất quan trọng vậy.
Yến Tùy lại bước lên một bước, vươn tay chặn cửa phòng, ánh mắt chăm chú nhìn cậu, giọng trầm xuống: "Tôi không cảm thấy những việc đó là không cần thiết."
"Có thể chuẩn bị được cho cậu mấy thứ đó, trong lòng tôi thật sự rất vui."
"Nếu cậu không thích thì tôi có thể không làm. Nhưng cậu không thể nói là tôi không cần thiết phải làm vậy."
"Ninh Kỵ, dù là làm gì cho cậu, tôi cũng cảm thấy đó là chuyện xứng đáng cần làm."
Những lời ấy gần như đã bộc lộ hết tâm ý trong lòng nhưng người nghe vẫn đang chìm trong cảm xúc, cậu cứng giọng nói: "Anh không cần nói nhiều như vậy."
Ngón tay đang chặn ở khung cửa của Yến Tùy vì siết chặt mà trắng bệch, giọng của hắn hơi khàn đi: "Tại sao không thể nói?"
"Cậu ghét tôi nói như vậy sao? Hay ghét việc tôi làm những chuyện đó vì cậu?"
"Chỉ cần cậu nói thì tôi sẽ sửa."
Ánh mắt của hắn giống như chờ đợi một bản án, dán chặt vào gương mặt Ninh Kỵ, cứ như chỉ cần cậu lộ ra một chút chán ghét là sẽ lập tức bị tuyên phạt không thể cứu vãn.
Ninh Kỵ nói: "Anh không sai."
Cậu không nhìn Yến Tùy, "Là do tôi có vấn đề."
Mèo con thì thầm: "Là do tôi tự cho rằng quan hệ giữa chúng ta rất tốt, lại không nhận rõ vị trí của mình..."
Yến Tùy: "?"
Hắn nhìn Ninh Kỵ - người suốt ngày có thể nhảy lên đầu mình mà tác oai tác quái - bỗng dưng im bặt. Một lúc sau, hắn cẩn thẩn hỏi: "Vị trí gì?"
"Vị trí có thể cưỡi lên đầu tôi hả?"
Ninh Kỵ: "?"
Cậu lập tức quay ngoắt đầu lại: "Tôi cưỡi lên đầu anh bao giờ?"
Yến Tùy: "Lúc cậu biến thành mèo."
"Không chỉ cưỡi lên đầu mà còn bắt tôi chôn phân giúp nữa."
Ninh Kỵ nghẹn họng____ lúc đó cậu hóa thành mèo con, không biết cách đào cát mèo bằng móng vuốt nên đành phải nhờ Yến Tùy vẫn còn là hình người xử lý giúp.
Yến Tùy: "Thế rốt cuộc là vì chuyện gì mà giận?"
"Ninh Kỵ, cậu cũng biết mà, trên đời này sẽ không có người thứ hai khiến tôi phải chôn phân đâu, cho dù người đó có biến thành mèo."
"Anh nói vớ vẩn." Ninh Kỵ không chịu thừa nhận.
Lồng ngực của cậu phập phồng mấy cái: "Anh nói chuyện lúc nào cũng êm tai như vậy, khiến người ta cứ tưởng quan hệ giữa hai ta thật sự rất tốt. Nhưng thật ra, ở trong lòng anh, tôi cũng chỉ là một người bạn học quen vài tháng."
Yến Tùy nhìn cậu chăm chú: "Sao cậu lại nói như vậy?"
"Cậu nghĩ tôi sẽ nấu canh giải rượu, hầm lê đường phèn chỉ vì một người bạn cùng lớp mới quen vài tháng sao? Cậu nghĩ tôi sẽ vì một người bạn mới quen vài tháng mà ngồi lì trong phòng khách từ sáng đến tối chỉ vì không nhận được tin nhắn à?"
Yến Tùy dùng cơ thể chặn cánh cửa phòng ngủ đang muốn đóng sầm lại, từng chữ từng câu nói ra đều vô cùng rõ ràng: "Cậu nghĩ tôi sẽ lái xe bốn tiếng đồng hồ lúc nửa đêm để đến thành phố Tuyền chỉ để gặp một người bạn mới quen vài tháng hả?"
Ninh Kỵ gần như buông xuôi, vành mắt hoe đỏ: "Đúng, anh đúng là có thể sẽ làm như thế."
"Không chỉ như thế đâu, đến một ngày nào đó, anh còn sẽ gọi điện cho cái người bạn mới quen vài tháng kia sau khi anh đã ra nước ngoài."
Giọng của cậu càng lúc càng lớn hơn: "Anh sẽ nói trong điện thoạ____'Ninh Kỵ, lâu rồi không gặp, giờ tôi đang ở Anh, tôi vẫn chưa từng nói với cậu chuyện tôi sẽ đi du học.'"
"Rồi một tên ngốc ngu đến độ không thể ngu hơn, cái gì cũng không biết, sau khi cúp máy còn chạy đi hỏi bạn cùng phòng của anh xem có phải thật không."
"Bạn cùng phòng của anh sẽ quay sang nói với cái tên ngốc đó rằng___'Trời ơi, Ninh Kỵ, cậu không biết thật à? Cậu không biết anh ấy sắp đi du học sao?'"
"Sao hả, phải đến bước đó anh mới thấy hài lòng chắc?"
Mặc chiếc áo nỉ cổ tròn màu trắng - Ninh Kỵ - ngực phập phồng dữ dội, vành mắt đỏ lên rõ ràng, trông chẳng khác gì một con mèo con bị ấm ức đến xù lông. Cậu dùng sức đẩy Yến Tùy đang chắn ngay cửa phòng: "Ra ngoài đi."
Yến Tùy không nhúc nhích.
Một lúc sau, hắn dứt khoát chen cả người vào phòng, cúi đầu, giơ tay nâng lấy khuôn mặt của Ninh Kỵ như đang nâng một món báu vật lên. Giọng nói của hắn thấp nhẹ, cẩn thận từng chút một: "Sẽ không như vậy đâu."
"Ai nói với cậu vậy? Tôi sẽ không đi du học, cả đời này tôi cũng không đi."
"Cậu ở đâu thì tôi ở đó."
Đầu ngón tay của hắn khẽ lướt qua khóe mắt đỏ bừng của Ninh Kỵ, giọng càng nhẹ hơn, giống như đang dỗ một chú mèo nhỏ đang xù lông để nó lật người lộ chiếc bụng mềm mại ra.
"Ninh Kỵ, sao tôi lại nỡ lòng bỏ cậu rồi ra nước ngoài chứ."